Chương 50: Cháu biết rõ độ ấm ở tay anh ấy 1

Bạch Vãn Vãn luôn cảm thấy phong cách của bố Thẩm vô cùng mới lạ, có người cha thế này thêm cả mẹ thế này nữa, không giống như là người sẽ sinh ra loại con trai như Thẩm Thời Thâm.

"Ài, Vãn Vãn, cháu đừng nghe ông ấy nói bừa, cháu cùng Thời Thâm tự mình tính toán là được rồi, hai chúng ta không phải người cổ hủ đâu." Bà Thẩm vội chen vào nói, sợ bố Thẩm dọa chạy con dâu tương lai của mình.

Thật ra cháu cùng Thẩm Thời Thâm không tính toán gì hết á, Bạch Vãn Vãn thè lưỡi, nghĩ thầm.

Ngày mai là thứ bảy.

Hôm nay cuối cùng thì Lý Hiểu Cầm cũng không điên cuồng tăng ca nữa, hiếm có được một ngày rảnh rỗi nhàn nhã, bà ấy ngồi trên ban công của nhà mình uống trà cảm nhận cuộc sống tốt đẹp, lại bắt được Bạch Vãn Vãn đang rón ra rón rén muốn ra khỏi nhà.

"Đứng lại." Bạch Vãn Vãn mới bước được một chân ra khỏi cửa đã nghe thấy Lý Hiểu Cầm gọi lại, "Đi đâu thế hả?"

"Đi dạo phố cùng bạn," Bạch Vãn Vãn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối, cười cười với Lý Hiểu Cầm: "Hôm nay mẹ không bận sao?"

"Đi dạo phố với bạn mà còn làm như là đi trộm thế à? Con nghĩ là mẹ mù chắc." Lý Hiểu Cầm không dễ bị lừa như thế, "Bạch Vãn Vãn, có phải con trộm quen bạn trai rồi đúng không?"

Bạch Vãn Vãn đứng dựa vào tường, nói: "Quen bạn trai lại không phải là việc gì đáng xấu hổ, sao lại phải trộm? Chỉ là con sợ quấy rầy đến công việc của mẹ bị mẹ cắt cổ thôi mà."

"Chưa quen ai à? Vậy thì đúng lúc dì Thích của con nhìn trúng một anh chàng, nghe nói vừa cao vừa đẹp trai lại có tiền, ý tốt của dì ấy mẹ không cự tuyệt được, con xem đấy rồi sắp xếp thời gian rảnh đi xem mắt đi."

"..." Đậu má! Trúng kế rồi.

Bạch Vãn Vãn phun một ngụm máu, trước kia cô sống tận hai mươi mấy mùa xuân cũng không thấy có mấy đóa đào hoa, tới thời gian này lại như đi sỉ lẻ đào hoa ấy, chen nhau tới.

"Mẹ, con có thể hay không… Không đi." Bạch Vãn Vãn tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh Lý Hiểu Cầm, vô cùng đáng thương nhìn bà ấy.

Đáng tiếc là Lý Hiểu Cầm mù có chọn lọc rồi, không nhìn thấy, nhấc cằm, cao ngạo lạnh lùng nói: "Lý do?"

"Con…" Bạch Vãn Vãn dứt khoát, chấp nhận trả bất cứ giá nào, "Con có người mình thích rồi! Nhưng mà, anh ấy lại không thích con, con đang nỗ lực để cho anh ấy thích con hơn, tạm thời không có hứng thú với người khác."

Dù sao thì thích là một chuyện, có bạn trai lại là một chuyện khác.

"Thế à?" Lý Hiểu Cầm bắt đầu hứng thú, "Trên đời này lại còn có chàng trai mà vẻ đẹp của con không chinh phục được hả? Đúng là hiếm có nha, ai vậy? Mẹ đã gặp qua chưa? Không phải là phó chủ biên vừa mới tới của ban biên tập đấy chứ?"

"Không phải," Bạch Vãn Vãn lấy di động ra, tìm lại bức ảnh mà lần trước Thẩm Thời Thâm gửi cùng với cái ảnh thùng rác, "Đây, chính là anh ấy, đẹp trai chứ mẹ?"

Lý Hiểu Cầm lấy di động của cô để nhìn qua, bĩu bĩu môi: "Vừa nhìn là biết lừa người khác rồi, đã photoshop, nhìn đôi mắt của cậu ta là biết sức khỏe của người này cũng không tốt đúng không? Hơn nữa tham vọng dã tâm còn rất lớn, chậc chậc chậc, có từng này thôi sao?"

Bạch Vãn Vãn: "...."

Kinh ngạc, bà ấy biết xem tướng sao? Bạch Vãn Vãn vô cùng nghi ngờ là Lý Hiểu Cầm cũng quen biết đối phương.

Nhưng mà việc góp vốn vẫn luôn là Chu Nham ra mặt đàm phán, ngoại trừ ký tên ra thì cơ bản là Thẩm Thời Thâm không hề nhúng tay vào, tuy trên danh nghĩa thì công ty kia là của anh, nhưng lại không treo ảnh chụp lên, ngay cả Lý Hiểu Cầm có biết người này đi nữa thì cũng không thể biết là người này tròn vuông ra sao được.

"Mẹ… có quen anh ấy sao?" Bạch Vãn Vãn thử hỏi.

"Không quen biết," Lý Hiểu Cầm đưa điện thoại cho cô, "Đừng trách mẹ không nhắc nhở con nha Bạch Vãn Vãn, loại đàn ông này con không bắt được đâu, đẹp trai cũng không ăn được, đừng để đến lúc đấy lại khiến cho mình quá chật vật, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu."

Khẳng định là không có loại tình huống đấy đâu, bởi vì cơ bản là cô đang nói dối, trong lòng Bạch Vãn Vãn cười gian, ngoài mặt lại ra vẻ nghe lời dạy của bà ấy: "Biết rồi mẹ, con sẽ chú ý."

"Được rồi, con gái lớn rồi giữ không được nữa, nhanh chóng phắn đi." Lý Hiểu Cầm vẫy vẫy tay, buông tha cho cô.

Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, biết nghe lời mà cút đi, người mẹ này không dễ lừa chút nào.

Hôm nay Thẩm Thời Thâm đã chuyển đến phòng bệnh bình thường, hiện tại tình hình sức khoẻ của anh đã ổn định nhưng mà chưa tỉnh lại, vẫn phải dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để sống qua ngày.

Nhưng mà người không có việc gì thì tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn thôi, mọi người cũng không lo lắng lắm.

Hôm nay Bạch Vãn Vãn tới bệnh viện trễ, cảm giác được không khí có chút kì quái .

Lại có thêm hai người tới thăm bệnh, là một người phụ nữ và một cô gái khá trẻ tuổi, khí chất của cô gái kia rất tốt, cũng xinh đẹp, nhưng mà ngoài mặt thì bà Thẩm nói chuyện với bọn họ khá là khách sáo lịch sự, trong lời nói thì lại giấu dao giấu kiếm, vừa thấy đã biết là đối thủ một mất một còn.