Buổi sáng nắng nhẹ gió mát làm người ta cảm thấy sảng khoái. Trên hòn đảo tư nhân thuộc sở hữu của Mộ thị, những tốp người mặc quần kaki đặc chủng quân đội màu xanh loang lổ đi đi lại lại trong khu vực chuẩn bị. Bên trên hòn đảo này là một trạm thu phát hệ thống vệ tinh hiện đại, bao gồm những thao trường huấn luyện còn có một nơi dùng để nghiên cứu những thiết bị phục vụ cho công tác của ám bộ. Trên màn hình tv lớn trong sảnh đang trình chiếu những loại vũ khí mới mà năm nay mọi người tham gia trò chơi “Đấu tranh sinh tồn” được phép sửa dụng. Tuy những súng ống linh tinh này nọ kia nhìn bên ngoài hoàn toàn giống y như thật nhưng lại là “hàng giả” không gây thương tích cho người khác, nói thẳng ra đó chỉ là một món đồ chơi. Nhưng mà Dương Khinh Tiêu cũng rất cao hứng khi mà được tận tay sờ vào mấy thứ đó, trọng lượng cùng chế tác quả thật cực kỳ tinh xảo, nếu nói giống chắc còn giống hơn đạo cụ của mấy bộ phim mà anh đã xem đi.
“Có hứng thú vậy sao? Em nhớ hình như anh đâu có thích bạo lực.” Mộ Dung Y Tịnh đứng kế bên cần lấy một khẩu súng ngắn lên xem qua.
“Chẳng phải đây chỉ là trò chơi thôi sao, mấy cái này đâu có gây thương tích cho ai, anh thấy rất thú vị nha!” Quay nhìn Y Tịnh một chút, Khinh Tiêu có điểm ngẩn người.
Ngày hôm nay mọi người tham gia đều mặc đồ giống nhau, mà hiện tại Mộ Dung Y Tịnh nhìn hoàn toàn khác với phong thái lịch lãm ngày thường, nếu hằng ngày người này khoác lên mình là những bộ tây trang toát lên vẽ đẹp cao sang vương giả thì hiện tại lại là một phong vị khác. Cũng như mọi người, Y Tịnh mặc là một cái quần lính đặc chủng cùng giày boot quân đội, áo thun ba lỗ đen ôm lấy cơ thể thon dài mà hữu lực, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn với những cơ bắp vừa phải, mái tóc dài được Y Tịnh tết bím gọn gàng lộ ra cái cổ mê người càng làm Khinh Tiêu thấy môi khô luỡi nóng.
Mộ Dung Y Tịnh rê súng chọc chọc vào bụng Dương Khinh Tiêu nói nhỏ: “Anh thôi nhìn em với ánh mắt như vậy đi, ở đây không có cơ hội cho chúng ta đâu…” Rồi lại nở nụ cười tinh quái.
Dương Khinh Tiêu cười khổ, cầm lấy áo khoác da màu đen nén sang cho Y Tịnh anh buông lời trêu ghẹo: “Anh biết, bởi vậy em làm ơn mặc áo khoác vào đi, nếu không muốn anh nổi điên lên mà kéo em quay về nhà ngay lập tức.”
Cái áo khoác da đó cũng là một phần không thể thiếu trong trò chơi, cái áo tuy được làm bằng chất liệu da cực tốt có dùng lực xé cũng chưa chắc đã rách, nhưng với xung điện của súng giả thì rất dễ dàng bục ra. Mà bên trong áo những chổ qui định được đặc một túi máu giả, nếu như người nào bị bắn trúng những chỗ đó máu chảy ra coi như “chết” đội nào có người “chết” coi như thua và rời khỏi cuộc chơi. Bởi vì để tôn trọng người trong cùng tổ chức, khi tham gia trò chơi không được phép bắn vào đầu. Trên cái nón lưỡi trai có một con chip nhỏ, nếu ai vi phạm bắn vào đầu người khác cũng sẽ bị loại. Nhưng đa phần người chơi không quan tâm đến điều này bởi vì họ tin vào người của tổ chức, ít có ai tham gia mà đội mũ.
