Chương 20

Đỗ Dật An cất quả bóng đi, nhìn ngón tay của mình như muốn kiểm tra xem chúng có bị bẩn hay không, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn đến đáng sợ: “Đây là lời nguyền cũng là khế ước, khi nào các ngươi mới trả được món nợ là thanh lọc môi trường, thì khi đó nó mới biến mất, nếu không, nó sẽ theo các ngươi suốt cuộc đời, kể cả khi các ngươi chết.”

Sau đó, cậu định rời đi, nhưng trước khi đi, cậu lại nói thêm: “ Các ngươi có thể dùng bất cứ thứ gì để trả nợ, hoặc cũng có thể rời đi, nhưng ta khuyên các ngươi đừng nghĩ đến việc bỏ trốn”.

Đỗ Dật An rời đi, hình như muốn gọi hai người máy quay lại dọn rác ở đây trước.

Hiện trường vẫn im lặng.

Ngay cả Điền Sơn Sơn vẫn còn ngơ ngác, không nhịn được nước miếng, không khỏi lẩm bẩm: “Cái này... Chẳng lẽ là làm cho sống còn hơn chết sao?”

Không biết lời nói “sống còn hơn chết” của anh có kí©h thí©ɧ bốn người hay không, một người trong đó đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, lớn tiếng chửi rủa ông chủ người đã thuê bọn họ và cả Đỗ Dật An, hắn không tin cái gì mà nguyền rủa cái gì ma quỷ kỳ. Cuối cùng, hắn ta cởi bỏ bộ quần áo rách rưới, ném xuống đất rồi bỏ đi.

“Này...” Điền Sơn Sơn muốn ngăn hắn lại, nhưng vừa mới đưa tay ra, người nọ đột nhiên đau đớn ngã xuống đất, tiếng êu thảm thiết vô cùng.

“Cái gì, chuyện gì thế này?” Ba người còn lại vốn đang sợ hãi, nghe được thanh âm thì bắt đầu run rẩy, nhưng khi đến gần, nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người đàn ông, bọn họ rốt cuộc không nhịn được nữa mà trực tiếp ngã xuống đất. .

Thi thể của người nọ giờ đang nhanh chóng thối rữa, mỡ dường như bị thứ gì đó hút vào, toàn thân đều héo rút, hầu như có thể nhìn thấy bộ xương.

“Ngươi, ngươi, ngươi,...” Điền Sơn Sơn cũng sợ hãi, những người này mặc dù rác rưởi, nhưng anh cả đời chưa từng nhìn thấy người chết, vẫn là cảnh tượng đáng sợ như vậy, anh lo lắng hỏi: “Ngươi có phải hay không không muốn trả nợ? Đỗ ca không phải đã nói rồi sao? Đừng chạy trốn a ..! Mau đổi ý đi!”

Người đàn ông đang rêи ɾỉ, đứt quãng nói: “Làm ơn, tôi không muốn chết, tôi sẽ không chạy trốn, tôi sẽ không chạy trốn… Tôi sẽ trả nợ, tôi sẽ không bao giờ chạy trốn nữa… “

Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, vốn đã là một phế nhân, thì xá© ŧᏂịŧ đã bị hút mất một lan nữa được tái sinh, vết thương cũng không còn thối rữa nữa. Mặc dù quá trình hồi phục đau đớn đến mức người đàn ông không thể phát ra âm thanh nhưng sau 15 phút hắn ta đã bình phục.

Lúc này, Đỗ Dật An đã trở lại.

Bốn người họ hoãng sợ nhìn cậu, run rẩy.

Đỗ Dật An chỉ liếc nhìn người xanh xao nhất trong bốn người cũng biết chuyện gì đang xảy ra, “Tránh ra, đừng cản trở người máy dọn dẹp.”

Bốn người không dám trái lệnh, lần lượt lăn đi, một người thậm chí còn thuận theo mà làm ra động tác lăn lộn, khiến khóe miệng Đỗ Dật An giật giật.

Robot lớn rất dễ sử dụng, hai trong số chúng phối hợp với nhau, ba tấn rác nhanh chóng biến thành ba tấm kim loại nén lớn, vừa dọn dẹp xong, con non Đỗ Dật An đã mua và ba con robot trên mặt đất, hai con ở dưới nước và một ở trên cao đều đã đến.

Mấy con robot có thể hoạt động cùng lúc, phạm vi làm việc cũng lớn hơn, vị trí ngực của mỗi robot có thể chứa hai người, thuận tiện cho nhân viên ngồi lên chúng để kiểm tra hiệu quả làm sạch. Mà Đỗ Dật An sử dụng không gian này để đặt những quả bóng, giống như quả bóng được chôn trong hồ bơi, là một thiết bị thanh lọc tự động.

Bằng cách này, bạn có thể dọn sạch rác và thanh lọc nó cùng một lúc.

Tất nhiên, để tránh tái ô nhiễm sau mưa, diện tích của tấm che bảo vệ cũng phải được mở rộng.

Sau khi nâng cấp trận pháp bảo vệ, Đỗ Dật An đi ra khỏi nhà, nói với bốn người ở đằng xa: “Tới đây xây chuồng gà và chuồng lợn.”

