- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
- Chương 41
Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
Chương 41
Hứa U muốn nói với Cao Thạc rằng: “Anh nghĩ nhiều rồi, em và Đường Sĩ Trạch không phải loại quan hệ mà anh nhìn thấy!”
Nhưng mà quan hệ giữa cô và Đường Sĩ Trạch khả năng chính là loại mà Cao Thạc đang nhìn thấy.
Cô có tâm bổ cứu, nhưng mà chuyện này dường như… Cũng không hoàn toàn là hành động cặn bã của một mình Đường Sĩ Trạch. Nếu tối qua cô không tới chỗ anh, anh cũng không có khả năng trói cô mang lại đây đúng không?
Chẳng lẽ sau khi cô say rượu theo bản năng vẫn dựa vào Đường Sĩ Trạch?
Hứa U: “…”
Hứa U không lời gì để nói, đại não thành hồ nhão.
Đường Sĩ Trạch ôm Hứa U lui về phía sau, để Cao Thạc vào nhà. Thấy vợ trước của mình vẫn luôn ở trạng thái hốt hoảng mà phát ngốc, Đường Sĩ Trạch liền vỗ một cái trên vai Hứa U, sủng nịch nói: “Vợ trước, ngẩn người làm gì? Rót nước cho khách đi chứ.”
Hứa U: “Vâng.”
Bởi vì không biết nên xử lý tình huống hiện tại này như thế nào, cô liền ngoan ngoãn đi phòng bếp. Sau khi vào phòng bếp đổ nước, suy nghĩ của cô bắt đầu chậm rãi rõ ràng, liền cảm thấy Đường Sĩ Trạch là cố ý.
Anh khẳng định không thể thấy sau khi hai người bọn họ ly hôn, cô lại có niềm vui mới nhanh như vậy, nên mới tới phá hư hạnh phúc của cô!
Tức chết rồi!
Hơn nữa Hứa U nghĩ không ra, sao Cao Thạc lại quen Đường Sĩ Trạch?
Cao Thạc là đứa trẻ nhà nghèo lớn lên, sao lại đến làm khách trong nhà loại đại thiếu gia sống trong nhung lụa như Đường Sĩ Trạch? Chẳng lẽ trước kia hai người có công việc liên quan?
Hứa U xoa cái trán.
Cô cầm cốc nước vừa rót cho khách, chán nản lẩm bẩm tự nói: “Sầu muốn chết, mình xui xẻo đến mức nào mới có chồng trước như vậy chứ.”
Mặt sau truyền đến giọng nam bình tĩnh tự nhiên: “Kỳ thật em không cần nghĩ như vậy.”
Cánh tay đàn ông xuyên qua sườn vai, lấy đi ly nước trong tay cô. Hứa U ngửa đầu về phía sau, quả nhiên là thấy Đường Sĩ Trạch không phát ra chút tiếng động nào đã vào phòng bếp, tự mình tới lấy nước mời khách.
Đường Sĩ Trạch rũ mắt, nhè nhẹ cười với cô: “Không duyên phận chính là không duyên phận.”
Hứa U hít sâu một hơi.
Anh bưng cốc nước muốn đi ra ngoài, Hứa U vội túm chặt lấy anh, đặc biệt nghiêm túc: “Em hỏi anh, vì sao biết Cao Thạc? Vì sao anh ấy lại đặc biệt tới thăm hỏi anh?”
Đường Sĩ Trạch cong môi cười.
Anh nói: “Là thế này, học phí đại học của Cao Thạc, là Đường gia giúp đỡ.”
Anh nghĩ nghĩ: “Ngay cả Cao Thạc tiêu dùng khi xuất ngoại ở nước ngoài, cũng là do Đường gia giúp đỡ. Anh ta được Đường gia giúp đỡ, tới Đường gia thăm hỏi, thuận tiện quen biết anh, bây giờ biết rồi, có phải cũng không đến nỗi rất khó tiếp thu không?”
Hứa U chấn kinh rồi.
