Ngày hôm sau, Dương Khinh Tiêu liền dọn qua nhà Mộ Dung Y Tịnh, căn nhà khá rộng, nằm trên tầng hai mươi ba của cao ốc chung cư cao cấp, bước vào huyền quan đã thấy có ánh đèn vàng nhạt dìu dịu, bên tường có treo một bức tranh tĩnh vật vẽ hoa và trái cây.
Phòng khách vừa phải, một bên là bức tường lấp kính gần sát sàn khá to có thể nhìn thấy một góc thành phố về đêm từ trên cao rất dẹp, căn nhà có ba phòng, một là phòng ngủ của Mộ Dung Y Tịnh, một làm phòng khách, nhưng mà Mộ Dung Y Tịnh không tính có khách nào đến ở nên biến thành phòng trang phục, còn phòng kia là thư phòng.
Lúc đề nghị Dương Khinh Tiêu đến ở tạm nhà mình, Mộ Dung Y Tịnh không nghĩ quá nhiều, hiện tại đúng là có hơi khó giải quyết.
“Cậu trước cứ đem quần áo sang phòng trang phục đi, có một cái tủ còn trống cậu có thể sử dụng, mọi vật trong nhà cậu cứ tùy ý sử dụng.”
Y Tịnh không có nói tối nay Khinh Tiêu phải ngủ ở đâu, bởi vì bản thân mình cũng không tính đến chuyện này.
Nếu là nam nhân hẳng là ngủ chung một giường không có gì kì quái, vả lại giường của anh cũng rất lớn. Nhưng mà bản thân mình nằm chung giường với người trong lòng, nghĩ sao cũng thấy có điểm không thích hợp.
Dương Khinh Tiêu đồ dùng cũng không nhiều, chỉ có quần áo, cùng một ít sách tài liệu cùng đồ vật linh tinh.
Bởi vì trước đó hai người đã dùng bữa tối bên ngoài nên bây giờ Dương Khinh Tiêu không có nấu cơm, chỉ là đi xuống bếp dạo một vòng, nhà bếp rất hiện đại, cái gì cũng có, nhưng nhìn qua cũng biết mấy cái đó chỉ để trang trí, trong tủ lạnh ngoài nước lọc, so đa ra thì không còn gì khác. Đúng là người này không biết tự chăm sóc mình a, không biết sao lớn lên vẫn đẹp như vậy?
( Đẹp với biết cách tự chăm sóc có liên quan sao Tiêu ca?)Mộ Dung Y Tịnh từ trong phòng tắm đi ra, chỉ khóac một cái áo choàng tắm, mái tóc dài còn ướt bết vào chiếc cổ mảnh khảnh làm anh thêm phần diễm lệ, Dương Khinh Tiêu nhìn đến hoa mắt,
Khẽ quay mặt đi, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Người ta là nam nhân có cái gì mà mình nhìn đến thất thần. Xấu hổ quá!
Đi đến sô pha ngồi xuống, tùy ý bật tivi lên Y Tịnh không nhìn Khinh Tiêu nói: “Cậu đi tắm đi, cũng phải nghỉ ngơi chứ, hôm nay công việc khá nhiều.”
Dương Khinh Tiêu cũng không nói chuyện, lấy quần áo rồi biến nhanh vào phòng tắm. Ngăm mình trong nước ấm, mệt mỏi ban ngày cũng theo đó dần tan ra, lại nghĩ đến Mộ Dung Y Tịnh, nếu nói anh vì sắc đẹp của người này làm anh để ý cũng không sai, nhưng mà cái đó không quan trọng, nữ nhân xinh đẹp cũng không hiếm, hiện tại với vóc dáng và khuôn mặt này anh muốn kết giao phụ nữ xinh đẹp không phải khó, nhưng mà anh không quan tâm quá nhiều đến phụ nữ, dường như từ lúc thực sự gặp mặt người này, trong mắt anh chỉ còn có Mộ Dung Y Tịnh.
