Chương 4: Thì Ra Là Tới Bắt Gian (1)

Một loạt nghi vấn khiến cho lòng hiếu kỳ của Bạch Vãn Vãn thiêu đốt tới cực hạn.

Nhưng cô vất vả lắm mới thoát khỏi cốt truyện, thoát khỏi tầm mắt của tên nam chính chó má kia, dì Thích lại một lòng muốn tìm kiếm cho cô một phú nhị đại, hiện tại cô trở về không khác gì là tự chui đầu vô lưới.

"Hừ, mình không điên đâu mà đi tò mò, tò mò hại chết mèo." Bạch Vãn Vãn nghĩ thầm.

Cô không hiểu tại sao mình lại xuyên thành nữ chính, cô đoán có khả năng là nguyên chủ đập đầu vào tường, lại đập trúng nơi quan trọng nên qua đời ngay lập tức, thành ra cô mới có cơ hội "mượn xác hoàn hồn".

Tuy cô không có ý định tu hú chiếm tổ, nhưng mà nếu đã tới thì cô không có thể tiếp tục sống dựa theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết. Cô có bị ngu đâu, có ngoại hình tốt như vậy lại đi làm thế thân để bị ngược đến chết đi sống lại.

Nhưng mà bây giờ Lãnh Dạ đang có hứng thú với cô, có khả năng sẽ làm ra chuyện dùng thủ đoạn không hay để cưỡng ép bắt lấy cô, mặc dù lấy bản lĩnh của cô thì dù đối phương muốn mạnh bạo cô cũng không sợ, nhưng cô không muốn chọc phải phiền toái, có thể trốn thì trốn đi.

May lỡ anh ta ra tay với người nhà để uy hϊếp cô, như vậy thì thật xin lỗi nguyên chủ.

Cho nên cô vẫn nên nhanh chóng rời đi, chờ lúc bước ra khỏi cánh cửa này thì cho dù Lãnh Dạ có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có khả năng chỉ bằng việc mới gặp qua một lần, ngay cả tên cô cũng không biết mà có thể tìm được cô.

Bàn tính của Bạch Vãn Vãn đánh kêu vang đùng đùng, cô vừa muốn chạy ra khỏi cửa thì nhìn thấy người của Thẩm Thời Thâm trực tiếp đóng cửa lớn lại…

Bạch Vãn Vãn: "..."

Con mẹ nó!

Tên này nhìn thì có vẻ mắc bệnh nguy kịch nhưng tác phong của vai ác lại mười phần đúng chỗ!



Động tĩnh của việc đóng cửa khiến cho những người ở giữa sân chú ý, lập tức mọi người trở nên cảnh giác, không hiểu đang êm đẹp thì sao phải đóng cửa, giữa sân xôn xao một trận.

"Mọi người không cần lo lắng," Cơ thể của Thẩm Thời Thâm đi ba bước lại khụ một cái nên không tiện, người phát ngôn là người mà anh mang đến.

"Chúng ta chỉ tìm một người, không có ác ý gì, sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho các vị nên mọi người tạm thời đừng nóng nảy."

Mọi người lại càng luống cuống, tìm người nào mà lại yêu cầu bày trận lớn như vậy? Là tên gϊếŧ người hàng loạt hay là phần tử khủng bố?

Bạch Vãn Vãn bị nhốt ở giữa sân, thở dài, cảm giác cốt truyện cùng bánh xe vận mệnh đang lôi kéo cô chảy xuống dưới.

Không có cách nào, cô chỉ có thể tìm một góc không dễ thấy được, đứng nhìn xem Thẩm Thời Thâm muốn làm gì.

Thẩm Thời Thâm không nhanh không chậm ngồi lên một cái ghế, bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, cũng không quản việc mọi người đang xôn xao giữa sân.

Qua không bao lâu, chủ nhân của bữa tiệc tối là Đường Hội bị mời ra.

Đường Hội nhìn thấy Thẩm Thời Thâm thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, đi qua nói: "Khi Thâm, sao cậu lại tới đây, không phải nói thân thể không khỏe nên không tới sao, làm cho chú sơ sót, không có tiếp đãi cậu cho tốt."

"Tới tìm người, khụ khụ khụ." Thẩm Thời Thâm mở mắt ra, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, mở miệng lại đưa tới một trận ho khan.

"Người nào mà có mặt mũi lớn như vậy? Phải làm phiền cậu tự mình tới tìm, như thế thì cũng quá không hiểu chuyện rồi, cậu nói với chú họ, chú họ cũng phái người hỗ trợ tìm, còn cửa này...."

Sắc mặt Đường Hội khó xử: "Cháu xem, ở đây đều là khách của chú, chú bảo đảm người mà cậu muốn tìm sẽ không đi ra ngoài được nên không cần đóng cửa đâu nhỉ?"



Trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Thời Thâm hiện ra một chút ý cười, lại không nói lời nào.

"...." Thẩm Thời Thâm không nể mặt Đường Hội như vậy khiến cho Đường Hội mất mặt trước công chúng, sắc mặt ông ta khó coi, khuôn mặt tối sầm, ông ta đang muốn nói chuyện thì người của Thẩm Thời Thâm đã tìm được người muốn tìm rồi, hiệu suất làm việc cực nhanh.

"Mang lại đây." Thẩm Thời Thâm nhàn nhạt nói.

Người của anh nghe vậy, xô đẩy hai người lại gần, là một đôi nam nữ trẻ tuổi, quần áo không chỉnh tề, đặc biệt là nam thanh niên kia, trên mặt và trên cổ còn có vài dấu son môi, nhìn vô cùng buồn cười.

Vừa nhìn là hiểu ngay hai người này đã xảy ra chuyện gì, ngay lập tức mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, hai người kia xấu hổ và giận dữ đến mức hận không thể chôn mặt xuống sàn nhà.

Bạch Vãn Vãn cũng vô cùng giật mình, không nghĩ tới dưới bữa tiệc thịnh soạn xa hoa ngăn nắp tô son trát phấn của giới thượng lưu vậy mà sẽ có loại việc xấu xa này xảy ra, quá trắng trợn táo bạo.

Kẻ có tiền đúng là biết chơi.

Đường Hội nhìn nam thanh niên kia, sắc mặt chợt trở nên vô cùng khó coi, trực tiếp đi lên đánh nam thanh niên một tát: "Đồ khốn nạn."

Nam thanh niên kia chột dạ, ăn đánh cũng không dám hé răng.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì," Thẩm Thời Thâm nhấc mí mắt lên, giọng nói lười nhác không có chút sức lực nhưng nội dung lại rất kinh người, "Con trai chú và em gái tôi đã có hôn ước với nhau rồi, chú Đường giải thích một chút đi?"

Mọi người ồ lên, thì ra đây là tới bắt gian tại trận!

Kiến thức của Đường Hội rất rộng rãi nên khi đối mặt với loại trường hợp xấu hổ này thì có vẻ còn khá bình tĩnh.