Cô trăm triệu không thể tưởng được, Đường Sĩ Trạch đã biết Cao Thạc từ lâu như vậy. Anh còn giấu giỏi như thế, cô cùng anh kết hôn hai năm, cô cũng không biết anh quen Cao Thạc. Sớm biết thế…
Đường Sĩ Trạch hơi hơi mỉm cười, tươi cười nơi đáy mắt hơi có chút nguy hiểm: “Vợ trước, có phải em đang nghĩ, sớm biết thế, nên làm anh giới thiệu Cao Thạc cho em, thông qua quan hệ của anh thuận tiện cho em hồng hạnh xuất tường* cùng nam thần mà em yêu thầm không?”
(*hồng hạnh xuất tường: nɠɵạı ŧìиɧ)
Hứa U nhanh chóng lắc đầu.
Không dám không dám.
Đường Sĩ Trạch có chó đến đâu, cô cũng không dám đội nón xanh cho anh khi vẫn còn là vợ chồng.
—
Dì Trần tới đưa áo ngủ.
Gõ cửa nửa ngày, không có người trả lời.
Hứa U tránh trong phòng ngủ nửa ngày, sau khi mắng to Đường Sĩ Trạch vài câu ở trong lòng, lại không thể không chịu đựng Đường Sĩ Trạch dù bận vẫn ung dung cùng ánh mắt phức tạp của Cao Thạc, ra khỏi phòng ngủ, đi mở cửa cho dì Trần.
Sau đó cô ôm quần áo, lại chịu đựng ánh mắt xuất sắc của hai người đàn ông kia, một lần nữa trốn về phòng ngủ.
Trở lại phòng ngủ, Hứa U kêu thảm thiết một tiếng, thẳng tắp ngã vào trên giường, ôm lấy mặt.
Quá mất mặt!
Quá mất mặt!
Chỉ bằng hành động hôm nay của Đường Sĩ Trạch, cô còn phát triển cảm tình với Cao Thạc thế nào được?
Hứa U không biết trốn trong phòng ngủ của Đường Sĩ Trạch bao lâu, dù sao cô trốn đến mức sa sút ý chí, tinh thần uể oải. Chờ thêm thật lâu, Đường Sĩ Trạch mới đến gõ cửa, nói Cao Thạc đi rồi.
Hứa U mới băng mặt, một câu cũng không thèm nói với Đường Sĩ Trạch, lập tức ra cửa.
Cô tức giận bất bình ra khỏi khu nhà ở, phía sau còi ô tô vang lên không ngừng, Hứa U phẫn nộ quay đầu lại, thấy là Đường Sĩ Trạch lái xe đi theo mình.
Đường Sĩ Trạch quay cửa kính xe xuống, khuỷu tay đặt trên cửa sổ, cà lơ phất phơ: “Lên đây, đưa em về nhà.”
Hứa U ngẩng cao cổ, rất có cốt khí: “Không cần!”
Cô nói: “Em gọi tài xế nhà em tới!”
Hứa U liền bắt đầu gọi điện thoại, kết quả hai vị tài xế nhà cô, một vị đưa ba mẹ cô ra khỏi thành hưởng thụ tự do rồi, vị còn lại thì nghỉ phép không ở trong nội thành.
Đường Sĩ Trạch hài hước mà nhìn cô.
Hứa U liền kiên trì chính mình muốn gọi xe.
Giờ cao điểm tan tầm, cô không đợi được xe.
Nửa giờ sau, Hứa U đi đường rút lui, ngoan ngoãn lên xe Đường Sĩ Trạch.
Đường Sĩ Trạch tấm tắc.
Hứa U mặt vô biểu tình: “Anh đang cười em à?”
Đường Sĩ Trạch nhìn cô, ngữ khí vô cùng chân thành: “Không dám. Anh vốn là xem vợ trước em không gọi được xe, đang định dạy em cách dùng ‘tích tích’*.”
(*tích tích: phần mềm gọi xe của TQ cũng như grap của mình, cũng không biết từ này đúng không, mình không tra được T.T)
Hứa U: “…”
Hứa U ha hả.
Cô nói: “Đương nhiên em biết dùng ‘tích tích’, nhưng mà không thường dùng, nhất thời không nhớ ra.”