Hai người đứng cùng nhau cười cười nói nói, lúc đó lại có một nhóm năm người đi về phía Khinh Tiêu và Y Tịnh.
“Tiểu Tam, không ngờ em cũng tham gia, mấy năm trước ca có năn nỉ đến gãy lưỡi thì em cũng không có đi mà!” Người nói là Dương Khinh Nghiêm. Anh mấy năm trước cũng ham thích tham gia trò này, nhưng mà chỉ tham giam thể loại cá nhân năm nay quen biết Tử Hoàng nên hai người cư nhiên là một đội. Bình thường Dương Khinh Nghiêm vào trận chưa được bao lâu đã bị người ta bắn “chết”. Không biết lần này đi chung với Tử Hoàng có khởi sắc chút nào không.
Nhìn một lượt qua ba người còn lại Dương Khinh Tiêu ngạc nhiên: “Marcus, anh cũng đến? Nếu muốn tham gia sao còn chưa đi chuẩn bị.” Quay nhìn Chung Hiển Bình, Khinh Tiêu thú vị hỏi: “Chung ca, anh cũng thích trò này?”
Hàn Vũ Xuyên lắc đầu: “Không có, tôi tới xem mọi người chơi thôi.” Rồi anh chỉ tay về phía khán phòng chỗ có mấy dãy ghế cùng với hàng loạt các màng hình trực tiếp mà Khinh Tiêu có thể thấy có vài người đang ngồi chờ xem cuộc chơi bắt đầu mà trong đó có cả Dương Na. “Dương Na cũng muốn xem nên tôi phải đi theo trông chừng, bụng em ấy cũng lớn lắm rồi.”
An ninh trên đảo được kiểm soát rất chặt chẽ đồng thời cái này chỉ là một cuộc chơi, không có gì nguy hiểm nên đôi khi những người thân quen không thuộc ám bộ cũng có thể tham dự hoặc đến xem.
Chung Hiển Bình đứng cạnh một nam nhân cao lớn, nói cao thì cũng ngang ngang với Dương Khinh Tiêu nhưng mà so về cơ bắp thì …. Dương Khinh Tiêu vội nuốt nước miếng. Người nam nhân này có làn da màu nâu đồng cổ bóng loán. Ánh mắt sắc bén như của một con hổ trưởng thành đầy cơ trí, dáng người vạm vỡ với những cơ bắp cuồn cuộn. Chiếc áo thun ba lỗ ôm sát làm những múi cơ bụng ẩn hiện cùng hai bắp tay và bờ vai lực lưỡng làm người ta biết các nơi đó cực rắn chắc. Ngũ quan đậm chất nam tính cùng sự mạnh mẽ của đàn ông. Chung Hiển Bình dáng người nhỏ bé còn thấp hơn cả Hàn Vũ Xuyên đứng cạnh anh ta nhìn thật yếu ớt nhưng mà ngắm kĩ thì cũng thật hài hòa.
Mà cái người đó từ lúc đến đây tới giờ vẫn nhìn Dương Khinh Tiêu dò xét, biểu tình không mấy hảo cảm.
“Tiểu Dương, đây là Hoắc Điệp Phong, bạn thân từ nhỏ của tôi, là đội trưởng đội đặc nhiệm của ám bộ. Năm nay tôi phải năn nỉ rất lâu cậu ấy mới chịu tham gia thể loại đồng đội với tôi.Còn đây là Tiểu Dương, tổng giám của Mộ thị chúng ta a.”
Hoắc Điệp Phong nhếch môi cười ngạo mạn: “Là Vincent Dương? Tôi cũng có nghe qua vài “thành tích” của cậu.”
Dương Khinh Tiêu trong lòng bực bội, thằng cha này ỷ lớn xác lại lớn tuổi hơn nên xem anh như một đứa vắt mũi chưa sạch, lời nói nhã nhặn nhưng mà nghe qua cũng biết là đang chăm chọc. Đáng ghét lại còn nhìn Y Tịnh với ánh mắt quỉ quái như vậy. Bên trong nghĩ vậy nhưng ngoài mặt anh lại cười rất ôn hòa tự nhiên nói: “Thì ra là Hoắc đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu. Chút nữa phiền anh nương nhẹ tay cho, đối với việc sử dụng cái đầu thì tôi làm khá tốt, nhưng mà cần đến cảm quan hay bản năng thì chắc không bằng một góc của anh.”
