Quyển 2 - Chương 76: “Ông già” Khang Hy
Vào cung, vốn định thỉnh an Khang Hy trước, nhưng Thái giám phó tổng quản nói Hoàng thượng có chỉ, Nhan thị có thể đi thỉnh an sau. Thế là, Nhan Tử La bèn đưa Khuynh Thành đến cung Vĩnh Hòa để thỉnh an Đức Phi. Thái độ của Đức phi không lạnh lùng mà cũng chẳng nhiệt tình, nhưng đối với Khuynh Thành vẫn rất thương yêu. Nhan Tử La hiểu nguyên nhân của thái độ ấy, do đó chỉ ngồi một lát rồi cáo từ lui ra. Khuynh Thành do đã mấy ngày không ở trong cung, nên Đức phi giữ con bé lại. Nhan Tử La một mình đến Đồng Thuận trai.
Qua tiểu viện của Lương phi, Nhan Tử La suy nghĩ, rồi quyết định chưa vào thăm Lương phi vội. Liền đi nhanh về phía Đồng Thuận trai.
Còn chưa tới cửa viện, Tiểu Kim Tử đã chạy ra đón, cười thỉnh an nàng, nói: “Nhan chủ nhân đến rồi ạ, Công chúa đã đợi người rất lâu rồi”.
“Chủ nhân nhà ngươi giờ cũng biết sốt ruột rồi cơ đấy”, Nhan Tử La cười, đáp, theo Tiểu Kim Tử đi vào trong.
Quả nhiên, cửa phòng cũng có một cung nữ đang đứng, thấy nàng vào vội vàng bước tới đón, “Nhan chủ nhân, mời chủ nhân mau vào trong”, rồi vén rèm lên cho Nhan Tử La vào, miệng còn nói, “Nương nương, Nhan chủ nhân đến rồi ạ”.
“Mau mời!” Là giọng nói vui vẻ của Thông quý nhân.
Thỉnh an Thông quý nhân xong, Nhan Tử La mới nhìn đứa bé đang nằm khua chân múa tay trên sập, “Mới mấy ngày không gặp, Thành Cổn Trát Bố đã lớn hơn nhiều rồi!”.
“Phải thế không? Nó ấy à, ăn nhiều, nên lớn cũng nhanh”, Thông quý nhân cười nói.
Nhan Tử La nhẹ nhàng bế thằng bé lên, quả nhiên đã nặng hơn. Chơi với nó một lúc, liền hỏi: “Sao không thấy Mẫn Mẫn đâu, nương nương”.
“Mẫn Nhi thấy không khỏe, ta bảo con bé ở chỗ ta nghỉ ngơi, vừa ngủ rồi, giờ có lẽ cũng đã tỉnh, chắc đang ngóng con đấy, con mau qua đó đi!”, Thông quý nhân nói.
Nhan Tử La vâng dạ, đi vào phòng ngủ của Thông quý nhân.
Mẫn Chỉ vừa ngủ dậy, Linh Châu đang chải đầu cho nàng ta.
“Cuối cùng tỷ cũng biết đường mà đến rồi đấy?”, Mẫn Chỉ cười nói.
“Thánh mệnh khó cưỡng! Hơn nữa, tôi cũng rất nhớ thằng cháu trai của tôi.” Nhan Tử La tự giác ngồi lên ghế, nhìn nhìn sắc mặt của Mẫn Chỉ, đúng là không được tốt lắm.
“Tỷ… sao lại chuyển về đấy sống?”, Mẫn Chỉ suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định hỏi.
“Quay về đó sống dễ chịu hơn, đáng tiếc chẳng có ai chịu để cho tôi bắt nạt”, Nhan Tử La cười đáp.
“Vớ vẩn.” Mẫn Chỉ đã chải đầu xong, quay người lại nhìn nàng, “Nếu về đó sống dễ chịu hơn sao năm ngoái tỷ không về?”.
“Mẫn Mẫn, tôi phát hiện ra cô đã làm mẹ trẻ con rồi sao lại trở nên hiếu thắng như thế? Thế không tốt đâu, cô phải thay đổi.” Nhan Tử La muốn chuyển đề tài.
“Đứng có đánh lạc hướng. Nhưng, nếu tỷ đã không muốn nói, ta sẽ không hỏi nữa. Dù sao, bao giờ tỷ ra khỏi cung ta sẽ đưa tỷ hồi phủ.” Mẫn Chỉ đứng dậy, đích thân rót trà cho nàng, “Hai vợ chồng cãi nhau tới mức này cũng là đủ rồi đấy. Mấy hôm trước gặp Tứ ca, huynh ấy gầy quá, tỷ thật sự không đau lòng à?”.