Dù sao xe Đường Sĩ Trạch vẫn ngừng ở phía sau chờ cô, cô cũng rất có áp lực mà.
—
Ý chí Hứa U đê mê trốn tránh Cao Thạc vài ngày.
Cuối cùng cô hấp hối giãy giụa một lần, vẫn gọi điện thoại cho Cao Thạc, hẹn anh gặp mặt.
Cao Thạc nói: “Được, vừa lúc anh cũng phải rời khỏi đây, cũng nên chào hỏi em một lần.”
Hứa U kinh ngạc.
Hai người lại gặp mặt lần nữa, bởi vì Hứa U cảm thấy trải qua hành động trước kia của chồng trước cô, hai người đã không có khả năng ở bên nhau. Cô bất chấp tất cả, không hề ngụy trang chính mình, hẹn Cao Thạc tới quán trà chiều mà mình thường đi.
Cao Thạc tìm thật lâu mới tìm được. Sau khi đi vào nơi này, ngồi xuống, nhìn Hứa tiểu thư ngồi đối diện một thân trang điểm như lấp lánh sáng lên.
Cao Thạc ngẩn ra, sau đó bật cười: “Quả nhiên, lúc này mới hẳn là phong cách của em.”
Hứa U nghiêng đầu, cười cười với anh.
Sau đó hỏi: “Anh nói anh phải đi?”
Cao Thạc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Vốn là tới làm việc, hiện tại cũng coi như hoàn thành, nên đi thôi.”
Hứa U rũ mắt.
Cô ảm đạm nói: “Nhưng mà không phải anh đáp ứng em, nguyện ý giúp em cứu ‘Doanh Đạt’ sao? Anh đi rồi, bên em liền không có người có thể sử dụng.”
Cao Thạc trầm mặc nửa ngày.
Hứa U ngẩng đầu.
Cao Thạc chậm rãi nói: “U U, em có từng suy xét, đi vay nặng lãi không?”
Hứa U nhìn anh, không nói lời nào.
Cao Thạc cho rằng cô ý động, liền nói: “Anh vừa lúc có quen một nhà không tồi có thể cho vay nặng lãi. Em giải quyết vấn đề ‘Doanh Đạt’ trước, Hứa gia hẳn là vẫn còn tiền chứ? Chậm rãi trả tiền là được.”
Đôi mắt mỹ lệ của Hứa U nhìn chằm chằm anh ta sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười.
Này tươi cười cùng cô ngày thường không quá giống nhau.
Hứa U nói: “Em sẽ không đi vay nặng lãi, bất kể là thời điểm gì đều sẽ không vay. Em không biết kinh doanh công ty, sau khi vay nặng lãi, khả năng rất lớn sẽ kéo ‘Doanh Đạt’ vào vũng bùn, đáp toàn bộ Hứa gia vào. Đó mới chân chính là lúc nhà em phá sản. Chính em có thể tùy tiện chơi, nhưng không thể kéo cả gia đình em vào được.”
Nếu như vậy, vạn kiếp bất phục*, cô sẽ không lại là Hứa U của hiện tại.
(*vạn kiếp bất phục: ngàn kiếp không phục, trải qua nỗi oan khuất, niệm tưởng, mong ước không đạt được, qua ngàn vạn kiếp người cũng không thể giải toả, thoả mãn, đạt được,…)
Khi Phó tổng giám đốc rời đi đã nhắc nhở cô, cô không thể tự hủy tường thành.
Cao Thạc nhìn cô thật sâu hồi lâu, anh có một đống lời nói có thể đả động cô. Nhưng mà nhìn ánh mắt kiên định của Hứa U, Cao Thạc lại cái gì cũng không nghĩ nói.
Anh ta chỉ là cười một chút: “Vậy được rồi.”
Anh ta không sao cả mà nhún vai: “Vậy em chỉ có thể lựa chọn hoặc là phá sản, hoặc là nửa phá sản, chờ công ty lớn khác tới thu mua.”
Hứa U không nói chuyện.
Cao Thạc cúi người về phía trước, hạ giọng: “Dù sao anh cũng phải đi, không bằng anh nói cho em một sự thật.”
