Quyển 2 - Chương 59: Bức tranh sum vầy
Tới giờ dùng cơm rồi, Nhan Tử La lại gặp hai cô em gái lần nữa, họ đã thay y phục, cũng đã tắm rửa xong, càng nhìn càng giống những cây hương bồ mềm mẹi, Nhan Tử La nghĩ thầm. Chào hỏi xong họ cùng ngồi xuống. Có lẽ hai cô em gái cũng đã nhiều năm chưa gặp chị, vì vậy hơi gượng gạo. Lúc ăn cơm cũng thận trộng dè dặt vô cùng. Ăn cơm xong, lại ngồi thêm một lúc, nói vài chuyện gia đình, Nhan Tử La không thể không hỏi tình hình “trong nhà”. Biết ở nhà mọi việc vẫn bình thường, Nhan Tử La liền vờ tỏ vẻ yên tâm.
Ngày hôm sau, Nhan Tử La đưa hai cô em gái đi gặp Nạp Lạt thị, khi quay về, đám vợ bé của Dận Chân lũ lượt kéo tới để “xem” hai cô em gái của Nhan Tử La. Hai tiểu cô nương này tỏ ra rất thoải mái, dễ gần khiến đám phụ nữ kia khen ngợi không ngớt, đương nhiên rồi, thật lòng hay vờ vịt họ có biết đâu. Đợi bọn họ đi rồi,Nhan Tử La mới thở dài thườn thượt.
“Tỷ sao thế? Tỷ mệt lắm phải không?”, Bích La hỏi. Khuôn mặt trái xoan của cô bé nhìn đúng là rất xinh đẹp.
“Không mệt lắm, quen rồi. Sợ các muội không quen thôi”, Nhan Tử La đáp.
“Không sao ạ. Tỷ tỷ, chúng muội không sao”, Bích La mỉm cười nói. Nhan Tử La cảm thấy cô bé giống một bông cúc nhỏ.
“Ồ cũng phải, các muội cũng quen rồi”, Nhan Tử La lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Các muội có muốn trúng tuyển không?”, Nhan Tử La hỏi.
“Nếu có thể giống như tỷ tỷ thì tốt quá.” Lần này người trả lời là Hồng La. Nhan Tử La ngước mắt nhìn em gái, vẻ mặt của tiểu cô nương đang nhìn nàng đầy ngưỡng mộ.
“Hả? À! À!”, Nhan Tử La ậm ừ đáp. Giống như nàng? Tốt lắm ư?
“Tứ gia đối với tỷ tốt như thế, còn đặc biệt phái người tới Trục Cô đón chúng muội vào kin với tỷ”, Bích La khẽ nói.
Nhan Tử La không nói gì, xem ra định nghĩ về hạnh phúc của hai người không giống nhau, hai đứa trẻ này nghĩ giống hệt Mẫn Chỉ, cho rằng Dận Chân đối tốt với nàng một chút thì nàng nên cảm thấy hạnh phúc tới chết mà cảm kích rơi lệ.
Nàng còn đang nghĩ thì Bách Hợp đi vào. Cô ta tay cầm đồi, tới trước mặt Nhan Tử La nói: “Đây là My cô nương tặng cho người”. Nhan Tử La đón lấy, lập tức cười, dặn dò Bách Hợp: “Cất đi, ta quên mất”.
“Đúng rồi, chủ nhân, vừa rồi Phúc tấn cho người sang truyền là buổi tối Tứ gia muốn cả nhà cùng ăn cơm, cũng là muốn đón tiếp hai vị tiểu thư đây”, Bách Hợp nhận lại món đồ rồi nói.
“Ồ, ta biết rồi.” Nhan Tử La đáp lại chẳng chút hào hứng, lại là xum họp gia đình, thật là!
“Tỷ cũng nên nghĩ ngơi một lát đi, chúng muội xin lui trước”, Bích La nói, sau đó cùng Hồng La đứng dậy lui ra. Chỉ còn lại mình Nhan Tử La ngồi đó chán nản trợn trừng mắt.
Đến bữa cơm tối, Nhan Tử La bảo Bách Hợp gọi hai cô em gái tới, chuẩn bị cùng đến chỗ Nạp Lạt thị, khi hai tiểu cô nương bước vào Nhan Tử La khẽ nhếch miệng nên, khuôn mặt họ rõ ràng là được trang điểm hết sức kĩ càng và tinh xảo, lúc này bộ dạng còn đang xấu hổ ngượng ngùng.
Sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, Nhan Tử La nhìn họ như đang suy nghĩ điều gì, nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi”, rồi bước chân ra ngoài trước.
Đến chỗ Nạp Lạt thị, hiếm lắm mới thấy Niên Băng Ngọc cũng có mặt ở đấy, đang ngồi trên ghế duyên dáng uống trà.