Nhan Tử La không nói gì. Nàng tức tới ruột gan đau đớn thì ai lo cho nàng?
“Con người tỷ thật là! Được rồi, ở lại đây mấy ngày đi! Vài hôm nữa, đợi phủ đệ mà Hoàng a ma ban thưởng cho vợ chồng ta sửa chữa dọn dẹp xong, chúng ta sẽ cùng xuất cung!”, Mẫn Chỉ nói.
“Hai người định sống ở kinh thành à?”, Nhan Tử La mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế! Hoàng a ma ban chức cho Sách Lăng, ta và chàng phải ở lại trong kinh. Hơn nữa, cũng cách phủ đệ của Tứ ca không xa đâu”, Mẫn Chỉ đáp.
“Tốt quá rồi, sau này tôi vào thành chơi sẽ có chỗ để nghỉ chân”, Nhan Tử La cười.
“Nói linh tinh gì thế!”, Mẫn Chỉ mắng.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Thông quý nhân đang chỉ đạo vυ" nuôi thay y phục cho Thành Cổn Trát Bố, thằng bé vẫn đang khua chân múa tay, vui sướиɠ tới mức phun nước bọt phì phì.
“Mẫn Mẫn, con trai cô chảy nước miếng rồi kìa”, Nhan Tử La cười nói.
“Không sao, trẻ con tầm này đều thế, một thời gian nữa sẽ hết thôi”, Thông quý nhân cười đáp, “Mẫn Nhi con thấy khỏe hơn chưa?”.
“Ngạch nương, con vốn không sao mà, Hoàng a ma chẳng qua chỉ nói một câu, người đừng căng thẳng thế.” Mẫn Chỉ đi tới giúp vυ" nuôi.
“Sao có thể không lo chứ, con ốm rồi thì Thành Cổn Trát Bố phải làm thế nào?” Thông quý nhân bế Thành Cổn Trát Bố đã được thay y phục sạch sẽ lên, yêu thương thơm vào má thằng bé.
“Đúng thế, cô nên nghe lời ngạch nương, cô ốm rồi, sẽ có người đau lòng”, Nhan Tử La mím môi cười, trêu.
“Đã lớn thêm hai tuổi rồi sao tỷ vẫn còn lắm lời[1] thế nhỉ?”, Mẫn Chỉ quay đầu lại vờ trừng mắt lườm nàng một cái, nói.
[1] Ở đây Mẫn Chỉ dùng từ (pín), có hai nghĩa là nghèo, bần hàn và lải nhải, lắm điều. Mẫn Chỉ nói một ý, Nhan Tử La trả lời bằng ý khác.
“Tôi? Tôi là kẻ bần hàn mà.” Nhan Tử La trèo lên sập, làm mặt quỷ với Thành Cổn Trát Bố, Thành Cổn Trát Bố sung sướиɠ phun nước bọt phì phì, còn khua tay khua chân đòi Nhan Tử La bế. Nhan Tử La cẩn thận bế thằng bé lên, thằng bé lập tức thơm qua thơm lại trên má nàng, cho tới khi má nàng dính đầy nước miếng.
“Tiểu tử, ta là bác con, sao con có thể vô lễ với ta hả?”, Nhan Tử La cọ cọ mũi vào cái mũi nhỏ xinh xắn của Thành Cổn Trát Bố, nói.
“Nhan Nhan, tỷ không thể dạy nó điều gì hay ho hơn sao?”, Mẫn Chỉ thở dài, nói, cũng trèo lên sập, ngồi bên cạnh Nhan Tử La.
“Dù sao nó nghe cũng có hiểu gì đâu.” Nhan Tử La tiếp tục trêu thằng bé, đáng tiếc thằng bé đã nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình liền không cần tới bà bác là nàng nữa. Nhan Tử La đặt nó lại vào lòng Mẫn Chỉ: “Con trai cô lớn lên chắc chắn là một tên háo sắc”.
Buổi tối, vυ" nuôi vốn định bế thằng bé về căn phòng phía Tây, nhưng bị Nhan Tử La ngăn lại. Còn lệnh cho người chuyển cái giường nhỏ và đồ dùng của thằng bé qua, Mẫn Chỉ chỉ mỉm cười không nói gì.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Nhan Tử La mới đuổi đám vυ" nuôi ra ngoài.