Hoắc Điệp Phong hơi hơi lóe ánh mắt nhìn lại Khinh Tiêu, trong lòng thầm mắng chửi. Tên tiểu tử này dám chửi xéo anh, so sánh anh với động vật sống nhờ bản năng. Hừ! Miệng lưỡi như vậy đúng là dân kinh doanh. Chẳng trách người kia vậy mà lại để mắt tới hắn. Hoắc Điệp Phong không thèm so đo với Dương Khinh Tiêu nữa mà nhìn sang Mộ Dung Y Tịnh, ánh mắt đã có phần nhu hòa hơn, trong đó cũng có một phần là kính trọng. Để một nam nhân ba mươi tuổi kính trọng một người nhỏ hơn mình, Mộ Dung Y Tịnh bản lĩnh so với anh cũng không phải kém, mà có lẽ còn có phần hơn.
“Chủ tịch, mấy năm không tham gia, lần này sao lại là thể loại đồng đội? Không sợ ai kia làm mất đi thành tích mà nhiều năm không ai phá vỡ được sao.”
Mộ Dung Y Tịnh cũng cười nhạt, nhưng trong nụ cười không có kèm theo băng lãnh bình thường, mà chỉ là cười nhạt: “Trò chơi thôi, cần gì so đó nhiều như vậy, chẳng phải anh cũng dẫn theo một người không mấy am hiểu về đánh trận giả sao?”
“Chủ tịch, cái này là vì bao nhiêu năm qua, tôi không có thắng được cậu nên cũng không có cái gì gọi là kĩ lục a, lại nói bởi vì chờ hòa không thấy cậu quay lại với trò chơi nên tôi cũng nản rồi, lần này coi như dẫn trẻ em đi công viên giải trí.”
Chung Hiển Bình tức giận đá vào chân người nọ, nhưng mà dù anh có dùng hết sức cũng chưa chắc làm người này suy suyển miếng thịt nào, ngược lại còn làm chân mình đau đến nhíu mày: “Cậu thôi xem thường tôi đi nha.”
“Cũng gần đến giờ bắt đầu rồi, mọi người nên đến khu tập trung đi.” Mộ Dung Y Tịnh nói, bỏ lại cây súng mẫu trên tay xuống bước đi trước. Hoắc Điệp Phong tiến lên đi cùng, hai người nói chuyện về ám bộ nên Dương Khinh Tiêu cũng không muốn tham gia.
Chào qua Hàn Vũ Xuyên rồi cũng đi theo. Lùi về sau bước song song với Chung Hiển Bình. “ Chung ca, xem ra quan hệ giữa anh và Hoắc đội trưởng không tầm thường nha.”
Chung Hiển Bình cụp mắt xuống thở dài: “Cái gì là bình thường, cái gì là không bình thường. Chung qui chúng tôi cũng chỉ là bạn từ nhỏ mà thôi.”
Dương Khinh Tiêu đã bao nhiêu tuổi rồi, làm sao không nhận ra được thần thái có chút rầu rĩ trong đáy mắt người này, càng cố che đi, nỗi lòng lại càng hiện rõ. Chẳng phải điểm này cũng rất giống anh sao. “Anh ta là một kẻ rất ngốc.” Dương Khinh Tiêu buộc miệng nói.
Chung Hiển Bình ngước lên nhìn Dương Khinh Tiêu không hiểu. Cười cười vỗ vai Chung Hiển Bình anh đáp: “Bởi vì anh ta bỏ qua một người hoàn hảo như anh. Không phải rất ngốc sao.”
Hiển Bình cũng cười, tâm trạng đã bớt rầu rĩ một chút, thì ra cũng còn có người hiểu mình nhưng mà người ngoài còn nhìn ra được tình cảm này, vậy mà người kia một chút cũng không biết đến. “ Tiểu Dương này, đôi khi tôi tự hỏi, cậu năm nay đúng là hai mươi bốn tuổi?”
