Chương 23

Thời gian trở lại 5 năm sau.

Lãnh cung vẫn như cũ, nhưng người xưa đã không còn.

Bạch U ngồi ở bên giường, đối diện với hoàng đế, nghe được hắn nói “Ta tới nhà ngươi cầu hôn nhé”.

Trăng rằm treo phía chân trời, chỉ trong nháy mắt đã nhiều năm qua đi như vậy, mà Bạch U cảm thấy dường như chính mình còn là thiếu nữ ái mộ hắn năm đó. Một câu “Cầu hôn”, khiến cho nàng phải quay đầu lại nhìn hắn.

Tim đập thình thịch.



Thiếu nữ Bạch U mười lăm tuổi cùng thiếu niên hoàng tử ngồi ở trong hốc cây.

Trong bóng đêm bọn họ nắm tay nhau.

Bạch U cũng nghe được tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.

Nàng nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Tam hoàng tử trả lời nàng: “Có.”

Nàng nâng mắt, đối diện với đối mắt rũ xuống của hắn. Hắn tựa như thẹn thùng, xoay mặt, nhẹ giọng: “Về sau ta sẽ nói.”

Bạch U trộm cười một chút.

Nàng đưa đèn hoa đăng trong lòng ngực mình cho hắn.

Thanh âm nàng có chút kiều: “Vậy về sau ngươi trả lại ta.”



Bạch U không chờ được cái về sau kia.

Qua một đoạn thời gian, phụ thân nàng dính dáng đến một vụ án tham ô trên phạm vi cả nước, bị hoàng đế xử trí. Người một nhà bị biếm đi Lĩnh Nam. Trước khi đi nàng muốn gặp lại Tam hoàng tử một lần, nhưng mà hắn sốt cao bệnh nặng. Trong lòng nàng mất mát, cho rằng đêm đó hai người tránh ở trong hốc cây, hắn trộm nắm tay nàng, chỉ là ảo giác.

Hắn không lại đi tìm nàng, không lại cùng nàng nói dù chỉ một câu.

Lúc đầu Bạch U oán hắn, sau rồi lại hoài nghi có phải chính mình suy nghĩ nhiều hay không. Có lẽ trước nay Tam hoàng tử chưa từng có gì ái muội với nàng, hết thảy đều là bởi vì nàng quá thích hắn, mới áp đặt chuyện xưa cho hai người. Tưởng tượng như vậy, Bạch U lại có thể thoải mái rất nhiều.



Hiện tại 5 năm sau.

Bạch U ngơ ngẩn nhìn hoàng đế.

Trong mắt nàng như có nước gợn lưu động, như gợn sóng trên mặt hồ. Nước mắt lăn lộn ở trong mắt, hoàng đế duỗi tay tới gạt đi nước mắt trước mắt nàng.

Bạch U đột nhiên bắt lấy tay hắn, nàng hỏi: “Những lời này, vì cái gì năm đó ngươi không nói? Ngươi nếu mà, nếu mà…”

Nếu mà hắn nói sẽ hướng nàng cầu hôn, nói không chừng bọn họ sẽ không phải xa cách 5 năm. Hoặc là nếu nàng biết hắn nghĩ tới chuyện cưới nàng, vậy nhất định nàng sẽ tranh thủ để ở lại Trường An.

Quần áo hoàng đế rộng thùng thình, lẳng lặng rũ ngồi. Hắn bị Bạch U nắm lấy tay, ánh mắt vẫn mang điểm mông lung sau say rượu. Hắn tựa như hoang mang mà nghĩ nghĩ, mới nói: “Ta không có cơ hội nói. Lúc sau phụ hoàng muốn gϊếŧ ta, ta không nghĩ kéo ngươi vào, cũng không có năng lực bảo hộ ngươi.”

Bạch U: “Phụ hoàng ngươi muốn gϊếŧ ngươi? Là bởi vì hắn nổi điên, nổi lửa đốt chết tất cả hoàng tử công chúa sao?”

Nàng chỉ biết chính mình trúng độc “Cưu mê”, này có quan hệ với Nhị hoàng tử. Nàng không biết chuyện về tiên hoàng.

Hoàng đế nhếch khóe miệng, nhẹ giọng: “Hắn mới đầu chỉ muốn gϊếŧ ta, ta tự nhiên không chịu. Lúc sau càng nhiều người can thiệp vào, hắn không gϊếŧ được, liền hy vọng kéo mọi người cùng chết. Ta còn sống, nhưng mà những người khác đều đã chết.”

Một giọt nước mắt trong mắt Bạch U rơi xuống, trong lòng chợt thắt lại.

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng nếu thật sự nhẹ nhàng bâng quơ, sao tính tình hắn lại thay đổi lớn đến vậy?

Bạch U lẩm bẩm: “Nhưng mà qua 5 năm, ta lại tiến cung, ngươi còn muốn gϊếŧ ta…”

Hoàng đế giật mình một chút.

Sau khi say rượu hắn không hiểu rõ lắm nàng đang nói cái gì.