“Trẻ con vẫn nên do mẹ đẻ nuôi tốt hơn, yên tâm hơn”, Nhan Tử La cười nói, nhìn nhìn thằng bé đang ngủ say trong lòng Mẫn Chỉ, “Làm trẻ con thật tốt, ăn no ngủ kĩ rồi lại ăn, hạnh phúc giống một con heo!”.
“Tỷ đang mắng con trai ta là heo đấy à?” Mẫn Chỉ nhẹ nhàng đặt Thành Cổn Trát Bố xuống, kéo chăn đắp cho con.
“Cô không thấy lợn rất hạnh phúc à? Chẳng có chuyện gì buồn phiền cả.” Nhan Tử La nghiêng người nằm xuống, nhìn chăm chăm Thành Cổn Trát Bố nói, “Làm trẻ con thật tốt”.
“Nhan Nhan, thật ra, trẻ con… tỷ vẫn còn trẻ, sẽ lại có thôi”, Mẫn Chỉ nói, cũng nghiêng người nằm xuống, trong lúc nói chuyện nhìn Nhan Tử La qua con trai.
“Ngủ thôi! Đừng tưởng mình có con trai rồi thì người ta ngưỡng mộ cô nhé”, Nhan Tử La nằm ngửa ra, nhìn đỉnh màn nói.
“Tỷ đúng là một con đà điểu, trốn tránh như thế, tỷ còn định trốn cả đời chắc?”, Mẫn Chỉ khẽ nói.
“Mắt không thấy tim không đau.” Nhan Tử La chớp chớp mắt, tại sao lại muốn khóc thế này.
“Nghe nói tâm trạng của Tứ ca rất không tốt!”, Mẫn Chỉ nói tiếp. Điều này là do Sách Lăng kể lại với nàng ta, và là do lão Thập tam kể lại với Sách Lăng.
Nhan Tử La không nói gì, cố ý giả vờ ngủ.
“Đừng giả vờ, ta biết tỷ chưa ngủ”, Mẫn Chỉ nói, “Nhưng, nếu không muốn nghe, ta không nói nữa, đợi tỷ muốn nghe sẽ nói”.
“Lắm điều”, Nhan Tử La cuối cùng buông ra hai chữ.
Cuộc sống cứ nhàn tản trôi qua như thế, tới thỉnh an Đức phi, không lần nào gặp Dận Chân, Nhan Tử La thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mỗi lần vào cung Vĩnh Hòa đi ra trong lòng vẫn có vài phần thất vọng.
Hôm nay, đang trên đường quay về Đồng Thuận trai, đi qua viện của Lương phi, Nhan Tử La suy nghĩ rồi quyết định vào thăm bà một lát. Vào viện nhưng thấy rất yên tĩnh, Nhan Tử La bèn khẽ lên tiếng hỏi: “Lương phi nương nương, người có nhà không ạ?”.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện ở cửa, lại là Tử Trúc, thấy nàng, vẻ mặt Tử Trúc lập tức có sắc vui: “Nhan chủ nhân, người đến rồi. Mời theo nô tỳ ạ!”.
Vào phòng ấm, Lương phi đang cười tươi đợi nàng. Thỉnh an xong, Lương phi lệnh cho nàng ngồi xuống.
“Hôm nay mới tới thăm ta?”, Lương phi hỏi.
“Xin Lương phi trách tội, Tử La đã thất lễ”, Nhan Tử La đáp.
“Đến thì tốt rồi, dù sao cũng có người nói chuyện với ta”, Lương phi nhìn nàng, bảo Tử Trúc rót trà.
“Trong cung nhiều người như thế, sao lại chỉ có mình nô tỳ trò chuyện với nương nương được? Nương nương đề cao nô tỳ quá rồi”, Nhan Tử La cười.
“Người trong cung nhiều, nhưng người biết trò chuyện ít.” Lương phi điềm đạm nói, “Lần trước, cũng may có ngươi, nếu không, cái mạng này của ta, cũng không biết có thể cầm cự được tới bây giờ không”.
“Tử La không làm được gì, chẳng qua là nhờ phúc của nương nương thôi.” Nhan Tử La rót trà cho Lương phi, cũng rót cho mình một chén.
Lương phi lắc lắc đầu, nhưng không nói gì. Nhan Tử La thấy quyển sách đặt trên bàn, hỏi: “Gần đây Lương phi đọc sách gì thế ạ?”.
