- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
- Chương 47
Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
Chương 47
Chuyện yêu thầm của Đường Sĩ Trạch rất máu chó, lại không có gì đáng khen tặng.
Đường gia ham thích từ thiện, từ khi Đường Sĩ Trạch có ký ức tới nay, nhà bọn họ vẫn luôn giúp đỡ những học sinh nghèo khó, đầu tư vào những đứa trẻ trong núi sâu lạc hậu không được đi học. Thậm chí có đôi khi, dưới tình huống đối phương yêu cầu, ba mẹ Đường Sĩ Trạch còn đón đối phương tới nhà bọn họ ở một đoạn thời gian.
Thời điểm Đường Sĩ Trạch lên lớp 11, một tuần trước đó, anh đã được ba mẹ nói qua — rằng gần đây có một em gái người Vân Nam tới thành phố đọc sách, trong thời gian người nhà em gái kia chưa thu xếp được nhà trọ, ông Đường cùng vợ tính toán để cô bé này ở nhà bọn họ một thời gian.
Hy vọng Đường Sĩ Trạch đừng bắt nạt cô gái nhỏ.
Đường Sĩ Trạch nghe xong cảm thấy không vui.
Lúc ấy anh đang ở thời kỳ niên thiếu phản nghịch, cha mẹ thường xuyên làm những đứa trẻ khác tới chia sẻ tình yêu vốn dĩ anh đang độc hưởng, làm anh hết sức không thoải mái. Anh không hiểu chuyện đến mức có ý tưởng sẽ chăm sóc người khác, anh khờ dại cho rằng chỉ cần chịu nỗ lực thì sao có thể nghèo. Cảm thấy Đường gia có tiền như vậy, là kết quả phấn đấu của ba mẹ anh.
Anh không biết những thứ anh dễ như trở bàn tay liền có được từ lúc sinh ra, là khởi điểm rất nhiều người suốt đời cũng không với tới được.
Trong nhà có một cô gái sắp tới ở, Đường Sĩ Trạch như thế nào cũng thấy không thoải mái.
Đường Sĩ Trạch liền ngoài miệng đáp ứng với ba mẹ anh: “Vậy trước làm cô ấy ở một tuần. Nếu con không thích, hai người hãy thu xếp nhà trọ để cô ấy dọn ra ngoài.”
Ông Đường cùng vợ tự nhiên tôn trọng cái nhìn của con trai độc nhất.
Khi đó Đường Sĩ Trạch còn ở tại biệt thự của Đường gia trong nội thành.
Có một ngày buổi chiều, Đường Sĩ Trạch về đến nhà sớm. Lúc đó đúng là mùa hè, anh đang mướt mồ hôi, vọt vào cửa nhà, tính lấy bình nước rồi lại đi ra ngoài, anh đã hẹn đám bạn sẽ đi đánh bóng rổ.
Thiếu niên vọt vào sân, khi muốn vào cửa, thình lình nhìn đến một nữ sinh đang ngồi xổm bên bồn hoa, cúi đầu đút cho một con mèo ăn mảnh vụn bánh mì.
Nữ sinh mặc váy liền áo, hai tay cùng mắt cá chân trắng nõn lộ ra, tóc dài rối tung vừa đen vừa thẳng.
Cô ngồi xổm trong vườn hoa nhà bọn họ cho mèo ăn, ánh mặt trời dừng ở trên người cô, giống như tuyết rơi. Giữa ánh sáng trắng hoà thuận vui vẻ, trong lòng thiếu niên Đường Sĩ Trạch đột nhiên trống rỗng, trong mắt lập tức chỉ có thể nhìn đến cô.
Cô nâng mắt lên, thấy được anh.
Cô lộ ra một nụ cười, tự nhiên đi tới, đưa cho anh một tờ khăn ướt.
Khi Đường Sĩ Trạch còn không rõ nguyên do, cô gái đã cười rộ lên, thanh âm cũng ngọt ngào: “Cho anh lau mồ hôi.”
Khăn ướt có mùi thơm, che lại miệng mũi thiếu niên. Đối diện ánh mắt cô gái, Đường Sĩ Trạch lập tức không biết làm sao.
Đại não anh lâng lâng, cũng không biết chính mình là như thế nào cùng tay cùng chân rời đi.
