Chương 11: Đi Đời Nhà Ma (2)

Bạch Vãn Vãn nói là làm, cô dành thời gian cả một ngày để viết xong bản sơ thảo, tuy nhiên cô không nóng lòng lập tức đi tìm chủ biên mà đi tìm tổng biên tập, cũng chính là mẹ của cô.

Bạch Vãn Vãn chờ tất cả mọi người tan làm rồi đi tới gõ cửa văn phòng của Lý Hiểu Cầm.

Nếu không phải cần thiết thì thật sự cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với Lý Hiểu Cầm, dù sao thì ai hiểu con bằng mẹ đâu, chờ đến khi Lý Hiểu Cầm cảm thấy được đứa con gái này có gì đó sai sai thì cô cũng không biết là nên giải thích như thế nào.

Nhưng may mắn là Lý Hiểu Cầm một lòng một dạ chăm chú vào công việc nên thời gian ở cùng nguyên chủ cũng có hạn, hơn nữa là sau khi lớn lên thì nguyên chủ cũng sẽ có những tâm sự nhỏ, bí mật nhỏ của bản thân, không muốn thổ lộ với Lý Hiểu Cầm nên Lý Hiểu Cầm cũng không quá hiểu biết cô.

"Như thế nào, thổi nổ da trâu(*) rồi tìm mẹ thu dọn cục diện rối rắm cho con à?"

(*) Thổi nổ da trâu: khoe khoang về hiệu quả và hiệu suất, sau đó được phơi bày, và thấy rằng nó vô giá trị.

Lý Hiểu Cầm thấy cô ôm máy tính đi vào, nhướng mày lên hỏi, hiển nhiên là bà ấy đã biết chuyện gì xảy ra với cô trong cuộc họp hàng tuần.

Bạch Vãn Vãn cười hì hì, nói: "Mẹ giúp con một chuyện rồi con sẽ lập tức bổ da trâu trở về."

"Nói trước là mẹ không làm những chuyện như gϊếŧ người cướp của đâu nha."

"So với gϊếŧ người cướp của thì việc này đơn giản hơn nhiều, mẹ xem đây là bản sơ thảo con vừa viết, mẹ tự mình xem thử là hiệu quả như thế nào."

Bạch Vãn Vãn mang máy tính đặt trên bàn làm việc của bà ấy, Lý Hiểu Cầm nghiêng người nhìn: "Thuật hít thở... không phải là mẹ đả kích con nhưng con nhìn cái tiêu đề này xem có giống mấy bọn giang hồ bịp bợm không cơ chứ?"

"Mẹ cứ xem trước đi," Bạch Vãn Vãn ôm cánh tay của bà ấy làm nũng, "Nhìn không giống mánh khoé bịp bợm thì cái đó là lừa đảo cao cấp, nhưng mà nhìn không giống nhau cũng là lừa đảo sao?"

Lý Hiểu Cầm: "......"



Hình như đạo lý này cũng đúng nhỉ?

Vì thế Lý Hiểu Cầm tiếp tục lướt xuống xem.

Ý tưởng của Bạch Vãn Vãn ý rất đơn giản, nội dung của kỳ đầu tiên chắc chắn phải khiến cho người ta nếm được ngon ngọt đã, để họ cảm thấy phương pháp này thật sự có ích mới có thể theo dõi tiếp kỳ thứ hai, cho nên nội dung của kỳ một chính là làm cho mọi người thấy được hiệu quả thật sự của thổ thuật hít thở.

Phương thức tu luyện của thuật hít thở chính là từ từ tách lấy linh khí từ trời đất ra rồi nạp vào trong cơ thể, đồng thời phun ra trọc khí trong cơ thể, lấy nguyên khí đã được tụ tập áp súc trong người để đạt được mục đích nạp cái mới vào bỏ cái cũ đi, chỉ cần rèn luyện bộ thuật hít thở này thì người kiên trì luyện tập lâu dài cũng có thể dưỡng sinh trường thọ.

Sau khi Lý Hiểu Cầm xem xong, tuy bà ấy cảm thấy có chút hoang đường nhưng bà ấy vẫn thử dựa theo phương pháp cô viết, ngồi thiền hít thở.

Năm phút sau, Lý Hiểu Cầm đã cảm giác được những cảm xúc bực bội bất an vì công việc trong lòng yên tĩnh xuống, lại qua vài phút thì cả người thoải mái như được mát xa, chờ sau khi làm xong một bộ thổ nạp thì bằng mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần trở nên tốt hơn, toàn thân thoải mái.

"Thế nào," Bạch Vãn Vãn gấp gáp hỏi bà ấy, "Ngài có cảm thấy mánh khóe bịp bợm này có gì mới không?"

Lý Hiểu Cầm nhìn cô một cái, im lặng mấy giây, hỏi: "Con xem được cái này từ đâu đấy?"

Việc này Bạch Vãn Vãn đã sớm bịa xong rồi!

"Không phải thường ngày mẹ yêu cầu con đọc nhiều sách, làm ‘người có kiến thức rộng" sao? Con đã mua rất nhiều loại sách tham khảo thượng vàng hạ cám(*), bộ phương pháp dưỡng sinh này là do con xem được và rút ra từ điển tịch của Đạo gia, bản thân con đã thử một chút, cảm thấy rất có ích, vì vậy…" Bạch Vãn Vãn thè lưỡi, làm ra dáng vẻ có chút ngượng ngùng, "Vì vậy không nhịn được lấy ra khoe một chút."

(*)Thượng vàng hạ cám: mô tả những thứ hỗn tạp, đây nói về việc mua nhiều sách.

Lý Hiểu Cầm gật đầu, cũng không nghi ngờ cách giải thích này.

Tuy nhiên, bà ấy nói: "Con cũng viết dài bài sơ thảo của mấy kỳ sau ra đi, nếu mẹ chỉ đơn thuần nhìn một kỳ này thì không thể quyết định cho con được."