Lương phi cầm cuốn sách lên đưa cho nàng, Nhan Tử La hai tay đỡ lấy, nhìn nhìn rồi đặt xuống, “Nương nương đọc kinh ạ? Người đọc kinh tất có điều cầu khẩn, nương nương cầu điều gì?”.
“Cầu tĩnh tâm”, Lương phi đáp.
“Nương nương cảm thấy bây giờ mình không tĩnh tâm sao?”, Nhan Tử La hỏi. Lương phi không nói gì.
“Nương nương, nô tỳ có một câu này không biết có nên nói hay không?” Nhan Tử La cầm chén trà lên.
“Nói đi, còn có điều gì mà ngươi không thể nói với bổn cung?”, Lương phi đuổi đám người hầu ra ngoài.
“Nương nương nếu muốn đọc kinh cầu tĩnh tâm, nô tỳ có biết một chút: ‘Thí như hữu nhân, nhất chuyên vi ức, nhất nhân chuyên vong. Như thị nhị nhân, nhược phùng bất phùng, hoặc kiến phi kiến. Nhị nhân tương ức, nhị ức niệm thâm. Như thị nãi chí tung sanh chí sanh, đồng ư hình ảnh, bất tương quai dị’[2]”, Nhan Tử La đọc. Đây là đoạn trích trong Lăng Nghiêm kinh mà nàng mới đọc vài hôm trước, đọc rồi thấy rất đúng nên ghi nhớ.
[2] Trích Lăng Nghiêm kinh: Ví như có người, một người chuyên nhớ, một người chuyên quên. Hai người như thế dù gặp mà như chẳng gặp, hoặc có thấy nhau cũng như không thấy. Hai người nhớ nhau, hai cái nhớ ấy càng sâu. Như thể cho đến từ đời này sang đời khác như hình với bóng chẳng hề trái nghịch, sai khác nhau.
“Đây là?” Lương phi ngẩng đầu nhìn nàng.
“Đây là Đại Thế Chí bồ tát lấy người nói Phật pháp, có điều nô tỳ không có tuệ căn, nên không sao đọc nó như đọc Phật pháp được. Chỉ có thể lý giải theo ý nghĩa của con chữ, nhưng cũng có chút thu hoạch.” Nhan Tử La cười khẽ.
Lương phi khẽ lẩm nhẩm một lần mà đã thuộc, Nhan Tử La càng thêm khẳng định Lương phi chắc chắn vẫn chưa giải tỏa được tâm sự do chuyện lần trước.
“Tử La, ngươi còn nhìn thoáng hơn ta”, Lương phi nói.
“Sai rồi ạ, nương nương, nô tỳ không thể nhìn thoáng hơn người, mà là nô tỳ biết cách lẩn tránh hơn người”, Nhan Tử La đáp.
“Yên tâm, ta sẽ không hỏi gì ngươi đâu, chắc cuộc sống của ngươi cũng chẳng dễ dàng gì”, Lương phi nói.
“Đa tạ nương nương đã hiểu nô tỳ”, Nhan Tử La cười khẽ nói.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Nhan Tử La bèn cáo từ Lương phi quay về.
Còn chưa đến cửa thì thấy một thái giám đi tới, nói là Hoàng thượng triệu kiến. Nhan Tử La cũng chẳng kịp suy nghĩ tốt xấu gì liền tới ngự thư phòng kiến giá.
Vào ngự thư phòng, không thấy Khang Hy phê tấu chương, mà là đang cầm một cái đồng hồ quả quýt bằng vàng xem. Nhan Tử La thỉnh an, ông cũng chỉ điềm đạm liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nói: “Ngồi”.
Lập tức có thái giám bên ghế đến đặt ở giữa phòng. Nhan Tử La cúi đầu ngồi đó. Hồi lâu, chỉ nghe Khang Hy than: “Haizz, con người ngươi thật là, trẫm đợi cả nửa ngày, sao ngươi cũng không biết đường tạ ân?”.
“Dạ?” Nhan Tử La “soạt” một tiếng đứng bật dậy, “Nô tỳ đa tạ ân điển của Hoàng thượng”, sau đó lòng thầm tính toán, tạ ân? Tạ ân vì cái gì? Vừa vào cửa đã phải quỳ, đây là cái thứ quy tắc gì không biết?
“Không hiểu vì sao mình phải tạ ân đúng không?”, Khang Hy ngồi thẳng người nói.