Trận bóng rổ đã hẹn bạn trưa hôm đó, Đường Sĩ Trạch thua vô cùng thảm. Trong lúc thi đấu, mũi anh dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi hương như có như không kia. Anh nhớ tới nữ sinh ấy liền nóng cả người lên, trong lòng tê dại, vừa không thoải mái, tim đập lại nhanh hơn.
Nữ sinh này, nhất định chính là nữ học sinh nghèo khó mà ba mẹ anh nói sẽ ở tại nhà bọn họ.
Trên mặt Đường Sĩ Trạch chưa nói gì, trong lòng lại nhảy nhót.
Anh rụt rè lại ngạo mạn mà tưởng, được rồi, mình phải rộng lượng. Để cho cô ấy ở lại nhà mình cũng được, mình không ngại.
—
Đêm đó Đường Sĩ Trạch hưng phấn về đến nhà, trong nhà chỉ có ba mẹ anh, Đường Sĩ Trạch có chút thất vọng, đoán có phải ba mẹ anh sợ anh không cao hứng nên làm cô gái nhỏ nhà người ta ra ngoài ở tạm trước không.
Không vấn đề gì, chỉ cần thời gian này anh biểu hiện tốt một chút, ba mẹ anh sẽ mang cô gái nhỏ về tới.
Ngày hôm sau, Đường Sĩ Trạch về đến nhà, nữ sinh vẫn không thấy đâu;
Ngày thứ ba, nữ sinh vẫn như cũ không xuất hiện.
Liên tục một tuần, Đường Sĩ Trạch đều không hề gặp lại nữ sinh kia.
Sắc mặt Đường Sĩ Trạch có điểm xanh mét.
Đến cuối tuần, Đường Sĩ Trạch không giống như bình thường đi ra ngoài chơi, mà là chọn thời điểm ba mẹ anh đều ở nhà, Đường Sĩ Trạch ra vẻ hiền hoà: “Ba mẹ, nữ sinh mà hai người giúp đỡ, để cô ấy về nhà ở đi.”
Ông Đường cùng vợ kinh ngạc một chút, cười: “A Trạch nghĩ thông suốt? Quả nhiên là trưởng thành rồi.”
Thiếu niên đứng ở trước máy lọc nước, thất thần mà đổ nước cho chính mình.
Đưa lưng về phía ba mẹ, anh cảm thấy sau cổ mình đã đỏ một mảnh. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ra vẻ không thèm để ý: “Để cô ấy ở một học kỳ cũng không vấn đề gì.”
Ông Đường cùng vợ kinh hỉ.
—
Qua một ngày, Đường Sĩ Trạch ở nhà gặp được nữ học sinh mà ba mẹ anh đang giúp đỡ kia.
Cô gái nhỏ đến từ một thôn nhỏ vùng núi ở Vân Nam, vừa thẹn thùng vừa thô ráp buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc còn ố vàng hơi cuốn. Đây là một nữ sinh nghèo khó điển hình vừa tới thành phố lớn, đứng ở trước mặt tiểu thiếu gia nhà họ Đường cao quý ngạo mạn, cô ấy không được tự nhiên mà cúi đầu nhấp môi.
Bà Đường cười tủm tỉm: “A Trạch, đây là Thư Dạ. Là con nói, có thể cho Thư Dạ ở nhà của chúng ta một học kỳ.”
Thư Dạ vô cùng có lễ phép: “Cảm ơn anh A Trạch.”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Nếu không phải giáo dưỡng nhiều năm nay của Đường Sĩ Trạch quá tốt, sắc mặt anh lúc ấy liền phải như da nẻ.
Anh bỏ lại Thư Dạ, đuổi theo mẹ mình. Bà Đường đang muốn ra ngoài lại bị con trai chặn lại ở trước cửa gara.
Đường Sĩ Trạch chất vấn: “Cô ấy không phải cô gái con đã gặp!”
Bà Đường không hiểu: “Con nói cái gì?”
Đường Sĩ Trạch xanh mặt: “Một tuần trước, khi con về nhà có nhìn thấy một cô gái. Con cho rằng cô ấy chính là người hai người muốn giúp đỡ…”
Bà Đường giật mình: “A Trạch, con nhớ nhầm rồi đi? Ba ngày trước Thư Dạ mới từ Vân Nam lại đây, từ đâu ra một tuần trước từng gặp con? Người con nói là ai?”