Hứa U ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta.
Cao Thạc nói: “Kỳ thật căn bản không phải anh mới từ chức, lần này anh trở về, cũng không phải vì tìm kiếm cơ hội công việc mới. Anh là được ông chủ phái tới, nhìn xem có khả năng thu mua ‘Doanh Đạt’ không.”
Ánh mắt Hứa U lập tức lạnh lẽo: “Anh?!”
Cao Thạc nhún vai, trên gương mặt ôn nhuận của anh ta, lộ ra kiểu cười không sao cả mà chỉ đàn ông thành thục mới có.
Anh ta nói: “Em cũng chớ có trách anh, chồng trước của em, Đường Sĩ Trạch Đường tiên sinh, không phải anh ta cũng làm chuyện tương tự sao?”
Anh ta trìu mến nhìn Hứa U: “Em cho rằng ngày đó anh tới gặp Đường tiên sinh là vì cái gì? Chiến tranh thu mua mà thôi. Còn chưa nói bán ‘Doanh Đạt’ hay không, tất cả trong nghề đều đang nhìn chằm chằm. Đường tiên sinh cảnh cáo anh, Quang Hòa muốn ‘Doanh Đạt’, bọn anh không muốn làm kẻ địch của Quang Hòa, liền tự động rời khỏi. Ông chủ của anh chọn bán cho Quang Hòa một ân tình.”
Hứa U tâm tình phức tạp nói: “Các người… Sau lưng thông đồng nhiều như vậy à.”
Cao Thạc ngẩn ra.
Anh ta nói: “U U, anh thật là không hiểu nổi em. Thông thường tới nói, anh nói cho em này đó, em không nên trở mặt thành thù, trả thù chồng trước của em sao?”
Hứa U: “Đúng vậy.”
Cô nói: “Nhưng chồng trước của em là Đường Sĩ Trạch mà.”
Cô khinh thường nói: “Đường Sĩ Trạch chó má đến mức nào, cũng là bình thường.”
Cao Thạc: “…”
Cao Thạc bật cười: “Anh bây giờ có điểm hâm mộ hai vợ chồng bọn em.”
Hứa U sửa đúng: “Vợ chồng trước. Đã ly hôn, cùng đối phương không có quan hệ gì.”
Cao Thạc không nói lời nào, trong lòng tiếc nuối.
Anh ta nghĩ lúc nào phải gọi điện thoại cho bạn gái cũ Dư Nhược Nhược của mình. Không phá hoại cảm tình của Đường Sĩ Trạch và Hứa U được, thẹn với Dư Nhược Nhược xin giúp đỡ.
Dư Nhược Nhược ở trong điện thoại khóc thành như vậy… Ánh mắt Cao Thạc lập loè, chẳng lẽ Dư Nhược Nhược nói “Hứa U đoạt đi hết thảy vốn dĩ thuộc về em”, đều là thật sự sao?
—
Sau khi Hứa U tiễn đi Cao Thạc, tiếp tục tự hỏi “Doanh Đạt” làm sao bây giờ.
Cô là muốn trực tiếp tuyên bố phá sản, thanh toán tài sản công ty trả nợ, hay là ở trước khi tuyên bố phá sản, làm công ty lớn khác trực tiếp thu mua?
Dù sao về cơ bản thì phá sản là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại chính là loại phương án nào mang lại tổn thất nhỏ nhất.
Hứa U vội vàng này đó, gần đây cũng không thế nào chơi với Quan Dĩnh. Trong khoảng thời gian này Quan Dĩnh đang làm một bản thảo thiết kế, vừa lúc cũng vội đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh quan tâm chuyện của chị em tốt.
Tuy rằng đều là tiểu thư nhà giàu, nhưng nếu nói đến làm việc, bận bịu lên cũng không có gì khác súc vật ngoài xã hội bình thường.
Buổi sáng hôm nay, sau khi Quan Dĩnh tỉnh ngủ, mang một đầu tổ chim, cô mặt vô biểu tình mà rửa mặt đánh răng trong nhà vệ sinh.