“Phúc tấn”, Nhan Tử La thỉnh an Nạp Lạt thị. Hai cô em gái của nàng cũng vội vàng thỉnh an Phúc tấn, Trắc phúc tấn. Phúc tấn, Trắc phúc tấn nhìn ánh mắt Nhan Tử La liền hiểu ngay. Nhan Tử La ngồi giữa Nữu Hổ Lọc thị và Lý thị, Lý thị nói khẽ vào tai nàng: “Hai muội muội ngày trang điểm ăn mặc vào trong rất xinh đẹp”. Nhan Tử La gật đầu không phủ nhận. Biết mọi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
Chờ một lúc lâu, Dận Chân tới, chàng không để ý tới sự có mặt của hai “mĩ nhân hương bồ”, đám vợ lớn vợ bé của chàng lục tục đứng dậy hành lễ, chàng cũng chỉ nói với Nạp Lạt thị vài câu. Đợi đám a hoàn mang đồ ăn lên bày biện xong, Nhan Tử La theo thường lệ vẫn ngồi bên cạnh Nữu Hổ Lộc thị, còn hai mĩ nự hương bồ được Nạp Lạt thị bố trí cho ngồi cạnh các Cách cách, đối diện với vị trí của Dận Chân. Thế là, Nhan Tử La có cảm giác mọi đường dao lưỡi kiếm quanh bàn đều như đang nhắm về phía nàng, lòng vô cùng bức bối khó chịu, ấm ức trách Dận Chân, đang yên đang lành rước hai mĩ nhân về phủ, mà rước thì rước còn để ở nhà nàng, để thì để, vấn đề hai mĩ nữ đó còn là em gái nàng, muốn vờ như không thấy cũng không được, haizz, đành giơ đầu ra chịu báng vậy.
“Tử La, sao muội không ăn gì?”, Nữu Hổ Lộc thị ngồi cạnh khẽ hỏi.
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem muội có dám ngẩng đầu không?” Nhan Tử La nuốt miếng cơm xuống, nghẹn chết đi được. Không biết bao giờ mới chính thức tuyển tú nữ, trời ơi, mong ngày ấy mau mau tới đi!
Nữu Hổ Lộc thị cười không thành tiếng, những người này thật quá mẫn cảm. Đó chẳng qua chỉ là muội muội của Tử La, Tứ gia lại sủng ái Tủ La như thế, sao có thể động lòng với hai cô bé đó chứ!
“Nhan muội muội, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”, Nạp Lạt thị hỏi. Nàng ta cũng nhìn thấy đầu Nhan Tử La sắp chui vào trong bát cơm tới nợi rồi.
“Không phải, hôm nay gạo rất thơm”, Nhan Tử La nói bừa. Nữu Hổ Lọc thị khẽ đá nàng một cái dưới gầm bàn.
“Ồ? Thế à?”, Nạp Lạt thị có chút nghi hoặc. Đám vợ bé kia không hẹn mà cùng một miếng cơm, vẻ mặt dị thường.
“Hai muội muội cũng đừng làm khách, ở đây không có người ngoài. Cứ thoải mái”, Nạp Lạt thị quan tâm nói.
“Vâng, đa tạ Phúc tấn”, hai mĩ nhân hương bồ cùng đáp. Lúc này Dận Chân hình như mới ngẩng đầu nhìn nhìn bọn họ.
Đúng lúc Nhan Tử La sắp nghẹt thở tới nơi, thì bữa cơm xum họp gia đình kết thúc. Nhan Tử La vừa súc miệng vừa nghĩ, có thể sau này nên kiến nghị với Nạp Lạt thị đổi hình thức ăn sang kiểu giống như buffet, những lúc không muốn bị người ta nhìn có thể trốn vào góc nào đó để ăn, như thế không bị nghẹn, mà cũng không lãng phí đồ ăn.
Đang mải nghĩ, đột nhiên lại bị đá một cái, Nhan Tử La phản xạ có điều kiện nhìn về phía Nữu Hổ Lộc thị. Nữu Hổ Lộc thị nháy mắt với nàng, Nhan Tử La nhìn theo ánh mắt của nàng ta, Dận Chân đang ngắm hai cô em gái hương bồ của nàng!
Nhan Tử La quay sang nhìn Nữu Hổ Lộc thị cười bất lực, đừng ra hiệu cho nàng tới ngăn cản họ, nàng không có cái gan ấy. Mà cho dù có nàng cũng sẽ không làm thế, nàng muốn xem trò vui, xem tên đại háo sắc Dận Chân này dụ dỗ con gái nhà lành thế nào.
Một a hoàn bước vào, nói: “Bẩm Tứ gia, bẩm Phúc tấn, Bình An công công đưa Cách cách về”.
“Mời!” Dận Chân đứng lên, Nạp Lạt thị cũng đứng lên.
Đang định đi ra ngoài, thì một bóng người nhỏ bé màu đỏ chạy vụt vào, đầu tiên là lao vào lòng Dận Chân, gọi một tiếng, “A ma”, sau đó tự nhiên chạy sang ôm ôm Nạp Lạt thị làm nũng, cuối cùng mới nhìn quanh bàn một vòng. nhảy chân sáo lao vào lòng Nhan Tử La. ôm cổ Nhan Tử La gọi ngọt ngào: “Ngạch nương”.
“Có phải con lại gây họa bị Hoàng gia gia đuổi ra không?” Nhan Tử La nhéo yêu mũi con một cái.