Trải qua bà Đường nhớ lại, bà Đường nghe xong con trai nói tình huống lúc đó, mới thấy buồn cười lại kinh ngạc: “A, con trai ngốc, con lầm rồi. Con nhìn thấy, hẳn là đại tiểu thư Hứa gia, Hứa U. Bà Hứa ngày đó mời mẹ đi chụp ảnh, con gái bà ấy không hứng thú, chúng ta liền để con gái bà ấy ở lại nhà.”
“Con nhìn thấy hẳn là Hứa U.”
“A Trạch, sao con sẽ cảm thấy Hứa U là cô gái mà chúng ta giúp đỡ?” Bà Đường uyển chuyển nói, “Khí chất đã rất không giống nhau rồi. Trẻ con có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, kỳ thật liền tướng mạo đều sẽ không hoàn toàn tương đồng.”
Đường Sĩ Trạch tức khắc ngẩn ra, ngây ra như phỗng.
Mẹ anh thử anh, hỏi anh còn đồng ý để Thư Dạ tiếp tục ở nhà bọn họ một học kỳ không.
Đường Sĩ Trạch nói có thể, nhưng trong lòng anh để ý, đã không phải Thư Dạ kia.
—
Trước kia anh cũng thường xuyên nghe người ta nói đến đại tiểu thư nhà họ Hứa, có người nói cô ấy ương ngạnh, có người nói cô ấy ngang ngược kiêu ngạo.
Thời điểm lớp 11, lần đầu tiên Đường Sĩ Trạch gặp Hứa U, liền cảm thấy những người đó đều sai rồi.
Hứa U là tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống nhân gian.
Xinh đẹp, ôn nhu, ưu nhã, thiện lương.
Cô ấy là tiểu tiên nữ tốt đẹp nhất trong tưởng tượng của anh, làm anh nhớ mãi không quên.
—
Trở lại hiện thực.
Hứa U: “…”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Hứa U không cắn nổi hạt dưa nữa.
Cô cùng thanh niên xí nghiệp gia, chồng trước Đường Sĩ Trạch nhìn nhau thật sâu, vỏ hạt dưa dính ở khóe miệng cô, cô trừng lớn mắt, nhìn Đường Sĩ Trạch duỗi tay, lấy đi vỏ hạt dưa dính trên khóe miệng cô.
Từ trong mắt Đường Sĩ Trạch, Hứa U tinh tường thấy được trạng thái ghét bỏ của anh đối với cô lúc này.
Hứa U: “…”
Anh nghĩ lầm cô là tiểu tiên nữ, chẳng lẽ muốn trách cô lần đầu tiên gặp người xa lạ, biểu hiện đến quá hiểu lễ nghĩa? Cô nhận được giáo dục từ nhỏ chính là như vậy mà.
Hứa U trầm ngâm nửa ngày, nửa thật nửa giả mà an ủi Đường Sĩ Trạch: “Thật xin lỗi, là em hay ăn hϊếp người nhà, người không hiểu biết em, thấy em lần đầu tiên đều cho rằng em ôn nhu dễ thân. Anh không phải người đầu tiên nhìn lầm em.”
Đường Sĩ Trạch kéo khóe miệng: “Sau khi kết hôn anh đã biết.”
Hứa U: “… Vậy lúc trước anh nhận nhầm em, sau đó thì sao?”
Đường Sĩ Trạch: “Sau đó liền chờ em tốt nghiệp kết hôn thôi.”
Hứa U: “Không phải, em là hỏi Thư Dạ kia ấy? Trong tình huống bình thường, giữa hai người không nên phát sinh chút chuyện xưa sao?”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Đường Sĩ Trạch: “Cô ấy xác thật rất ưu tú, không làm thất vọng ba mẹ anh bồi dưỡng. Cô ấy bây giờ đang công tác ở xí nghiệp của nhà anh, nói muốn báo đáp ân tình của ba mẹ anh.”
Hứa U thổn thức cảm khái.