Chỉ là hắn bị nàng nhắc nhở đến “Vào cung” gì đó, ý nghĩ của hắn liền chuyển sang hướng mới. Hoàng đế nói: “Ta có thể ở trong cung bảo vệ ngươi, nhưng này không phải phương pháp lâu dài. Đợi ngày sau ta đã chết, ngươi vẫn nên rời cung đi tìm Nhị hoàng tử đi. Hắn yêu thích ngươi, tất nhiên sẽ để lại một vị trí bên người cho ngươi.”

Bạch U rưng rưng ngẩng đầu: “Sao ngươi có thể chết được?”

Nàng lập tức cúi người, ôm lấy hắn: “Ngươi sẽ không chết! Ta cũng sẽ không đi tìm cái gì Nhị hoàng tử! Hắn đã hạ độc ta, sao hắn có thể yêu thích ta?”

Hoàng đế nhẹ giọng: “Ai biết được? Nói không chừng hai người các ngươi từng lén thương lượng cái gì, hắn hứa cho ngươi vị trí Hoàng Hậu, ngươi giúp hắn gϊếŧ ta…”

Bạch U giận đỏ mặt.

Nước mắt nàng rơi xuống: “Tuyệt đối không thể! Ta tuyệt đối sẽ không giúp hắn gϊếŧ ngươi! Mặc kệ mất trí nhớ hay là không mất trí nhớ, ta đều tuyệt đối sẽ không gϊếŧ ngươi… Bệ hạ, ta, ta…”

Nàng nhắm mắt lại, lớn tiếng: “Ta thích ngươi mà —!”

Rốt cuộc nói ra, nước mắt chảy đến càng nhiều, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Nàng chịu đựng cảm thấy thẹn nói xong tâm sự, mở mắt ra, thấy hắn chỉ là sửng sốt một chút, liền dường như không có việc gì mà dời mắt đi.

Hắn nói: “Ta biết.”

Bạch U: “…”

À, nàng thiếu chút nữa đã quên, cẩu hoàng đế đã sớm cảm thấy nàng yêu thầm hắn, yêu thầm hắn yêu thầm đến khóc chết khóc sống mà muốn vào cung tìm hắn.

Bạch U nhẫn: “Vậy là ngươi cảm thấy ta đã yêu Nhị hoàng tử, lại yêu ngươi? Ta đồng thời yêu hai người nam nhân?”

Hoàng đế đạm mạc nói: “Có lẽ là thế. Một người là bạch nguyệt quang của ngươi, một người là nốt chu sa của ngươi, ngươi lấy hay bỏ đều không được…”

Bạch U: “…”

Cái đồ cẩu hoàng đế này! Bạch U tức chết rồi! Nữ hài tử chịu đựng cảm thấy thẹn tỏ tình với hắn, hắn lại lý giải như vậy?

Trả lại cho nàng Tam hoàng tử ôn nhu đa tình, an tĩnh đoan chính đi!

Bạch U: “Ta mặc kệ.”

Đại não nàng nóng lên, thấy bộ dáng hắn không cho là đúng liền nổi giận. Bạch U lập tức ôm hắn, đè hắn xuống. Vân bào rơi trên mặt đất, giày thành đôi. Cái gáy đập vào trên tấm ván gỗ, hoàng đế chỉ phát ra một tiếng “A” ngắn ngủi, liền bị càng nhiều khí âm bao phủ.



Giường màn nhẹ bay, ánh trăng bị cắt thành từng làn từng làn sóng ngắn, lướt qua phía trong màn.

Hai bóng người giao điệp bên nhau, lại phản chiếu ra càng nhiều hình ảnh ở trên tường, mang một chút màu vàng tối.

Cánh mũi sát lại, cách thời gian dài lâu, tay hai người từng chút giao nắm.

Hoa nở trong đêm đen, như chỗ không người, hương thơm ngào ngạt toả khắp.

Hoảng hốt cảm thấy là mộng.

Trong nháy mắt nhìn thấy là thiếu niên của 5 năm trước, chỉ có ánh vàng rực rỡ; trong nháy mắt lại nhìn thấy là thanh niên của 5 năm sau, chỉ là u ám.

Tình cảm trong lòng Bạch U không cách nào kể ra, liền dùng hành động để chứng minh chính mình. Hơi thở giao phất, hắn nằm ở nơi đó thở dốc hỗn độn, khuôn mặt đỏ lên, nhìn thấy mà thương, đại não nàng liền trống rống, đến bản thân cũng không biết chính mình đang làm cái gì. Chỉ còn băng cơ ngọc cốt, điểm chu sa bên trong cổ tay nở rộ tươi đẹp, nhan sắc vô cùng nùng lệ.



Ngày kế Bạch U tỉnh lại trước, mờ mịt khoác áo ngồi ở trong màn.

Sau khi nàng nhớ lại mình đã làm cái gì tối hôm qua, sắc mặt biến đổi, quay đầu hạ thấp tầm mắt, nhìn thanh niên đang nằm ở bên người. Tay nàng run run kéo ra đệm giường, sau khi nhìn dấu vết bên dưới, sắc mặt trắng bệch, thần sắc có chút hoảng hốt.

