Chương 30

Ninh Địch bảo mọi người dừng lại một chút, đi tới nhìn xem, nếu mang về quá nhiều quái thú, có lẽ phải phân chia lại đội ngũ, để nhiệm vụ tiến triển nhanh hơn.

Đội đi săn dừng lại cũng tò mò quan sát lối vào nhà kho.

Đội đi săn cũng là một nhóm người đột biến, dị thú ngoài hành tinh mà họ mang về cũng là cao cấp, nhưng điều kỳ lạ là người đi phía trước lại là một đứa trẻ. Có phải đứa trẻ này cũng đi săn không? Chắc là không, ta đoán vì người lớn đi săn đã quay lại và nó ra xem vì tò mò.

Tương tự, các dị nhân cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt mang theo vẻ phòng ngự, thậm chí có người còn cười toe toét, lộ ra hàm răng nhọn hoắc và sắc bén.

Người ít can đảm hơn trong nhà kho sợ hãi xoa xoa cánh tay: "Dị nhân quá đáng sợ a, không biết người đó đang nghĩ thế nào, hắn ta lại dung túng bọn họ làm việc ở đây."

Vừa dứt lời, có người phát hiện ra những dị nhân này không chỉ làm việc ở đây mà còn tiến vào tòa nhà lớn nhất trong ba tòa nhà. Ngôi nhà đó rộng hơn căn nhà gỗ và nhà kho, trông ấn tượng hơn.

Nhà kho và ngôi nhà đó cách không xa, họ nghe thấy tiếng nói chuyện của dị nhân, càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra ngôi nhà này thực ra chính là ký túc xá của họ!

"Ngươi điên à? Những dị nhân này sống ở một nơi như thế này sao?"

"Chậc chậc, nghe nói sau này căn nhà này sẽ bị bán đi. Nghe nói trong đó có dị nhân sinh sống, chắc hẳn là không muốn họ ở trong đó nữa."

"Người nhện đó nhìn thật ghê tởm, nếu biết về những dị nhân này thì tôi đã không tới."

"À...đó có phải là vấn đề không?"

“Các ngươi đang nói cái gì?!” Ninh Địch quay lại, nhìn hai người nói chuyện nhiệt tình nhất, cảnh cáo nói: “Nhìn xem hiện tại các ngươi đang ở đâu, nói như vậy có thích hợp không?”

Một trong hai người nói "Là lỗi của tôi" nhưng vẻ mặt lại rất khinh thường, người còn lại không trả lời mà hỏi Ninh Địch: "Tôi nói với anh Ninh Địch, trước khi chúng ta đến đây làm, sao anh không nói cho chúng tôi biết có chuyện gì. Đây mặc dù chúng tôi là nhân viên nhưng chúng tôi cũng phải quan tâm đến cảm xúc của mình chứ, phải không?”

Ninh Địch cau mày, đang định nói gì đó, trước cửa kho lại có một bóng đen đổ xuống.

"Hãy để ý tâm trạng của bọn họ, ném hắn ra ngoài." Một thanh âm lạnh lùng vang lên, cậu vừa dứt lời, một dị nhân tiến tới, bế người lên kêu như gà sắp chêt, cậu đứng ở cửa kho hàng, dị nhân đi vào ôm lấy hắn trực tiếp bế người lên, ném ra ngoài.

Có một tiếng "đùng", và một đám bụi bay lên từ xa.

Trong nhà kho chìm trong im lặng.

Đỗ Dật An liếc nhìn đám người k nuốhông ngừng nuốt nước miếng, không dám nói gì, rồi cười nói: “Ở chỗ của ta, trong đó ta muốn ai thì ở thì nguoiwf ddos ở, ta muốn người đó rời đi thì phải rời đi.”

Những dị nhân phía sau đang nghe những lời xúc phạm và khinh thường của những người ngoài cuộc này, những người đang tức giận hoặc có lòng tự trọng thấp, đã vô thức thẳng lưng.

Không sai, ở đây không có người nào được kỳ thị bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm Tinh Chủ có cần bọn họ làm việc hay không, cũng không cần để ý tới những ánh mắt cùng lời nói ngu xuẩn kia.

Nói xong, Đỗ Dật An chuyển sự chú ý sang người đang xem trò vui: “Sao vậy, ngươi không dám gọi người trên phi thuyền kia sao?”