Nếu Đường Sĩ Trạch hiện tại đi làm ở công ty của Đường gia, nói không chừng thật có thể phát sinh chuyện xưa. Nhưng mà Đường Sĩ Trạch bị giữ lại ở “Quang Hòa”, anh không trở về công ty của nhà mình, Thư Dạ kia, khả năng liền thật sự trở thành một người qua đường Giáp.
Nghe xong chuyện xưa, Hứa U để lại vỏ hạt dưa chờ dì giúp việc dọn dẹp, vỗ vỗ mông muốn đi.
Đường Sĩ Trạch vẫn ngồi ở trên sô pha, lại duỗi tay, cầm lấy tay cô.
Hứa U quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn anh.
Anh nâng mắt nhìn chằm chằm cô.
Trong mắt ánh sáng như sao, như có những tia lửa nhỏ đang lay động, khó khăn lắm cô mới nhìn rõ.
Anh sinh ra với một bề ngoài quá đẹp.
Hứa U bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cảm thấy rất quen thuộc, cảm thấy anh nhìn rất quen thuộc… Cô hẳn là từng gặp anh ở nơi nào.
Nhưng đương nhiên cô từng gặp anh ở nơi nào đó mà!
Cô mỗi ngày đều gặp anh mà.
Cô quen thuộc anh một chút vấn đề đều không có.
Nhưng mà không đúng, không phải cái loại quen thuộc ngày ngày gặp mặt này. Loại quen thuộc này… Thật thật giả giả, như rút ra linh hồn cô bay về phía trước. Giống như bọn họ đặt mình trong mộng cảnh, cảnh trong mơ dưới loại cảm giác quen thuộc này, đột nhiên có khả năng bị đánh vỡ…
Đường Sĩ Trạch đã mở miệng: “U U.”
Thanh âm của anh đánh thức Hứa U, mang Hứa U từ giữa loại cảm giác hư ảo không chân thật này về tới hiện thực.
Hứa U mênh mang hồn nhiên nháy đôi mắt, nhìn lại.
Đường Sĩ Trạch ngẩn ra.
Cô sinh ra đã có mắt nai, mắt nai thanh triệt đen bóng, ngây thơ vô tội.
Lộc mục phú quý, nữ sinh có được đôi mắt này, số mệnh đã định được sao phúc lộc soi chiếu, sẽ nằm trên gia tài bạc triệu. Nhưng cả đời cô lại không thèm để ý tiền tài, không yêu thế tục.
Đường Sĩ Trạch nắm tay cô, kéo về cảm giác quen thuộc chỉ sinh ra trong khoảng nửa khắc mà đến chính mình cũng chưa biết rõ ràng đối với cô.
Anh ôn hòa nói ra lời mình muốn nói: “U U, anh đã hiểu nguyên nhân vì sao hôn nhân của chúng ta thất bại. Em thấy chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa không?”
Anh hiểu ra, anh vẫn thích cô.
Khi vừa mới kết hôn, ban đầu anh không làm rõ được tình cảm của chính mình, đối với chuyện cô không giống với tưởng tượng của mình, Đường Sĩ Trạch không biết nên đối xử với cô như thế nào mới được. Lại vừa lúc anh đang bận làm luận văn, lúc sau là bận công tác. Khoảng cách làm suy yếu tính không xác định của anh đối với tình cảm, trong lòng anh cũng có một ít phê bình kín đáo đối với Hứa U.
Nhưng mà, anh trước sau đều không nghĩ đến ly hôn với cô.
Anh thậm chí vẫn luôn cảm thấy, giữa vợ chồng nhà giàu nửa thật nửa giả vờ ân ái, anh cùng Hứa U đã coi như là tình yêu chân chính.
Cô muốn ly hôn với anh, anh không thể tin được. Nhưng mà có hiệp nghị trước khi kết hôn, anh chỉ có thể ký tên.
Nhưng mà… Nếu một lần nữa bắt đầu thì sao?
Tim Đường Sĩ Trạch đập mãnh liệt.
Hứa U cúi đầu nhìn anh.
Mặt cô vô biểu tình mà rút tay mình ra khỏi tay anh.
Hứa U nói: “Không, em không muốn một lần nữa bắt đầu với anh.”
Đường Sĩ Trạch đứng lên: “Còn không phải em chê anh không đủ quan tâm đối với em sao? Anh có thể sửa.”