Đỗ Dật An trước đó bận rộn trang trí nhà gỗ, Đỗ Dật An còn chưa xây chuồng cho đám gia súc, bây giờ có thêm vài tù nhân, công việc cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Những con vật nhỏ cũng được nhốt ở sân sau, gần ruộng rau, may mắn thay Điền Sơn Sơn hô lên kịp thời, Đỗ Dật An cũng quay lại nhanh chóng, hai người trộm rau chỉ hái một vài chiếc lá chứ không có đem rau nhổ ra. Bằng không bọn họ đâu còn cơ hội để thở. Cậu ta không cần giữ người sống để làm sức lao động, đối với xác sống cũng được, bọn họ còn không cần nghỉ ngơi.

Sau khi xây xong, Đỗ Dật An dùng số tiền thu được từ bản vẽ và buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua để mua một loạt loài cây mới, phần còn lại dùng để mua vật liệu xây dựng. Chính chuyến tham quan trực tuyến của Điền Sơn Sơn đã truyền cảm hứng cho cậu, trên một hành tinh lớn như vậy, cậu ấy không thể chỉ xây dựng một căn nhà như vậy, bây giờ diện tích đất đã mở rộng, cậu ấy có thể xây dựng một ngôi làng cổ hoặc một thị trấn nhỏ. Hoặc thành phố cổ có thể đem ra ngoài và bán bản vẽ kiến trúc, mở tour tham quan trực tuyến, có thể trong tương lai nếu có điều kiện sẽ tổ chức các chuyến tham quan thực tế.

Về phần căn nhà cổ của cậu, giá trị bản vẽ cũng không thấp, từ khi ra mắt mới chỉ có ba người mua, tuy nhiên, giá tham quan chỉ là 10 tinh tệ, không bao gồm phí xử lý 1% thuế trên đài, thu nhập tích lũy đã lên tới 500 vạn. Không khó để tưởng tượng rằng một khi các làng và thị trấn được hoàn thành, đây sẽ là một dự án sinh lãi rất cao.

Tuy nhiên, vật liệu xây dựng bằng gỗ không hề rẻ. Trong Tinh Tế, gỗ nói chung là vật liệu làm tác phẩm nghệ thuật, nhưng rất ít người có thể xa xỉ dùng nó để xây nhà, mấu chốt là khả năng phòng thủ quá thấp, người có thể lực cao sẽ vô tình phá hủy nó. Tuy nhiên, kiến trúc cổ kính sẽ không thể hoàn thiện nếu không có gỗ,Đỗ Dật An vẫn có thể chi trả được khoản chi phí này.

Sau khi hoàn thành công việc, Đỗ Dật An yêu cầu bốn người rời khỏi tinh cầu này, nếu muốn được tự do càng sớm càng tốt, tất nhiên họ sẽ nóng lòng trả hết nợ, không ai thích cảm giác sinh tử nằm trong tay người khác.

“Nhưng Đỗ ca, em còn chưa hỏi là ai xúi giục bọn họ.” Điền Sơn Sơn khó hiểu nói.

Đỗ Dật An nằm trên ghế tựa nghỉ ngơi, chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm, cười nói: “Không cần.”

Điền Sơn Sơn ngây ngốc hỏi: “Tại sao?”

Tại sao? Người làm việc trong một công ty như vậy có thể là người tốt lấy on báo oán không? Lẽ ra họ có thể tiếp tục sống hạnh phúc với mức lương vô đạo đức đó, nếu không có người thuê thì làm sao họ có thể đến một hành tinh đã bị bỏ hoang? Và trên hành tinh này, họ đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, thậm chí bị mất tự do, ngay cả sinh tử cũng không còn thuộc về họ, làm sao họ có thể buông tha thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này một cách dễ dàng như vậy?

Bất quá Điền Sơn Sơn không nhận được đáp án, bởi vì Đỗ Dật An đang đung đưa trên ghế đã ngủ.

Điền Sơn Sơn không dám quấy rầy cậu, yên lặng rời đi.

Sâu trong tinh cầu, không gian đặc biệt đó gần như được bao phủ bởi những bông hoa màu xanh huỳnh quang, và nơi vốn chìm trong hắc ám cũng có ánh sáng.

Nó tỉnh dậy lần nữa và hai vết thương nhỏ trên thân cây đã được chữa lành.

Nó mơ hồ nghe thấy nhân loại kia nói muốn tới hái hoa.

Nhưng cậu ấy đã không đến.

Mặt nước của thánh tuyền gợn sóng, gió nhẹ thổi qua, gió chạm đất, xuyên qua sa mạc cằn cỗi, xuyên qua nước trong hang, xuyên qua vườn dị thực vật và dừng lại trước ngôi nhà.

Gió thổi trước cửa, cậu thiếu niên ngồi trên ghế nhắm mắt lại, tóc trên trán bị gió tung bay.

Gió tan đi, chiếc áo khoác vốn đặt ở lưng ghế lại được đưa lên người thiếu niên.

Trước căn nhà gỗ chỉ còn tiếng hít thở của thiếu niên.