Nàng cảm giác sâu sắc chính mình là cầm thú, hơn nữa có chút đáng sợ.

Tối hôm qua có nhiệt tình đến mấy, sau khi thanh tỉnh nàng cũng e ngại.

Hoàng đế vẫn đang ngủ say, nhíu mi lại, tóc dài hỗn độn phất ở trên mặt. Trên cánh tay hắn lộ ra ngoài đệm chăn, có ba bốn vệt đỏ, xem đến trong lòng Bạch U phát run. Nàng biết những chỗ khác khẳng định càng nhiều. Nàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cư nhiên xuống tay với một người say rượu.

Hoàng đế tỉnh lại nhất định sẽ nổi giận!

Hắn bảo lưu lại trinh tiết nhiều năm như vậy lại bị phá hủy trên tay nàng, hắn sẽ giận đến phát điên đi!

Nghĩ đến bộ dáng hoàng đế sau khi tỉnh lại, Bạch U liền sợ hãi. Dưới sự sợ hãi, nàng liền lén lút bò từ trên giường lên, không quấy nhiễu hoàng đế.

Hoàng đế ngủ một đêm ở lãnh cung, ban đêm cung nhân bên phía Bạch quý nhân nghe được âm thanh, buổi sáng sau khi tỉnh lại, mọi người đều vui mừng vô cùng, cảm thấy tất nhiên nương nương nhà mình sẽ thăng chức rất nhanh. Nhưng mà mấy người cung nữ hưng phấn thảo luận chuyện nương nương thăng chức rất nhanh ở dưới hành lang, lại thấy Bạch U tâm thần hoảng hốt, vội vàng chạy từ trong điện ra tới.

Bạch U vẫn là mỹ nhân, lại là một nữ nhân vừa tái nhợt vừa chột dạ.

Nàng hỏi cung nữ: “Người của bệ hạ còn chưa tới hầu hạ phải không?”

Cung nữ cười: “Chưa ạ.”

Bạch U buông tâm: “Vậy các ngươi hầu hạ bệ hạ cho tốt nhé, ta đi ra ngoài trốn một lát.”

Các cung nữ: “…?”



Bạch U nghĩ nghĩ, cả hậu cung, nàng ước chừng chỉ có thể tới cung điện của Hoàng Hậu nương nương trốn một cái. Đôi vợ chồng Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế này, cũng không phải bất hòa, nhưng đều cố tình né nhau. Bạch U cũng không biết sao lại thế này, nhưng ít nhất nàng biết Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu không có cảm tình gì, không riêng gì không có cảm tình, ngày thường hai người này cũng không có giao lưu.

Hoàng Đế không tìm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu không gặp Hoàng Đế, hai người ai lo phận nấy. Cũng may hậu cung lớn, nếu Hoàng Hậu không muốn gặp được Hoàng Đế, thật đúng là gặp không đến.

Bạch U tới cung điện Hoàng Hậu làm khách, da mặt dày nói muốn ở Hoàng Hậu nơi này ngồi chơi.

Hoàng Hậu cho rằng hoàng đế đuổi Bạch U đi lãnh cung ở, Bạch U có chút không thói quen. Hoàng Hậu liền quá độ thiện tâm mà thu lưu Bạch U, nhưng mà cả sáng sớm tâm thần Bạch U đều hoảng hốt, khiến Hoàng Hậu như suy tư gì.

Thực mau, Hoàng Hậu liền biết vì cái gì Bạch U luống cuống như vậy.

Hai canh giờ sau, hoàng đế chưa bao giờ viếng thăm cung điện Hoàng Hậu, lại tới nơi này.

Hoàng Hậu thức thời, không chút do dự liền bán Bạch U ra ngoài.

Bạch U đang ở hồ nhỏ sau nội điện của Hoàng Hậu cho cá ăn, nàng cho cá ăn đến hốt hoảng, cảm thấy mí mắt mình vẫn luôn nhảy. Đột nhiên, Bạch U nghe được tiếng rèm châu cọ xát, Bạch U quay đầu lại, cách một đường hành lang, nhìn đến trường bào huyền sắc, thân hình thon dài của hoàng đế.

Cách rừng trúc nhỏ, hoàng đế hướng nàng nhìn lại. Bạch U một cái run run, cả bát thức ăn cho cá trong tay đều ném xuống nước.



Hoàng đế ngồi ở trên tòa cao, mới vừa uống một ngụm trà.

Bạch U thấp thỏm đứng ở trước mặt hắn, hắn vừa đặt chung trà xuống, Bạch U chấn kinh, liền thình thịch quỳ xuống.

Hoàng đế: “…”

Bạch U quỳ trên mặt đất, cúi đầu: “Bệ hạ, thần thϊếp sai rồi.”

Thanh âm hoàng đế lạnh căm căm: “Sai ở đâu?”

Bạch U nhắm mắt: “Thần thϊếp phạm vào một sai lầm mà nữ nhân khắp thiên hạ đều sẽ phạm phải.”

Bạch U: “Thấy sắc nảy lòng tham.”

Hoàng đế: “…”