Hứa U: “Nhưng mà em không tin anh.”
Cô thổn thức nói: “Hơn nữa anh không thay đổi được. Anh là một CEO, sao có thể không bận rộn. CEO không bận, có rảnh yêu đương, chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Ông chủ chân thật, luôn là đang mở họp, tăng ca, tăng ca, mở họp.”
Đường Sĩ Trạch nhíu mày.
Trong mắt hiện lên bực biết bao nhiêu.
Anh nói: “Đàn ông trọng sự nghiệp, em không thể lý giải sao?”
Hứa U nghiêm túc nói: “Có thể lý giải. Đặc biệt lý giải. Cho nên mới không muốn bắt đầu một lần nữa với anh. Em đã thất vọng đối với anh rồi, không ôm hi vọng nữa. Mặc kệ anh làm như thế nào, lòng em cũng lưu trữ một cái dằm, không thể tin anh.”
Hứa U khuyên anh: “Anh xem chúng ta hiện tại không phải khá tốt sao? Tiền hàng thanh toán xong, ai cũng không nợ ai. Em tiêu tiền của anh, anh ngủ em. Ngày nào đó không thích, vỗ vỗ mông kết thúc hiệp ước chạy lấy người. Không phải so với sinh hoạt vợ chồng vặn vẹo trước kia bình thường hơn nhiều?”
Đường Sĩ Trạch suy nghĩ.
Anh nói: “Danh phận rất quan trọng.”
Hứa U: “… Không quan trọng, thật sự.”
Đường Sĩ Trạch khẽ cười một chút.
Anh ôm cô vào trong lòng, dưới sự kinh ngạc của cô, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên giữa mày cô.
Tay anh vỗ về mặt mày cô, nhẹ giọng bảo đảm: “Một lần nữa tới thử xem đi. Anh thử xem đối xử tốt với em như thế nào, làm sao để em tin tưởng anh một lần nữa. Anh cũng không rõ ràng lắm tình cảm của anh đối với em rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng anh có thể thử xem. Nếu có một ngày, em nguyện ý tin tưởng anh, chúng ta liền phục hôn, được chứ?”
Hứa U: “Dáng vẻ anh tự mình đa tình, quá đáng yêu.”
Đường Sĩ Trạch biết cô đang dỗi anh.
Anh nhẫn nhịn, không dỗi trở về.
Anh duy trì biểu hiện ôn nhu giả dối, lại hôn hôn giữa mày cô, nhẹ giọng: “Vậy U U, em còn có gì không hài lòng với anh, anh vừa lúc sửa lại toàn bộ.”
Ánh mắt Hứa U sáng lên.
Cô bắt đầu nói: “Anh tê liệt, nói giỡn không có tiết tháo*, cũng không có việc gì liền thích tìm việc cười nhạo em. Tính cách anh rất có vấn đề…”
(*tiết tháo: Lòng dạ trong sạch ngay thẳng không đổi)
Cô blah blah nói rất nhiều.
Đường Sĩ Trạch trầm tĩnh mà nghe.
Hứa U bắt đầu cảm thấy chính mình quá mức.
Thanh âm cô dần dần nhỏ xuống.
Rõ ràng cô không ôm kỳ vọng đối với anh, nhưng thời điểm anh nói anh muốn sửa, cô vẫn có chút tò mò.
Hứa U nhỏ giọng: “Anh có bất mãn gì với em, cũng có thể nhân cơ hội nói ra, em cũng có thể thử sửa lại.”
Đường Sĩ Trạch: “Được, ngày mai anh liệt một danh sách cho em.”
Hứa U: “…”
Anh đang mỉa mai cô yêu cầu quá nhiều với anh.
Hứa U nói: “Anh xem, anh lại bắt đầu chó rồi, bắt đầu chèn ép em.”
Đường Sĩ Trạch ho khan.
Trong mắt anh ngậm cười.
Anh nói: “Ngại quá, không nhịn xuống được ngay.”
—
Không đề cập tới Đường Sĩ Trạch cùng Hứa U bên kia như thế nào, Dư Nhược Nhược nơi này, cô ta giấu Đường Sĩ Trạch, không hề nói gì với anh đã về nước trước.
Dư Nhược Nhược về nước tới tìm chân tướng thân thế của chính mình.