“Còn phi thuyền gì nữa?” Ninh Địch có chút không hiểu, nhưng hắn cũng không ngốc, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía người trong đội, “Ngươi gọi Ninh Nhĩ tới đây à?”

Bên kia phi thuyền, đã lâu không nhận được tin tức thì người trông đó có chút ngồi không yên.

Ninh Nhĩ đang ngồi trên bàn điều khiển nghịch súng laze trong tay, nói với người bên cạnh: “Nói cho Hắc tiên sinh về đám dị nhân, chúng ta đi qua nhìn xem, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, tốt hơn là nên có ai đó phản hồi."

Bên ngoài nhà kho và ngôi nhà, có hai đứa trẻ đang chơi trò chơi.

Một người là dị nhân có đuôi, còn người kia là đứa trẻ robot với cái miệng màu đỏ tươi trông ngày càng giống con người bình thường.

Đỗ Dật An ngồi trên ghế tựa, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ nghe được cái gì, gật đầu đồng ý, tự nhủ: "Ừ, đúng, phái từng người một đi, bé hồ lô cứu ông nội."

Hai đứa trẻ chơi chán một lúc đã tụ tập trước ghế tựa, mở to đôi mắt tò mò và hỏi: "Em bé hồ lô là ai?"

Đỗ Dật An sờ đầu con trai, cười nói: “Là đến làm nô ɭệ cho cha.”

Tình cờ là cậu cảm thấy chỉ một dòng sông thì quá đơn điệu nên cậu muốn vẽ nó thành một vòng tròn và sử dụng nó làm tuyến đường du lịch trong tương lai đến, càng nhiều người đến thì càng tốt.

Một nhóm người bước xuống từ một con tàu vũ trụ khác đang đậu ở một nơi khuất, Ninh Nhĩ dẫn người của mình về phía tòa nhà nổi bật trên sa mạc phía xa.

Khi họ đến gần, họ nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.

"Là ai?" Vệ sĩ nghiêm túc đi về phía trước, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Uu um... Cứu tôi với..." Phía trước có một người đàn ông trong một cái hố nhỏ, mũi bầm tím, mặt sưng tấy và dính đầy bùn, ôm một cái chân như bị gãy và đang hú hét.

Ninh Nhĩ nhìn kỹ hơn, liền thấy người trong hố liếc mắt liền nhận ra mình, vươn tay ra: "Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia, cứu ta!"

Ninh Nhĩ chán ghét dời tầm mắt, dẫn người chung quanh né hố tiếp tục tiến về phía trước, tên này là người của Ninh Địch, không phải của hắn, vì sao phải cứu hắn? hắn ta đáng chết.

Khi người trong hố nhìn thấy họ rời đi, hắn càng hú hét to hơn, hắn khó khăn trèo ra khỏi hố và không ngừng nói ra giá trị của mình về hướng đám đông rời đi, hắn còn nói rằng hắn có thể nói cho họ biết những bí mật, đằng kia thấy bọn họ không có ý định quay đầu lại, cuối cùng còn hét lên: "Đồ ngốc! Nhất định nhaats định các ngươi sẽ hối hận!"

Ninh Nhĩ cười khẩy, nói là bí mật à? Hắn ta có cần quan tâm đén bí mật của người khác là gì không? Hối hận càng không thể, đáng tiếc chính là tên ngu ngốc Ninh Địch kia, hắn không biết nuôi người, chỉ tùy tiện đào bới mà thôi.

Thanh âm của người trong hố nhỏ phía sau đã hoàn toàn không nghe được, đám người Ninh Nhĩ đã đến gần túp lều.

Sau khi đến gần, ánh sáng trong mắt Ninh Nhĩ càng sáng hơn. Chưa kể, tên ngốc Ninh Địch thật may mắn khi có thể tìm được nguồn hàng tốt như vậy, nhìn những tòa nhà này mà xem, nếu có thể thương lượng với thiếu niên thần bí đó, số tiền hắn có thể kiếm được không chỉ từ vật liệu quái thú đâu nhỉ? Tất nhiên, nếu hắn ta không đạt được thỏa thuận với người đó cũng không sao, dù sao hắn ta cũng có cách.