Dương Khinh Tiêu bị hấp dẫn bởi khí chất của Mộ Dung Y Tịnh, người này đối với mọi chuyện đều rất dứt khóat, có khí khái của đàn ông, lại không tục tằng thô lỗ, yêu ghét phân minh, bền ngoài tuy tỏ ra không quan tâm chuyện gì, nhưng trong lòng lại để ý, độc lập nhưng lại có phần tịch mịch, ai biết qua đều cho rằng Mộ Dung Y Tịnh rất mạnh mẽ, nhưng anh lại nhìn thấy phần mềm yếu trong con người này. Chính là hôm đó, vòng tay ôm lấy anh rất chặt đó, cơ thể run rẩy đó đã thể hiện rất rõ. Mà cũng chính hôm đó Khinh Tiêu phát hiện ra một điều.
Anh không phải một người vô tâm lại không phải còn quá trẻ để không nhận ra phần tình cảm đặc biệt mà người đó dành cho mình. Không phải anh không biết Mộ Dung Y Tịnh đối với anh không giống bất kì người nào. Nhưng mà anh không biết bản thân mình có thật là yêu Mộ Dung Y Tịnh hay không.
Bởi vì anh là trẻ mồ côi, lúc nhỏ phải lang thang khắp nơi, chuyện gì cũng dám làm để có cái ăn, khi lên mười tuổi mới vào cô nhi viện, cuộc sống của anh từ đó dần thay đổi, bởi tính ôn hòa sẵn có, anh như một người anh trai lúc nào cũng quan tâm đến mọi người xung quanh Đã quen chăm sóc người khác,sau này gặp gỡ Mộ Dung Y Tịnh, anh cũng muốn quan tâm chăm sóc con người có đầy đủ tất cả nhưng thiếu tình cảm này. Nhưng đó có phải vì anh yêu người này hay không? Anh cũng không biết!
Anh không biết yêu là như thế nào? Sống qua hơn ba mươi năm, quen bạn gái cũng không phải chưa từng, anh cũng quan tâm đến họ, cũng chu đáo, nhưng khi chia tay, ngoài một chút không quen còn lại cũng không có gì thay đổi cũng không đau khổ. Vậy nếu anh rời xa Mộ Dung Y Tịnh, anh có lãnh đạm được như vậy không?
Anh không biết, nhưng Dương Khinh Tiêu lại biết với tính cách Mộ Dung Y Tịnh, nếu đã yêu ai, sợ là sẽ suốt đời không quên. Nếu đã vậy sao không thử một lần chấp nhận. Nhưng mà nếu anh không thật tâm yêu thương người này chắc chắn sẽ càng làm người này tổn thương nhiều hơn.
Sắp tới có một dự án mới của công ty, cần người sang Singapore làm việc hai tháng, Dương Khinh Tiêu quyết định nhận công việc này, dù sao cũng cần hảo hảo suy nghĩ một phen.
Nước trong bồn tắm cũng đã lạnh từ lâu, Khinh Tiêu mới đứng dậy lau người mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy Mộ Dung y Tịnh
đã thay đồ ngủ, nằm trên sô pha, trên bàn là ly Whisky còn uống dỡ, tivi vẫn còn bật, nhưng người thì đã ngủ rồi.
Dương Khinh Tiêu cười khẽ, đến gần định mang Y Tịnh vào phòng thì thấy tóc vẫn còn ướt. Tắt tivi, anh đến gần nhẹ nhàng đánh thức Mộ Dung Y Tịnh.
“Chủ tịch, dậy lau khô tóc rồi ngủ tiếp, nếu cứ vậy mà ngủ dễ cảm lạnh.”
Mộ Dung Y Tịnh ngủ cũng chưa sâu, tỉnh dậy định cầm khăn vắt trên thành sô pha lau tóc thì đã có người làm thay anh. Dương Khinh Tiêu chậm rãi lau tóc cho Y Tịnh. Mái tóc này thật rất đẹp, đen mượt dài đến gần thắc lưng. Không biết vì sao Y Tịnh lại để tóc dài, nhưng quyết định này lại rất đúng nha. Tóc đẹp như vậy nếu không để dài mà cắt đi thì rất uổng phí.
Được người này chăm sóc như vậy, Y Tịnh thấy rất thoải mái, con buồn ngủ cũng ập tới. Khi tóc đã khô, anh đứng dậy loạng choạng đi vào phòng. “Cậu cũng đi ngủ đi!”