“Vâng”, Nhan Tử La trả lời thành thật, sau đó trong não bỗng như có luồng điện xẹt qua, nhớ ra những gì Nạp Lạt thị đã nói. Thì ra là vì chuyện đó… “Giờ nô tỳ hiểu rồi ạ, nô tỳ đa tạ long ân của Hoàng thượng”, Nhan Tử La quỳ xuống nói.
“Cũng không ngốc lắm. Đứng dậy đi!”, Khang Hy nói. Nhan Tử La đứng dậy thận trọng ngồi xuống.
“Nhưng, trẫm thấy sao ngươi chẳng có vẻ gì là vui cả thế? Ngươi không cho rằng đấy là một ân điển to lớn sao?”, Khang Hy hỏi.
“Hoàng thượng hiểu lầm rồi ạ, Hoàng thượng phá lệ sắc phong đương nhiên là một ân điển to lớn. Chỉ có điều…”, Nhan Tử La do dự không biết có nên nói tiếp hay không.
“Có điều gì? Sao tự nhiên gan lại bé như gan chuột thế? Hồi đi tái ngoại ngươi như ăn phải gan báo còn gì”, Khang Hy cười. Nhan Tử La tự nhiên thầm lải nhải trong lòng một tràng. Khi ấy đâu thể giống như lúc này, khi ấy nàng bị mất trí nhớ, giờ cho dù có ăn gan báo thật, nàng cũng không dám nói gì.
“Có điều, nô tỷ cảm thấy ân điển này nặng quá, Khuynh Thành còn quá nhỏ, sợ không gánh nổi”, Nhan Tử La cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn khéo léo nói.
“Không gánh nổi? Đây là những lời khách sáo?”, Khang Hy hỏi.
“Không phải, là thật lòng ạ. Nô tỳ cho rằng, phúc phận mà mỗi con người được hưởng nên có giới hạn, vượt quá giới hạn sẽ… sẽ… sẽ không phải là phúc phận nữa.” Nhan Tử La len lén liếc nhìn Khang Hy, nhưng thấy Khang Hy cũng đang nhìn mình, nàng sợ tới mức lập tức cúi gằm mặt.
“Ý của người là, trẫm phong cho Khuynh Thành làm công chúa không phải là phúc?”, Khang Hy bình thản nói không biết đang giận hay đang vui.
“Hoàng thượng, Khuynh Thành với thân phận con vợ lẽ được Hoàng thượng sủng ái yêu thương đã là cái phúc quá lớn của nó rồi, phong hiệu này thực sự… thực sự nặng quá. Nô tỳ tự biết mình dạy con chưa tốt, bất luận là xét về lễ nghĩa, sự điềm đạm hay là khí chất, Khuynh Thành đều không xứng với phong hiệu công chúa này”, Nhan Tử La đứng dậy cung kính nói. Mặc dù công chúa rất uy phong, nhưng một Cách cách con vợ lẽ của phủ Bối lặc được phong làm công chúa, phong hiệu công chúa này còn ngang hàng với rất nhiều thúc thúc của nó, điều ấy đúng là rất nguy hiểm.
“Thì ra ngươi cũng không ngốc nhỉ”, Khang Hy thoáng mỉm cười. Nhan Tử La khẽ hừ một tiếng trong lòng.
“Nô tỳ không phải là không ngốc, mà nô tỳ chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên thôi”, Nhan Tử La đáp.
“Ừm, có điều lời của trẫm là khuôn vàng thước ngọc, không thể thu lại được, ngươi thấy thế nào?”, Khang Hy hỏi.
“Hoàng thượng có thể tìm một lý do để thu phong hiệu”, Nhan Tử La lí nhí nói.
“Ngươi coi là trò đùa chắc? Trẫm sắc phong một công chúa, ngươi nói trẫm có thể tìm lý do gì để thu lại? Khang Hy trừng mắt nhìn nàng, sau đó làm ra vẻ suy nghĩ nói, “Có điều ngươi đã nhắc trẫm, nếu lão Tứ phạm lỗi, trẫm có lý do để thu lại phong hiệu!”.
“Hoàng thượng?” Nhan Tử La mở to hai mắt nhìn Khang Hy, “Hoàng thượng, Tứ gia luôn rèn mình giữ lễ, liêm khiết phụng sự việc công, cần cù cẩn thận, Tứ gia cho dù phạm lỗi thì chắc chắn cũng chỉ là sai lầm vô tình thôi”.
“Lão Tứ tốt thế sao? Sao trẫm không thấy nhỉ?”, Khang Hy khẽ chau mày hỏi.
