Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 40: Hiện tượng mạng 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Tôi không muốn mua tạp chí, cầu mong đến lúc tạp chí đăng trực tuyến lên mạng luôn, quỳ cảm tạ luôn!]

[Vãi lúa, cái bình luận trên kia không nỡ bỏ tiền mua cuốn tạp chí nhỏ vì sao lại được nhiều lượt thích như vậy, bây giờ xem bản copy đều có vẻ đúng lý hợp tình như vậy sao? Cái đậu má!]

[Tạp chí thì bao nhiêu tiền một cuốn chứ, rẻ hơn nhiều so với mỹ phẩm dưỡng da, thực phẩm chức năng mà các người mua nhiều, người ta đăng bài cũng là vì miếng cơm, làm ơn không cần bạch phiêu(*) được chứ]

(*) Bạch phiêu: một từ phổ biến trên Internet, phát triển từ thuật ngữ "mại da^ʍ da trắng" , ban đầu được gọi là " bữa ăn cho lãnh chúa" không có tiền , và sau đó trở nên phổ biến trong cộng đồng người hâm mộ và giới trò chơi.

[Nghe nói doanh số bán hàng của tạp chí Manh Duyệt rất thảm đạm, sắp phải đóng cửa, đảng bạch phiêu đừng làm hại chúng ta không có kì tiếp theo để xem.]

....

Lý do mà Lý Hiểu Cầm thuê thủy quân là vì dẫn dắt cư dân mạng mua các bản chính của tạp chí, từ chối không đọc ở các trang mạng trực tuyến, chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan chỉ chiếm diện tích khoảng một bàn tay mà thôi, tùy tiện chụp cái ảnh hoặc là đánh máy đều có thể lan truyền lên trên mạng để cho mọi người đọc.

Mua bài như thế này cũng vì muốn làm cho càng nhiều người biết đến, phải mua tạp chí, duy trì tiêu thụ, nếu không thì nói không chừng là sẽ không có kỳ tiếp theo đâu.

Đây cũng không phải là bọn họ nói chuyện giật gân.... Nếu doanh số của tạp chí bọn họ không tốt thì cho dù có tiền của nhà đầu tư có quăng vào bao nhiêu thì cũng sẽ thu không đủ chi, đóng cửa là chuyện sớm hay muộn cho nên việc cần thiết nhất là khuyến khích công chúng đi mua tạp chí.

Vì thế, mọi người vì "thúc đẩy doanh số", muốn cho đại sư kiếm thêm ít tiền để tạo động lực cho đại sư viết tiếp, doanh số của tạp chí cứ thế tăng mạnh.

Không quá năm ngày, toàn bộ điểm tiêu thụ đều thông báo đã bán hết.

Rất nhiều hiệu sách trên mạng bắt được cơ hội kinh doanh, cùng hợp tác với tòa soạn tạp chí của bọn họ, đưa tạp chí của bọn họ lên kệ thì rất nhanh đều đã cháy hàng, toàn bộ hàng dự trữ trong kho của bọn họ đều đã được mang ra ngoài bán hết.

Những điểm bán hàng đã chấm dứt hợp tác với toà soạn đều đang hối hận muốn chết, thời điểm đại lý bọn họ vẫn bán hàng thì Manh Duyệt vẫn luôn trong trạng thái nửa sống nửa chết cho nên có người trả tiền yêu cầu bọn họ chấm dứt hợp tác thì mọi người đều vui sướиɠ đồng ý.

Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là báo ứng lại đến nhanh như vậy, hiện tại thì số tiền đã nhận lại ít hơn rất nhiều so với số tiền kiếm được khi bán hàng.

Hơn nữa có thể dự đoán là kỳ tiếp theo sẽ còn bán chạy hơn nữa, những người ở điểm bán hàng từng hợp tác hối hận vô cùng, có người còn mặt dày quay trở về nói muốn tiếp tục hợp tác một lần nữa nhưng đều bị tòa soạn tạp chí từ chối.

Hiện tại thứ mà bọn họ không thiếu nhất chính là cửa hàng tiêu thụ.

"Vãn Vãn, hai ngày nay có siêu nhiều người nộp sơ yếu lý lịch đến tòa soạn tạp chí của chúng ta, hòm thư thông báo tuyển dụng của tôi đầy đến mức lag luôn rồi, cô có cần có cần tuyển một trợ lý riêng cho mình hay không?" Bạch Vãn Vãn mới đến công ty thì giám đốc nhân sự của phòng nhân sự là Tạ Ngọc Phân lập tức tới tìm cô.

Lương lủng đãi ngộ ở tòa soạn tạp chí nhỏ của bọn họ thực sự không ra sao nhưng thắng ở chỗ ổn định, giống như viện dưỡng lão ấy, rất thích hợp với những cô gái tương đối hiền lành và không có dã tâm gì lớn nên phương diện tuyển dụng tương đối khó khăn.

Kết quả lần marketing này làm quá tốt, lập tức nâng mức độ nổi tiếng của tòa soạn tạp chí bọn họ thăng lên vài bậc, khiến một lượng lớn người tìm việc làm ùa vào.

Bạch Vãn Vãn: "Không cần đâu, công việc ngày thường của tôi cũng không nhiều lắm, viết bản thảo là phần công việc của tôi, không cần khiến cho tôi trở nên đặc biệt làm gì."

Tạ Ngọc Phân nói: "Không có việc gì, hoặc tôi thuê một biên tập thực tập, cô xem như là nửa mang theo dẫn dắt nửa coi như trợ lý, cô thấy thế nào?"

"Thật sự không cần!" Bạch Vãn Vãn biết rõ năng lực của chính mình mấy cân mấy lượng, mỗi ngày cô còn đang điên cuồng bù lại, khả năng đâu mà hướng dẫn dạy dỗ biên tập thực tập chứ, cười trừ: "Cô không cần đặc biệt hóa tôi làm gì, trong bộ môn chúng tôi đều có trợ lý, chỉ có một ít việc vặt là tôi cần các cô ấy hỗ trợ mà thôi."

"Vậy được rồi," Tạ Ngọc Phân rất là tiếc nuối, "Vậy lúc nào cô cần thì hãy nói với tôi."

Bạch Vãn Vãn tỏ vẻ không thành vấn đề.

Không chỉ có người của bộ nhân sự, ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn cô đều thay đổi, không còn là thái độ bám đít nịnh bợ nữa mà là sự sùng bái phát ra từ đáy lòng, khi mọi người gặp cô đều khiêm tốn gọi cô một tiếng đại sư, thuận tiện hỏi thăm xem khi nào thì kỳ thứ hai được xuất bản.

Bạch Vãn Vãn bị nhóm người này làm cho dở khóc dở cười.

Đương nhiên cô cũng không khó chịu gì cả.

[Cẩu Kim Chủ: Người khác tốn mấy đồng là có thể mua bí phương mà tôi phải tốn những một nghìn năm trăm vạn sao? Cô Vãn, cô đang cướp của người giàu chia cho người nghèo à?]
« Chương TrướcChương Tiếp »