Dương Khinh Tiêu nhìn người trước mắt mà trong lòng thấy vui vẻ, bộ dạng buồn ngủ quá đáng yêu nhưng một hài tử. Dù sao Mộ Dung Y Tịnh cũng còn rất trẻ, nếu nói hiện tại người này hơn anh hai tuổi nhưng tính chính xác thì đúng là thua anh tới sáu tuổi đi.
Vào phòng, Y Tịnh liền nằm oạch lên một phần giường, chăn cũng chưa có kéo lên, tay vỗ vỗ vào phần giường sau lưng ý bảo Dương Khinh Tiêu nằm đó, Dương Khinh Tiêu đi qua, kéo chăn lên đáp cho Y Tịnh xong mới xốc một góc lên nằm vào. Cái giường nhìn qua rất lớn, nhưng mà hai đại nam nhân người cao gần mét tám, người cao hơn mét tám nằm chung lại vô tình gần sát vào nhau.
Qua hai tuần ở chung nhà, Dương Khinh Tiêu và Mộ Dung Y Tịnh vẫn như vậy,buổi sáng Khinh Tiêu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, cùng đi làm, chiều cùng nhau tan sở, Mộ Dung Y Tịnh cũng thường theo Khinh Tiêu đi siêu thị mua thức ăn, nhưng mà lần nào cũng vừa đi theo vừa tỏ ra nhàm chán, để một mình anh chọn lựa hàng hóa đẩy xe, có lúc Khinh Tiêu thấy mình sao giống vợ hiền.
Nhưng mà dù sao vợ hiền đi siêu thị cùng ông xã cũng không phải tự động đẩy xe.
( ^_^)Về nhà Khinh Tiêu làm bữa tối, Y Tịnh tắm xong đi ra thì bàn cơm cũng được dọn lên, Khinh Tiêu cùng Y Tịnh dùng bữa xong, Khinh Tiêu đi tắm còn Y Tịnh xem tivi, nhưng lúc nào Dương Khinh Tiêu đi ra cũng là tivi đang bật, một ly Whisky uống dỡ, người thì ngủ say.
Vài lần còn kêu dậy đi về phòng, sau này Dương Khinh Tiêu kiêm luôn việc ôm người kia vào phòng. Cảm giác ôm Mộ Dung Y Tịnh trong tay quả thật rất dễ chịu. Chỉ muốn ôm mãi không muốn thả người này xuống giường.
Rồi cũng đến lúc Dương Khinh Tiêu chuẩn bị hành lý đi Singapore. Lúc biết Khinh Tiêu xung phong muốn đảm nhận chuyện này, trong lòng Y Tịnh là một mảng mờ mịt, hai tháng không quá nhiều, nhưng cũng không phải ngắn, gần đây, anh dường như quen với cuộc sống luôn có người này bên cạnh. Hiện tại phải đối mặt hai tháng không có Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh có chút hoảng hốt.
Cũng cảm thấy chua xót trong lòng, bởi vì mình quá chủ quan rồi, người ta đối tốt một chút không phải là vì người ta thương yêu mình mà chỉ đơn giản là quan tâm thôi.
Mộ Dung Y Tịnh, tỉnh ngộ đi, người ta nếu thật lòng yêu thương mi thì sẽ không nhận công việc này, cũng không quăng đi cảm xúc của mi để hâm hở lên đường. Trong lòng tê tái, Y Tịnh gục mặt xuống bàn thổn thức.
(Oa, ảnh khóc hả? Thổn thức có được tính là khóc hem, có hem?)Văn phòng bên cạnh, Dương Khinh Tiêu thật không có chút nào gọi là hâm hở, quyết định nhận công việc này xong rồi mới thấy hối hận, sợ Mộ Dung Y Tịnh hiểu sai ý mình, cũng sợ hai tháng không có mình bên cạnh ai sẽ chăm sóc cho người này.Chuyện ăn uống Y Tịnh rất qua loa, thêm nữa gần đây chứng đau dạ dày của ai kia lại hay tái phát, lần nào cũng buồn nôn, cơ thể dường như rất mệt mỏi. Nếu lỡ trong hai tháng không có mình, có khi nào Y Tịnh xảy ra chuyện gì.
Lo gần lo xa gì nhưng cuối cùng Dương Khinh Tiêu cũng lên máy bay. Hiếm khi có dịp, bản thân mình cũng nên cứng rắn mà trãi nghiệm qua.