Quả thật, cô ta là thư ký của Đường Sĩ Trạch, cô ta thích Đường Sĩ Trạch.
Nhưng này đó ở trước mặt thân thế của cô ta, căn bản không quan trọng.
Sau khi Dư Nhược Nhược về nước, tìm mọi cách lấy được DNA của bà Hứa cùng chồng, lại tìm bệnh viện tư nhân mà lúc trước bạn học giới thiệu, nhờ bọn họ hỗ trợ làm giám định.
Sau khi nhận được báo cáo giám định, Dư Nhược Nhược nhìn kết quả, gạt lệ nửa ngày. Tình cảnh chua xót vui sướиɠ, không thể dùng một câu nói rõ.
Cô ta bị nhiều khổ như vậy, hiện tại cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.
Cô ta hao tổn tâm cơ, tới một căn nhà của Hứa gia mà mình biết đến trước kia. Lúc học cấp ba, thời điểm cô ta còn chưa tranh đấu gay gắt với Hứa U, cô ta đã cùng Hứa U tới căn nhà này của Hứa gia. Khi đó lòng cô ta tràn đầy hâm mộ, lạnh run không dám nhiều lời, ngồi trong Hứa gia châu quang bảo khí*, cả người Dư Nhược Nhược đều thấy khó chịu, tự ti đến cực điểm.
(*châu quang bảo khí: phát sáng như châu ngọc, quý khí như bảo vật, ý chỉ sự sang trọng, giàu có, quý phái từ đồ đạc, trang trí của căn nhà)
Cô nơi nào tưởng được đến, chính mình có cơ hội một lần nữa đứng ở trước cửa căn nhà này.
Dư Nhược Nhược nhẫn nhịn lệ nóng trong mắt, bình phục tâm tình của mình, gõ gõ cửa.
Cửa mở ra, là một phụ nữ trung niên xa lạ.
Dư Nhược Nhược thực đạm nhiên, tưởng này hẳn là người giúp việc của nhà họ Hứa. Về sau chính mình cũng sẽ có.
Dư Nhược Nhược ôn nhu cười: “Xin hỏi ông Hứa và bà Hứa có ở nhà không? Tôi là tới bái phỏng hai vị, có việc…”
Người phụ nữ trung niên mở cửa “A” một cái, hiểu ra.
Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng: “Tiểu thư, thật ngại, chỉ sợ tin tức của cô đã cũ. Biệt thự này, trước kia là Hứa gia. Nhưng mà khoảng thời gian trước, Hứa gia đã bán căn biệt thự này cho tôi, Hứa gia hiện tại đã không ở bên này.”
Dư Nhược Nhược bình tĩnh.
Ừm, nhà giàu bán một hai căn hộ, bình thường, không có gì lạ cả.
Nhưng mà tim cô vẫn là nhịn không được luống cuống một chút.
Dư Nhược Nhược khách khí: “Vậy bac có biết ông Hứa, Hứa hiện đang ở nơi nào không? Tôi thật sự có chuyện quan trọng cần tìm bọn họ.”
Nữ chủ nhân nhà này, thật đúng là biết địa chỉ hiện tại của Hứa gia.
Bà suy nghĩ một chút, liền không thèm để ý mà nói cho Dư Nhược Nhược phương thức liên hệ của ông Hứa. Nữ chủ nhân nhà này nói: “Cô muốn tìm bọn họ, liền mau chóng đi. Bởi vì vợ chồng bọn họ hình như đang chơi cái gì du lịch vòng quanh thế giới, hiện tại không nhất định ở đấy. Cô không thể liên hệ được ngay lập tức, nói không chừng bọn họ đang ở trên máy bay đấy.”
Dư Nhược Nhược ngạc nhiên.
Lại hâm mộ.
—
Hứa U nửa chết nửa sống mà nằm liệt trong nhà vẽ truyện tranh.
Công việc làm cô thống khổ, làm cô rụng tóc.
Cô quý trọng mà ngồi xổm trong phòng rửa mặt, đếm từng sợi tóc dài bị rụng của mình.
Đường Sĩ Trạch từ bên cạnh đi ngang qua, nhịn không được liền nhiều miệng một câu: “Em còn trẻ như vậy đã bắt đầu trọc đầu?”