Đang đánh răng, Quan Dĩnh nghe được tiếng đập cửa. Cô tưởng mình gọi cơm hộp tới rồi, liền giơ bàn chải đánh răng, đầy miệng bọt trắng, không hề hình tượng mà tiến đến mở cửa.
Quan Dĩnh mới vừa mở cửa, ngoài cửa nhảy ra một thanh niên đội mũ lưỡi trai ngược, một thân hip-hop thời thượng.
Thanh niên ném bao hành lý xuống đất, giang hai cánh tay lộ ra tươi cười xán lạn, lớn tiếng: “Dĩnh tỷ, surprise!”
Đầy miệng bọt xà phòng Quan Dĩnh: “…”
Quan Dĩnh lập tức đóng cửa, quay lại phòng vệ sinh phun hết bọt ra. Cô đánh răng xong, lại hoả tốc thả hết tóc trên đầu mình xuống, hơi xử lý một chút, liền chạy về hướng cửa, một lần nữa mở ra.
Thanh niên đứng ở cửa vẫn cứ giang hai cánh tay chờ ôm.
Quan Dĩnh hỏng mất: “Hứa Hàm! Cậu làm gì vậy?!”
Thanh niên hip-hop ở cửa, đúng là em trai Hứa Hàm đang ở nước ngoài đọc sách của Hứa U.
Bị Quan Dĩnh mắng, Hứa Hàm vô cùng ủy khuất: “Chị Dĩnh, em nghỉ hè.”
Cậu xum xoe mà: “Em mua quà cho chị.”
Cậu lấy một cái chìa khóa xe ra đưa cho Quan Dĩnh.
Quan Dĩnh nhìn chìa khóa, nhịn không được hít một hơi.
Này giá cả phải trăm vạn trở lên.
Xe giá trên trăm vạn đối bọn họ tới nói không tính cái gì.
Nhưng mà Hứa Hàm còn đang đi học, Hứa gia sao có thể chiều một đứa trẻ còn đang đi học đến nước này, làm cậu tặng quà cho người ta, tùy tùy tiện tiện bắt đầu bằng trăm vạn?
Quan Dĩnh lẩm bẩm tự nói: “Khó trách khoảng thời gian trước U U oán giận nói cậu vay tiền cô ấy, cậu vay tiền chính là vì chuyện này sao.”
Cô ném chìa khóa xe trở về, xụ mặt, lạnh như băng sương: “Trả xe lại. Tôi có xe, không cần của cậu.”
Gương mặt tuấn lãng của Hứa Hàm lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, cậu mang theo túi hành lý đi theo phía sau Quan Dĩnh vào nhà, còn vô cùng tự giác đóng cửa lại.
Hứa Hàm: “Em chỉ muốn tặng quà cho chị mà thôi.”
Quan Dĩnh đỡ trán.
Cô quay đầu lại nhìn đến cậu dẫn theo túi hành lý tiến vào, cô lộ ra ánh mắt kinh hoàng khϊếp sợ: “Cậu đi theo tôi vào nhà tôi làm gì?”
Hứa Hàm cười tủm tỉm: “Chị Dĩnh, không phải em đã nói sao. Em nghỉ hè, em về nước tới tìm chị, ở chung với chị.”
Quan Dĩnh hít sâu một hơi.
Hứa Hàm buồn bã nói: “Chị Dĩnh, năm đó chị lừa chị của em, thúc giục buộc đưa em ra nước ngoài, em còn không tính với chị đâu. Chị đã đưa em đi một lần, lần này sẽ không tính đến ở cũng không được đi? Nếu mà chị đối xử như vậy với em, em sẽ nói cho chị em quan hệ của chúng ta đấy.”
Quan Dĩnh: “…”
Quan Dĩnh ngã vào trên sô pha, hai mắt vô thần: “Tôi quá vô tội.”
Hứa Hàm cười tủm tỉm.
Nhìn đến bộ dáng sống không còn luyến tiếc này của cô, cậu cơ bản liền xác định Quan Dĩnh đồng ý ở chung.