Dương Khinh Tiêu cười rất lớn khoát tay qua vai Chung Hiển Bình như hai người bạn, nhưng mà chiều cao chênh lệch làm người ta thấy có chút gì đó mờ ám, xong rồi anh ghé vào tai Chung Hiển Bình thì thầm: “ Anh đoán xem.”
Nghe Dương Khinh Tiêu cười đùa ở phía sau, Mộ Dung Y Tịnh và Hoắc Điệp Phong quay lại nhìn. Hoắc Điệp Phong thì có chút sửng sốt, còn Mộ Dung Y Tịnh thì chỉ tỏ thái độ bình thường, môi cũng chỉ vẽ nên một độ cung nho nhỏ mà chỉ mình Dương Khinh Tiêu nhìn thấy được.
Đi đến khu vực chuẩn bị, mọi người chờ đợi đến giờ vào cuộc. Đến lúc có thông báo, họ sẽ đi đến một khu vực để nhận vũ khí và vật phẩm. Mỗi người được nhận một túi đeo ngang hông trong đó có nước uống và thực phẩm dùng cho một ngày. Cùng với “đạn” là một cục pin đã được nạp điện dùng để lấp vào súng khi “đạn” trong súng hết điện. Về vũ khí thì là các lại súng ống giả đươc nạp sẵn điện gồm rất nhiều loại, súng dài ngắn bắn tỉa gì cũng có, đủ kích thước và hình dạng, nhưng mà mỗi người chỉ được chọn hai khẩu súng.
Sau khi nhận xong đồ dùng cùng vũ khí, mọi người sẽ được nhận một bản đồ điện tử trên đó có đánh dấu nơi xuất phát của đội mình đồng thời cũng là vật nhận chỉ thị từ ban tổ chức.
Mộ Dung Y Tịnh chọn hai khẩu súng ngắn, Dương Khinh Tiêu nhìn qua hàng loạt các loại hâm mộ nhất các loại súng to đùng nhìn thật thích, nhưng mà dù sao anh cũng biết nó mô phỏng theo kích thước cùng trọng lượng của đồ thật nên cũng không dám liều mà chọn, huống chi súng ngắn còn chưa sử dụng thành thạo lấy mấy loại kia chỉ có hại chứ không có lợi, cuối cùng lấy hai khẩu súng ngắn tương tự Mộ Dung Y Tịnh.
Dương Khinh Nghiêm thì lại hào hứng vát hai khẩu PP-19 BIZON hai bên vai, mọi người cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, trong khi đó Tử Hoàng một mặt hắc tuyến. Hoắc Điệp Phong thì không ngần ngại chọn một khẩu M4A1 Carbin và một khẩu ngắn có lẽ loại này anh thường dùng nên quen tay. Chung Hiển Bình cũng biết bản thân mình nhỏ con vát không nổi mấy khẩu to kềnh nên chọn mấy khẩu càng nhỏ gọn càng tốt.
Khoát áo da vào, Dương Khinh Tiêu đeo túi và vắt súng ào bên hông. Thời gian bắt đầu, mỗi đội cần di chuyển đến điểm chỉ định của mình, chờ ban tổ chức phát lệnh mới bắt đầu cuộc chơi, để tránh tình trạng vừa mới xuất phát đã bắn nhau.
Nhìn qua tọa độ trên bản đồ, Mộ Dung Y Tịnh liền bước đi, Dương Khinh Tiêu cũng yên lặng đi bên cạnh, anh tin là qua nhiều lần tham gia, chuyện xác định tọa độ so với anh, Y Tịnh dĩ nhiên hiểu biết nhiều hơn.
“ Tịnh, anh có điều thắc mắc. Các loại vũ khí này đều được làm rất giống thật, tổ chức không sợ có người trà trộn đồ thật vào gây rối sao?”
