- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Chỉ Cần Có Em
- Chương 12
Tôi Chỉ Cần Có Em
Chương 12
Gần đến tháng mười, cũng là khoảng thời gian quan trọng trong ngành thời trang, các thương hiệu không ngừng xúc tiến công việc để đưa ra bộ sưu tập thu đông, và chuẩn vị cho mùa cưới. Alex_Darm cũng không ngoại lệ, lúc này, toàn bộ công việc quản lý các dự án đều bị đẩy qua cho Dương Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh chỉ lo tập trung vào công việc thiết kế, lần này, tin tức bộ sưu tập mới do nhà thiết kế danh tiếng Alex thực hiện, ai cũng mong chờ, bởi vì đã hơn hai năm, người này chưa cho ra một mẫu mới nào.
Alex_Darm cũng đã lên kế hoạch cho buổi biểu diễn ra mắt lần nay, trong công ty không khí làm việc tất bật. Khinh Tiêu đang ở tầng hai mươi tám, công việc đúng là ngập đầu.
“Tina, cô mang cái này đi photo rồi phát cho các cửa hàng bên dưới. Oa, giám đốc Chung, bản báo cáo kế hoạch tôi đưa anh đã xem qua chưa? Giám đốc Khâu, lô vải mới kì này đã nhập hàng chưa, cảm phiền chú đi xem lại giúp a!”
Lại chạy xuống tầng dưới, đến bộ phận thiết kế. “ Tiểu Lý, Tiểu Đinh, San San chủ tịch đang hối các người mau chóng nộp bản thiết kế kìa.”
Ba người ánh mắt phờ phạt nhìn Khinh tiêu đồng thanh: “Đã biết!”
Lại tiếp tục chạy xuống tầng dưới, “Ba ba, kịch bản viết xong chưa, đã tìm được địa điểm? Nghiêm ca, anh điều người mẫu tới đâu rồi?”
Càng đến gần ngày công diễn, áp lực công việc càng cao. Sau một tuần làm việc hết công suất, các giai đoạn chuẩn bị gần như hoàn tất.
Sáng hôm nay có một cuộc họp quan trọng, họp cổ đông, Dương Khinh Tiêu đã chuẩn bị tài liệu cho Y Tịnh từ ngày hôm qua.
“Tịnh, một chút nữa họp rồi, em không xem lại tài liệu anh đưa sao?”
Vẫn đang chăm chút với bộ lễ phục trước mặt, Y Tịnh hờ hững đáp: “Em thuộc hết rồi!”
Dương Khinh Tiêu thở dài: “Anh quên mất em là chủ tịch lãnh khốc vô tình, âm lãnh bá đạo siêu cấp đáng sợ vô địch vũ trụ. Dù cho em có quên, cũng không ai dám lên tiếng nói một câu.”
Mộ Dung Y Tịnh, ngước lên cười thành tiếng: “Em nói thật mà, tối qua lúc tắm em có xem qua, em đã nhớ hết, anh yên tâm đi.”
Đi vòng qua bàn làm việc, Y Tịnh sà xuống ngồi lên đùi Khinh Tiêu, điểm điểm lên mũi anh Y Tịnh nói: “Lúc trước không có anh, em vẫn làm rất tốt đó thôi.”
“Ừ!” Làm sao chống lại được sức hấp dẫn của người này, Khinh Tiêu đưa môi đến muốn hôn. Nhưng ngay lúc đó lại có tiếng gõ cửa. Y Tịnh quay về chỗ ngồi, giọng nói đúng là trở lại lạnh băng như thường: “Vào đi!”
Người đi vào là Dương Khinh Nghiêm, “Tiểu Tam, em cũng ở đây a.”
“Có chuyện gì?” Y Tịnh thờ ơ hỏi.
“Lần này công diễn đã điều xong người mẫu, nhưng mà chụp poster quảng cáo thì…” Khinh Nghiêm hơi ngập ngừng, xong mới nhỏ giọng đề nghị: “Cậu chụp được không Alex…?”
Khi Khinh Nghiêm gọi tên của Y Tịnh, chính là dùng tư cách bạn bè để nói chuyện. Mộ Dung Y Tịnh cũng thành thật trả lời, “Chụp quảng cáo không thành vấn đề, nhưng bộ sưu tập lần này đánh mạnh vào giới đồng tính, ảnh quảng cáo cần phải có hai người, Khinh Nghiêm, cậu không phải không biết qui tắc của tôi là không chụp ảnh chung với bất kì ai.”
Dương Khinh Nghiêm làm việc cho Y Tịnh lâu như vậy tất nhiên biết rõ, nhưng mà nếu lần này ảnh quảng cáo do siêu mẫu Alex đảm nhận thì hiệu quả sẽ tăng rất cao. Khinh Nghiêm năn nỉ: “Không còn cách nào để cậu đồng ý sao?”