Hứa U: “… Anh nhìn xem tóc dài tú mỹ của em! Em nơi nào có khuynh hướng đầu trọc!”
Cô phát run: “Đây là thái độ anh phải trở lại làm người sao?”
Đường Sĩ Trạch lập tức tỉnh lại.
Anh nói: “Ngượng ngùng, vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng. Vợ trước tóc em đen nhánh nồng đậm, anh hói đầu em cũng sẽ không hói đầu.”
Hứa U trừng anh một cái, khi cô ra khỏi phòng rửa mặt, dùng sức va vào bả vai anh: “Nhường đường! Chó ngoan không cản đường!”
Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Anh đang có phương thuốc dân gian trị rụng tóc cấp dưới chia sẻ trong nhóm chat, em muốn không?”
Hứa U nghẹn nửa ngày, khí hư nói: “Muốn.”
Đường Sĩ Trạch phụt cười hai tiếng.
Đường Sĩ Trạch trở lại thư phòng tiếp tục làm việc, Hứa U thống khổ mà theo anh vào thư phòng. Cô thấy Đường Sĩ Trạch chuyên tâm làm việc, có điểm hâm mộ trạng thái của anh.
Rốt cuộc cô làm việc quá thống khổ, cô không muốn làm việc, cô không biết sao chồng trước của mình có thể cuồng nhiệt với công việc như thế.
Anh không giống trước kia tăng ca đến đêm… Nhưng mà anh về đến nhà để tăng ca.
Có cái gì khác nhau.
Khi Hứa U thống khổ chuẩn bị bắt đầu vẽ truyện tranh của chính mình, cô nhận được điện thoại ba mình gọi tới.
Đường Sĩ Trạch nhìn về hướng cô, ý bảo cô đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Hứa U biết chính mình quấy rầy người ta làm việc, cô vội vàng đứng lên đi ra ngoài. Nhưng mà còn chưa đi ra khỏi cửa thư phòng, Hứa U liền đứng lại.
Hứa U ngơ ngẩn, thanh âm có chút phát run: “Ba nói cái gì?”
Đường Sĩ Trạch nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Hứa U bị tóc dài che khuất, trong phút chốc trắng bệch, môi cô nhẹ nhàng phát run, bị cô cắn chặt. Cô giống như cực kỳ bất an, mê võng, sau đó lại nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại.
Đường Sĩ Trạch dừng công việc lại, nhìn Hứa U.
Thật lâu sau, Hứa U mới nhẹ giọng: “Được, con đã biết. Con sẽ về nhà một chuyến.”
Hứa U ngắt điện thoại, phát ngốc.
Đường Sĩ Trạch quan sát biểu tình của cô: “Làm sao vậy? Điện thoại của ai?”
Hứa U ngơ ngẩn: “Ba em gọi tới.”
Sắc mặt cô khó coi, tái nhợt đến cực điểm, đứng ở dưới ánh đèn, lại giống như quỷ hút máu mất đi linh hồn.
Đường Sĩ Trạch trầm mặc nửa ngày, đứng lên đi về hướng cô.
Anh ôm lấy vai cô, ôm cô vào trong ngực.
Anh nghĩ hẳn là đả kích quá lớn, mới có thể làm Hứa U vốn lạc quan biến thành như vậy. Mà đối với Hứa U tới nói, lại có cái gì đả kích sẽ lớn như vậy? Còn là do ba cô gọi điện thoại tới.
Đường Sĩ Trạch không đành lòng suy nghĩ.
Anh nói: “Nén bi thương.”
Hứa U: “…”
Hứa U: “…?”
Cô lập tức ngẩng đầu: “Ba mẹ em… Bọn họ vẫn khoẻ! Bọn họ gọi điện thoại tới nói với em, nói với em… Bọn họ về nước, hiện tại đã về đến nhà. Bọn họ muốn em trở về một chuyến, bởi vì, bởi vì…”
Hứa U mê võng: “Bọn họ nói, em khả năng không phải con gái Hứa gia, năm đó ôm nhầm rồi.”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh trầm mặc nửa ngày, vẫn chỉ có hai chữ kia: “… Nén bi thương.”
Hứa U tức khắc trừng anh một cái.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
- Chương 47