“Không thể như vậy được, bởi vì trước khi vào cuộc chơi vũ khí đã được kiểm tra rất kĩ, lúc nãy anh cũng đã thấy người chơi thích loại nào thì chỉ định để người chuẩn bị trực tiếp đưa ra. Tuy nhìn qua rất giống thật nhưng dù sao cũng là đồ giả. Súng điện này không thể tháo lắp được nhưng súng thật, chỉ có một nơi để lắp pin sạt điện vào thôi. Người không am hiểu có thể nhầm lẫn, nhưng người trong tổ chức nhìn qua liền biết. Lúc nhận vũ khí đông người như vậy tráo súng thật vào lập tức bị phát hiện ngay. Nên anh đừng lo.”
Mộ Dung Y Tịnh lại bỏ qua chuyện súng đạn mà nói sang chuyện khác. “ Anh hình như rất hứng thú trêu chọc Hoắc Điệp Phong.”
“A, sao em lại nói như vậy? Lúc nãy anh còn nghĩ em ghen nữa cơ.”
“Anh và Chung Hiển Bình?” Mộ Dung Y Tịnh bật cười nhưng cũng nói khẽ: “Tuy biết không đúng, nhưng mà trong lòng cũng khó chịu một chút.”
Dương Khinh Tiêu nhìn thấy biểu tình như vậy kiềm không được mà ôm siết người kia vào lòng, ghé môi hôn xuống. Dù sao cũng quen với những lúc càng quấy của anh nên Y Tịnh cũng không tức giận. Hôn xong rồi mới đẩy Khinh Tiêu
ra đi nhanh hơn. “ Tập trung vào cuộc chơi đi, nếu anh không muốn bị loại sớm. Giải thưởng cũng khá hấp dẫn đó.”
Dương Khinh Tiêu thầm nghĩ, trò chơi này gồm hai hạng mục, giải thưởng cho người thắng cuối cùng là năm triệu đô, còn các cuộc thi khác mỗi giải cũng tương tự, còn các giải khác cùng kinh phí tổ chức cũng đã lên đến gần năm mươi triệu đô, chẳng trách ám bộ lại bán mạng cho Y Tịnh như vậy. Liếc nhìn gương mặt nghiêng xinh đẹp Dương Khinh Tiêu cảm thấy khó tin. Hai mươi sáu tuổi đã quản lý một khối tài sản kết xù như vậy thần kinh thép cùng bản lĩnh không phải chỉ thông minh là đủ.
Đến nơi chỉ định xong, đợi thêm mười phút là nhận được lệnh bắt đầu trò chơi đồng thời cũng nhận được chỉ thị đầu tiên. Đó là một đoạn mã gồm một loạt các dãy số, mới nhìn qua sẽ không thấy có chút gợi ý gì, nhưng mà Dương Khinh Tiêu dù sao cũng là dân kinh tế, nhìn qua là biết ngay đó là một dạng ma trận cao cấp, lấy giấy bút ra sau một lúc tính toán cộng trừ nhân chia rút gọn cuối cùng được ba con số. Cái kết quả này làm anh không hiểu, nhưng Mộ Dung Y Tịnh hiểu, đó là những con số chỉ định một địa điểm trên bản đồ. Cả hai lập tức đi đến đó, trên đường đi, có vẽ rất yên tĩnh, cũng không có gặp nhóm khác. Nhưng mà trên bản thông báo máy tính nhận chỉ thị thì đã có một phần ba đội đã bị loại. Đến địa điểm kia, chính là một hang động nhỏ, bên trong chỉ có một cái hộp, trong hộp là một dạng mật mã khác, lần này là chữ.
Dù sao đối với mấy thứ vận dụng trí óc như vầy Dương Khinh Tiêu làm rất tốt, đến gần trưa, cả hai đã vượt qua ba lần giải mã và đang tiến đến địa điểm thứ hai, lúc di chuyển từ địa điểm số 2 đến số 3, hai người gặp một đội khác, Y Tịnh phản xạ đúng là cực kỳ nhanh, bên kia chưa kịp giơ súng thì áo khóa da chỗ ngực trái của hai người liền bị thủng, “máu” chảy ra đỏ tươi. Lúc đó, Dương Khinh Tiêu đúng là bị dọa một phen, dù biết là máu giả, nhưng mà thấy hai người đó sau khi bị bắn “máu” tuông ra ngã nhào xuống đất bất động. Khinh Tiêu còn tưởng họ chết thật, Mộ Dung Y tịnh gương mặt hắc tuyến lạnh băng nói: “ Còn không mau đứng lên.”