“Nô tỳ không dám lừa dối Hoàng thượng”, Nhan Tử La quỳ xuống nói.
“Trẫm nói trẫm không nhận thấy, đâu có nói ngươi lừa dối trẫm.” Giọng Khang Hy như có ý cười, “Đứng dậy đứng dậy, có một lúc mà quỳ tận hai lần rồi”.
Nhan Tử La đứng dậy, ngẫm lại những lời nói của Khang Hy, cảm thấy như mình vừa mắc lừa “ông già” này,
“Nếu lão Tứ tốt như thế, ngươi nói xem, trẫm có nên thưởng cho hắn chút gì không?”, Khang Hy hỏi.
“Hoàng thượng, người muốn nghe nô tỳ nói thật à?”, Nhan Tử La hỏi. Khang Hy gật đầu, Nhan Tử La mới dám nói tiếp, “Nô tỳ cho rằng, ăn cơm của vua thì phải trung thành với vua, đây là bổn phận của kẻ làm thần tử. Tứ gia chẳng qua chỉ là làm tròn bổn phận của mình, nếu vì việc này mà Hoàng thượng ban thưởng cho chàng, e rằng sẽ khiến mọi người bất bình. Còn…”.
“Nói!”, Khang Hy ra lệnh ngắn gọn.
“Còn… gỗ mục trước gió lớn tất gẫy. Hoàng thượng đã phá lệ phong cho Khuynh Thành làm công chúa, nếu còn ban thưởng cho Tứ gia, e rằng… hơn nữa…”, Nhan Tử La ấp a ấp úng.
“Ngươi vẫn còn ‘hơn nữa’?” Giọng Khang Hy bắt đầu cao lên, “Hơn nữa cái gì?”.
“Hơn nữa, nô tỳ cho rằng Tứ gia cũng sẽ không nhận”, Nhan Tử La vội vàng nói cho hết, sau đó cúi đầu đứng đợi.
“Ha ha ha!!!” Khang Hy phá lên cười, cứ như vừa được nghe kể xong một câu chuyện cười vậy. Nhan Tử La chỉ cảm thấy nổi hết da gà. “Ngươi nói xem, đứa con trai của trẫm ưu tú như thế, sao ngươi nhẫn tâm giày vò nó hả?”
“Hoàng thượng, nô tỳ không dám”, Nhan Tử La lập tức phủ nhận. Đùa chắc, ai giày vò ai? Cho dù là Hoàng thượng thì cũng không thể thiên vị như thế.
“Không dám? Không dám nói hay không dám làm?” Giọng Khang Hy bỗng chốc lại nghiêm khắc. Hai lông mày của Nhan Tử La lập tức nhíu chặt, có lẽ cha con nhà này đều cho rằng Nhan Tử La nàng đang giày vò Dận Chân nhỉ? Có đạo trời hay không đây?
“Nô tỳ vừa không dám nói vừa không dám làm, nô tỳ biết thân phận của mình”, Nhan Tử La đáp.
Lần này Khang Hy không cười, chỉ nhìn nàng một lúc, sau đó cầm cái đồng hồ quả quýt bằng vàng lên xem, “Haizz, mất bao nhiêu thời gian của trẫm, được rồi, ngươi lui ra đi!”.
“Vâng. Nô tỳ cáo lui.” Nhan Tử La nhún người, lui ra.
Nàng vừa đi, Khang Hy nói: “Còn không ra đi?”. Rèm cửa gian trong được vén lên, bóng người đổ dài bước ra, đứng bên sập.
“Đứng như tượng thế làm gì? Ngồi đi!” Khang Hy cầm một bản tấu mở ra, vừa xem vừa nói: “Các ngươi, chẳng kẻ nào khiến trẫm bớt lo, trẫm còn bận bao nhiêu là viêc, lại phải quản các ngươi nữa, thật là… Nghe thấy cả rồi chứ?”.
“Vâng! Khiến Hoàng a ma phải lo lắng là lỗi của nhi thần”, con trai Khang Hy lập tức đứng lên nói.
“Biết sai thì tốt! Nếu đã nghe thấy, chắc trong lòng đã có tính toán, vậy mau ra đi!”
Khang Hy cầm bút phê tấu, đuổi con ra ngoài, con trai ông đành phải ngoan ngoãn lui ra.
Đợi con đi rồi, Khang Hy đặt bút xuống, lắc lắc đầu, “Chẳng đứa nào khiến ta bớt lo”.