Mộ Dung Y Tịnh suy nghĩ, tự nhiên nhìn sang Dương Khinh Tiêu, xong mới dời tầm mắt qua Dương Khinh Nghiêm: “Nếu như em trai cậu đồng ý hợp tác, tôi có thể sẽ suy nghĩ lại.”
Dương Khinh Tiêu nghe qua lập tức phản ứng: “A, không được.” nhìn qua Khinh Nghiêm anh nói: “Em không có kinh nghiệm chụp ảnh quảng cáo đâu, cũng không phải người mẫu. Không làm được đâu.”
Dương Khinh Nghiêm xuống giọng, “Tiểu Tam, không biết có thể học mà, em lại thông minh như vậy a…Đồng ý đi mà, khó khăn lắm Alex mới chịu chụp ảnh chung với người khác, anh xin em mà.”
Thấy biểu tình như muốn quì lạy của Dương Khinh Nghiêm, Khinh Tiêu cũng có chút xiu lòng, nhìn qua Y Tịnh, thấy ai kia đang cười tủm tỉm, anh thật hận không thể ngay lập tức đè người nào đó đang đắc ý ra ăn sạch sẽ.
(>”<)
“Nếu chủ tịch cao quí đã lên tiếng tôi làm sao lại không nhận lời chứ.”
Nghe xong, Khinh Nghiêm quá vui mừng, rú lên chạy ra khỏi phòng.
(Anh này là bạn với khỉ?)
Định quay sang hạch tội Y Tịnh, thì đã có thông báo đến thời gian họp. Dương Khinh Tiêu chỉ đành ngậm ngùi ôm tài liệu đi theo sau ai kia.
Trong cuộc họp, ngoài chủ tịch tập đoàn Mộ thị, Mộ Dung Y Tịnh còn có các cổ đông, Mộ Dung Y Tịnh nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, hai cổ đông lớn còn lại là Dương Khinh Nghĩa, nắm giữ ba mươi phần trăm, Đổng Thiếu Thành nắm giữ hai mươi phần trăm, năm phần trăm còn lại cũng được ba người khác giữ.
Mộ Dung Y Tịnh ngồi ở nơi dành cho chủ tịch, lần lược nghe qua báo cáo của các bộ phận, sau đó đưa ra ý kiến của mình. Thái độ luôn bảo trì sự thanh lãnh vốn có. Người trong buổi họp không ai không chú tâm chỉ sợ một chút lơ đễnh củng dẫn đến nguy hại cho bản thân. Chỉ có Đổng Thiếu Thành là luôn tìm kiếm cơ hội chống đối với Mộ Dung Y Tịnh, nhưng Mộ Dung Y Tịnh cũng là người bản lĩnh, nếu không cũng khó có thể ngồi trên vị trí này lâu như vậy.
Sau cuộc họp, quay lại phòng chủ tịch, Dương Khinh Tiêu lên tiếng: “Cái tên Đổng gì đó là người thế nào?”
Mộ Dung Y Tịnh vẫn không thấy khó chịu, chỉ nhàn nhả uống cà phê do Khinh Tiêu vừa pha xong: “Anh nói là Đổng Thiếu Thành?”
Ngồi xuống sô pha, Khinh Tiêu cũng cầm lấy tách cà phê của mình: “Đúng, là hắn!”
“Đổng Thiếu Thành là con trai Đổng Nghiệp Minh, ông ta là cổ đông của Mộ thị từ lúc cha em còn sống, sau này ông ta để sản nghiệp lại cho Đổng Thiếu Thành quản lý.Thế nào, có hứng thú với người này?”
Tên này cũng còn khá trẻ, dáng người cao ráo mạnh mẽ, trên người lúc nào cũng là những bộ tây trang đắc tiền, từ lúc thay Đổng Nghiệp Minh, hắn luôn có thái độ chống đối với anh, anh cũng biết trong lòng hắn muốn cái gì. Nhưng anh tuyệt không bao giờ để hắn có được thứ mà hắn khao khát, đó là vị trí của anh hiện tại. Không phải Khinh Tiêu để ý đến hắn đó chứ?
Dương Khinh Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Anh thấy người này tâm cơ thủ đoạn, em nên cẩn thận.”
Mộ Dung Y Tịnh khóe môi câu lên: “Không phải là để ý đến hắn đẹp trai, tốt quá.”
Khinh Tiêu liếc Y Tịnh thật sắc: “Anh không phải gay, không phải gặp đàn ông nào đẹp là có hứng thú.”
Y Tịnh nghiêm đầu dựa vào vai Khinh Tiêu: “Em không phải đàn ông?”
Điểm điểm lên trán người yêu Khinh Tiêu cười nhu hòa: “Em là đàn ông, cũng là người đàn ông duy nhất anh có hứng thú, không đúng, phải nói là người duy nhất làm anh hứng thú mới chính xác.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Chỉ Cần Có Em
- Chương 12