Nghe vậy cả hai liền đứng dậy cười cười, chào Y Tịnh rồi trở về. Đến lúc đó Dương Khinh tiêu mới hoàn hồn lại, thì ra là do hai người kia thấy anh là người mới chơi nên đùa một chút. Đến địa điểm tiếp theo, cần phải leo qua một vách núi, mặc dù đã tập leo núi giả rồi, nhưng mà lần đầu leo núi thật cũng làm anh khá chật vật, dù sao cũng không mấy ảnh hưởng tốc độ chung cuộc. Đến điểm kế, sau khi Khinh Tiêu giải xong mật thư cả hai quyết định ngồi nghỉ một chút, vừa ăn xong phần thực phẩm khô cao cấp của Nhật thì trên bản thông báo báo lại là chỉ còn một phần ba các đội còn đang chơi. Dương Khinh Tiêu nhìn lướt qua danh sách các đội còn lại xong lắc đầu. “Xem ra Tử Hoàng có giỏi đến đâu cũng không thể dẫn dắt Nghiêm ca phá trận. Oa, Hoắc Điệp Phong này có bản lĩnh nha, đi với Chung Hiển Bình mà vẫn trụ được đến giờ.”
Mộ Dung Y Tịnh uống chút nước xong nói: “Hoắc Điệp Phong thân thủ so với em cũng không phải kém.”
“ Vậy đối thủ mà em nói kia…là anh ta?”
“Uhm, những lần tham gia trò này, cả em và Hoắc Điệp Phong đều là hai người cuối cùng, trừ lần đầu em dùng bản lĩnh thắng được thì các lần còn lại đều là do anh ta nhường, cuối cùng, em thấy hết hứng thú nên không chơi nữa.”
Dương Khinh Tiêu cũng thấy người kia khá thú vị: “Em hình như rất coi trọng hắn?”
“Hoắc Điệp Phong là người giỏi, tính tình khá thẳng thắng, đầu óc không kém cỏi lại nghĩa khí, dùng rất được, lúc đầu chỉ là thưởng thức tài năng, lâu dần cũng coi như một người bạn.”
“Anh ta hình như khá thích em.”
Mộ Dung Y Tịnh cười, nụ cười trong ánh nắng trưa gắc gao có phần dịu nhẹ làm tâm tư Khinh Tiêu thoải mái. “Em biết, Hoắc Điệp Phong cũng thường hay nói [Tôi rất thích cậu] nhưng mà đó chỉ là ngưỡng mộ mà thôi. Đối với một người luyện võ đẳng cấp cao, tìm được đối thủ ngang tầm không phải dễ, tìm được người hơn mình càng hiếm thấy nên anh ta bất quá vì vậy mà thích em. Nhưng thật ra lần đầu giao tranh, em thắng là vì có một chút xảo chiêu. Nếu như chỉ dùng sức, em sẽ không bằng.”
“Chung Hiển Bình đi theo tên đầu đá đó không biết là tốt hay xấu.” Dương Khinh tiêu lầm bầm. Dù sao anh cũng thật ghét Hoắc Điệp Phong.
Mộ Dung Y Tịnh đứng dậy, “Đi thôi, chỉ còn một điểm cuối là xong phần nhiệm vụ rồi.”
Địa điểm cuối cùng cũng là một cái hộp, bên trong không phải là mật mã nữa mà là một mẫu quảng cáo du lịch Hawaii.
( = _=!!)“ Này là sao? Không phải muốn chúng ta đến Hawaii nhận chỉ thị tiếp chứ?”
“ Không phải đâu, đó là quà tặng cho đội tìm ra được địa điểm cuối cùng. Hai vé du lịch Hawaii trọn gói.”
Dương Khinh Tiêu mừng như điên, anh đúng là rất muốn cùng Y Tịnh đi Hawaii nghỉ mát. Ách…sao lại trùng hợp dữ vậy. Liếc qua Y Tịnh biểu tình thản nhiên anh liền biết, quà tặng là do người này đề xuất đi.