Quan Dĩnh vẫn là không dám nói cho Hứa U chuyện của hai người bọn họ.
Quan Dĩnh nằm liệt trên sô pha, nhìn Hứa Hàm hoàn toàn không thấy ngại dọn đồ của cậu tiến vào. Tâm tình cô phức tạp, tự trách mình trước kia quá không hiểu chuyện, trêu chọc tổ tông sống này.
Quan Dĩnh mặt vô biểu tình mà nhìn Hứa Hàm: “Cậu có thể ở chỗ này. Nhưng chúng ta phải ước pháp tam chương, không thể làm chị cậu biết, cho bất luận người nhà nào của cậu biết. Chờ cậu khai giảng, chạy nhanh cút về nước Mỹ cho tôi. Tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. “
Hứa Hàm chính thức: “Được, chị Dĩnh.”
Quan Dĩnh dở khóc dở cười, vẫy tay làm cậu lại đây ngồi xuống. Cô kiên nhẫn như dỗ chó: “Tiểu Hàm, việc này thật không thể làm chị cậu biết, chị cậu mà biết sẽ ra mạng người.”
Hứa Hàm nắm lấy tay cô, dưới ánh mắt hoảng sợ của Quan Dĩnh, cậu cúi đầu học tác phong thân sĩ, ấn một nụ hôn trên mu bàn tay cô.
Hứa Hàm nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Yên tâm đi chị Dĩnh, em sẽ không làm hỏng việc này. Dù sao em cũng muốn kết hôn với chị Dĩnh.”
Quan Dĩnh: “… Trái tim tôi sắp bị cậu dọa ra bệnh rồi, không cần nhắc lại kết hôn cái gì. Tôi sẽ không gả cho em trai bạn thân của tôi.”
Cô đứng dậy muốn chạy trốn, Hứa Hàm thả người, lập tức áp đảo cô trên sô pha. Hứa Hàm đè nặng cô, cúi đầu đối diện cô nửa ngày.
Giữa không khí có chút vi diệu, cậu nhẹ giọng: “Chị Dĩnh, em sẽ không để chị em đánh chết chị.”
Cậu cúi đầu muốn hôn cô, Quan Dĩnh giơ tay ngăn trở.
Quan Dĩnh: “Không, không phải tôi sợ cô ấy đánh chết tôi, tôi là sợ cô ấy đánh chết cậu.”
Hứa Hàm: “…”
Hứa Hàm cảm thấy bởi vì Quan Dĩnh ở bên chị cậu thời gian lâu rồi, nhiễm loại phong cách kỳ kỳ quái quái này của chị cậu. Hứa Hàm còn muốn lại bám lấy Quan Dĩnh, di động trong túi quần hip-hop của cậu lại vang lên.
Hứa Hàm không thèm để ý mà móc di động ra, Hứa Hàm cùng Quan Dĩnh bị cậu đè ở trên sô pha đều thấy được mấy chữ hiện ra trên màn hình “Chị gái thân yêu”.
Sắc mặt của Hứa Hàm và Quan Dĩnh đều biến đổi.
Hứa Hàm cũng bị dọa tới rồi, không tự giác mà có chút hoảng.
Chẳng lẽ chị cậu biết chuyện của cậu và Quan Dĩnh?
—
Hứa Hàm ý bảo Quan Dĩnh không cần mở miệng, sau khi cậu hít sâu hai cái, mới tiếp điện thoại.
Hứa U buồn bã ỉu xìu: “Tiểu Hàm, bọn em nghỉ hè chưa? Em không về nước à?”
Hứa Hàm chột dạ ho khan một tiếng: “Em vừa học vừa làm.”
Hứa U: “À.”
Hiển nhiên cũng không phải cô thực để ý cái này.
Thực mau nói đến mục đích chân chính cô gọi điện thoại: “Chị vẫn không giải quyết được cục diện rối rắm này của ‘Doanh Đạt’, phá sản là không thể tránh được.”
Xem ra đây mới là mục đích chân chính của chị cậu.
Hứa Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đứng lên tiếp điện thoại, kiến nghị với Hứa U: “Thời điểm ba mẹ đưa công ty cho chị mà chị tuyên bố phá sản, tổn thất khẳng định sẽ ít hơn bây giờ, nói không chừng chị còn có thể kiếm được một khoản nhỏ. Chị một hai phải chống đến bây giờ, căng không nổi nữa lại phá sản, nợ nần khẳng định so với lúc trước còn cao hơn đi?”
Hứa U không thèm để ý: “Lúc này mới hai tháng mà thôi, nợ nhiều không áp thân. Chị là nghĩ, so với trực tiếp phá sản, có phải để cho người khác thu mua tốt hơn hay không? Nhưng mà bị người thu mua, chị lại thực không cam lòng.”
Hứa Hàm: “Chị, cho chị cái kiến nghị.”
Hứa U: “Sao?”
Hứa Hàm thành khẩn nói: “Cúi đầu với anh rể em đi. Ít nhất ‘Doanh Đạt’ ở trong tay anh rể em, sẽ không biến mất. Anh rể em cũng sẽ không bạc đãi nó.”
Hứa U: “Em không có anh rể.”
Hứa Hàm sửa miệng: “Cúi đầu trước thế lực ác độc của anh rể cũ của em đi.”
Hứa Hàm tận tình khuyên bảo: “Đi tìm anh rể cũ của em, đưa công ty cho anh ấy đi.”
Hứa U giận: “Chị chết cũng sẽ không đi tìm anh ta cúi đầu!”
—
Trưa hôm đó, Hứa U đeo kính râm to đùng, xuất hiện ở trung tâm tài chính quốc tế, tổng bộ của “Quang Hòa”.
Mặt cô vô biểu tình nói với tiếp tân: “Tôi có hẹn trước, tìm Giám đốc các người.”
Nửa giờ sau, Hứa U được đưa đến văn phòng Đường Sĩ Trạch.
Đường Sĩ Trạch dù bận vẫn ung dung mà ôm cánh tay nhìn cô.
Hứa U đứng ở trước bàn làm việc anh, vẫn đeo kính râm. Đường Sĩ Trạch cũng hoài nghi cô có thể nhìn rõ người trước mặt hay không.
Hứa U: “Em đồng ý công ty các anh thu mua, tuyên bố Doanh Đạt phá sản, đưa công ty cho anh.”
Đường Sĩ Trạch cười ngâm ngâm: “Vợ trước, em có thể suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi. Xem ở chúng ta từng là vợ chồng, anh sẽ đối xử tốt với Doanh Đạt.”
Hứa U: “Anh đương nhiên phải đối xử tốt với Doanh Đạt, bằng không em sẽ không buông tha cho anh.”
Đường Sĩ Trạch nhìn cô nửa ngày: “… Em thật sự không thể gỡ kính râm lại nói chuyện với anh sao? Em có thấy rõ anh ở đâu không?”
Hứa U không để ý tới anh.
Hứa U nói với không khí: “Em tới chỗ anh, đương nhiên không phải vì chuyện thu mua. Việc này có phòng pháp vụ xử lý, không cần em tự mình ra mặt. Em là có chuyện khác.”
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở ra ghi âm.
Giữa tiếng ghi âm rè rè, từ từ xuất hiện một đoạn đối thoại —
“Anh lặp lại lần nữa, sau khi em phá sản, anh có thể bao rất nhiều lần em?”
“Đúng vậy. Đến lúc đó quỳ xuống gọi anh là ba đi.”
Đoạn ghi âm này, bị Hứa U phát lại hai lần rõ ràng.
Sắc mặt Đường Sĩ Trạch vi diệu thay đổi.
Hiện tại đổi thành Hứa U cười.
Hứa U nói: “Em sắp phá sản, anh cười nhạo em khắp nơi, nói có thể bao nhiều lần em.”
Hứa U tháo kính râm xuống, thâm tình nhìn anh: “Hiện tại em phá sản, dù sao em cũng không có chuyện gì, khiến cho chồng trước anh bao em thử xem sao.”
Mà mục tiêu của cô, là ăn suy sụp anh, tiêu hết tiền của anh, làm anh tức chết.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
- Chương 41