Tiếp theo là tiêu diệt các đội chơi còn lại, thời gian giằng co khá ngắn, trong vòng hai tiếng đồng hồ chỉ còn lại ba đội. Mà Mộ Dung Y Tịnh cũng vừa loại xong một đội. Lần này Dương Khinh tiêu lại bị dọa. Chỉ cần một người “chết” là đội đó ngay lập tức bị loại. Khi Y Tịnh bắn trúng một người, người đó liền ngã ra, người còn lại đột nhiên tỏ ra rất hốt hoảng chạy đến lay gọi người kia, sau một lúc không thấy người nằm đó tỉnh dậy người kia nước mắt bắt đầu rơi. Dương Khinh Tiêu còn tưởng có chuyện gì sơ xuất. Bởi vì để cho trò chơi thêm phần hưng phấn, vũ khí xung điện khi bắn ra còn kèm theo âm thanh như thật. Đến lúc Dương Khinh Tiêu mặt mày tái xanh Y Tịnh mới lên tiếng: “Hai người thôi đùa giỡn cậu ấy đi.”
Cái người đang khóc đến thiên hôn địa ám kia ngước lên quẹt quẹt nước mắt cười, kéo người nằm bất động kia dậy. Nhìn thấy biểu tình của Dương Khinh Tiêu cả hai cứ cười tủm tỉm lủi đi mất. Dương Khinh Tiêu ai oán: “Ám bộ của em toàn mấy người thích đùa. Nhưng mà kiều đùa này đúng là rất mệt tim a.”
“ Bọn họ trong trò chơi thì hay đùa giỡn nhưng lúc tác nghiệp thì rất nghiêm túc. Hai người vừa nãy cũng rất giỏi.”
Ngay lúc cả hai đang trò chuyện thì có bóng người đến gần, liếc mắt một cái Khinh Tiêu nhận ra Hoắc Điệp Phong cùng Chung Hiển Bình. Chung Hiển Bình cũng vừa nhìn thấy bọn họ liền giơ súng bắn vào Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu nhanh chóng kéo Y Tịnh ngã sang một bên tránh đi “viên đạn”. Áo khoác của anh bị sượt qua rách một bên vai, nhưng may không có “máu”chảy ra. Ngay lúc nhận ra, ngã xuống, Y Tịnh cũng lia súng bắn trúng Chung Hiển Bình. Sau một tiếng [phụp] “máu”chảy ra chỗ ngực trái Chung Hiển Bình. Đội anh thắng!
Lúc đỡ Y Tịnh đứng dậy cả hai đột nhiên nghe một tiếng “Ba!” bỏng rát. Quay lại phát hiện Chung Hiển Bình ngã nhào xuống đất tay đang ôm má sưng đỏ, khóe môi có chút máu rỉ ra. Rõ ràng là do Hoắc Điệp Phong ra tay đánh. Y Tịnh cũng nhíu mày. Dương Khinh Tiêu cùng Chung Hiển Bình quan hệ rất tốt liền tức giận. Đi đến đỡ lấy Chung Hiển Bình, liếc mắt nhìn Hoắc Điệp Phong gằng từng tiếng: “Chỉ là một trò chơi, không cần tưởng thật.”
Gỡ tay Chung Hiển Bình ra, Khinh Tiêu đưa tay xoa xoa phần má đỏ ửng. “Chung ca, anh không sao chứ, há miệng ra xem nào.”
Kiểm tra qua một chút, thấy vết thương không quá nặng, lúc bị tát chỉ là cắn vào môi nên chảy chút máu. Dương Khinh Tiêu quay sang Y Tịnh: “Tịnh, chúng ta quay về thôi.” Mộ Dung Y Tịnh không nói gì, chỉ liếc qua Hoắc Điệp Phong một cái rồi cùng Dương Khinh Tiêu đang dìu Chung Hiển Bình quay về.
Ba người đã đi khá xa rồi mà Hoắc Điệp Phong vẫn còn đứng bất động, mắt mở trừng nhìn vào bàn tay mình vừa đánh người kia. Tâm tình rối loạn, trong ánh mắt hiện lên tia hối tiếc.