“Không đâu ạ, con không giống ngạch nương mà”, Khuynh Thành nhấn mạnh, sau đó lại nhìn những người đang ngồi quanh bàn. cuối cùng ánh mắt như dính chặt vào người hai mĩ nhân hương bồ, quay đầu lại hỏi Nhan Tử La: “Ngạch nương, họ là di nương con phải không?” Nhan Tử La gật gật đầu.
“Di nương xinh quá, chẳng giống ngạch nương chút nào.” Khuynh Thành vẽ mặt nuối tiếc.
“Ừm, di nương rất xinh đẹp”, Nhan Tử La nói, “Nói cho ngạch nương nghe, tại sao tối thế này rồi con còn về?”.
“Vì con nhớ ngạch nương mà! Hơn nữa nghe nói di nương xinh đẹp đến, con muốn xem xem!”, Khuynh Thành đáp.
“Lừa đảo!” Nhan Tử La cười, hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”.
“Ừm, con ăn rồi, ăn cùng Hoàng gia gia”, Khuynh Thành nói, “Khi nào về con phải nói với Hoàng gia gia, di nương rất đẹp”.
“Hả?” Nhan Tử La sững lại, không lẽ con bé này về đây để trinh thám?
Đám vợ bé của Dận Chân đều cười ồ lên.
“Ngạch nương, con buồn ngủ rồi”, Khuynh Thành ôm cổ Nhan Tử La nũng nịu.
“Mới mấy giờ mà đã buồn ngủ?”, Nhan Tử La băn khoăn hỏi, nhưng vẫn đứng dậy, dắt tay Khuynh Thành ra ngoài. Hai mĩ nhân hương bồ cũng vội đứng lên đi theo. Khuynh Thành thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai di nương xinh đẹp kia, nghẹo đầu nghẹo cổ, không biết đang nghĩ gì.
Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy giọn Bình An công công: “Bẩm Tứ gia và Phúc tấn. Nô tài quay về bẩm lại với nương nương”.
“Bình An”, Khuynh Thành lon ton chạy tới trước mặt ông ta.
“Cách cách có gì cần dặn dò?”, Bình An cung kính hỏi.
“Ngày mai khi ông đợi ta ở cửa, nhớ mang cho ta ít bánh ga tô nhé”, Khuynh Thành nghiêm túc nói. Bình An lập tức đáp: “Nô tài biết rồi, Cách cách”, sau đó mới rời đi.
Nhan Tử La nhìn con gái, thực sự rất muốn đánh cho nó một trận, nha đầu này giờ cũng biết cách sai khiến người khác rồi. Sau khi cáo từ Dận Chân và Nạp Lạt thị, Nhan Tử La lội xềnh xệch Khuynh Thành về, trên đường đi không nói với con câu nào. Hai mĩ nhân hương bồ đi theo sau không biết nên nói gì cho phải, Bách Hợp bộ dạng bình thản chẳng lạ lẫm gì.
Vào phòng, Nhan Tử La thả tay Khuynh Thành ra, nói: “Đi rót trà cho ta”. Khuynh Thành liền quay đầu lại nhìn Bách Hợp. Bách Hợp đang định đi thì bị Nhan Tử La gọi giật lại, “Mẹ bảo con đi rót trà!”. Khuynh Thành nghẹo đầu, không hiểu “Tại sao ạ? Bách Hợp cô cô đi cũng được mà?”.
“Đừng nhiều lời, đi rót trà cho mẹ”, Nhan Tử La ngồi trên ghế nhìn Khuynh Thành nói. Khuynh Thành trề cái môi nhỏ nhỏ ra rồi mới chịu đi, khi bĩu môi bưng trà quay lại, hai tay dâng cho Nhan Tử La: “Ngạch nương, mời uống trà”. Nhan Tử La không đón lấy chén trà, chỉ nhìn Khuynh Thành.
“Ngạch nương, có phải Khuynh Thành đã làm sai việc gì rồi không?”. Khuynh Thành khẽ hỏi.
“Không phải là con sai, mà là ngạch nương ta sai rồi, sai vì đã không dạy bảo con đến nơi đến chốn”, Nhan Tử La nói.
“Ngạch nương… Con biết nhất định là con đã làm già đó khiến ngạch nương giận, hay là con đứng úp mặt vào tường? Nhưng… ngạch nương cũng phải nói cho con biết con sai ở đâu chứ?” Khuynh Thành bưng chén trà nói, nhưng không dám động đậy.
“Hừ! Có phải bây giời con cho rằng Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi yêu con, chiều con, nên con coi trời bằng vung phải không?” Nhan Tử La đón lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Giờ con cũng coi việc sai bảo người khác như chuyện đương nhiên nhỉ, mẹ đã dạy con thế nào?”.
“Kẻ dưới cũng là người”, Khuynh Thành cúi đầu nói.
“Con nhớ đấy! Chưa coi là thức ăn nuốt luôn vào bụng nhỉ?”, Nhan Tử La nói, mặt vẫn nghiêm nghị, “Bình An công công hằng ngày đã bị sai phái rất mệt rồi, trời lạnh thế này con còn hành hạ ông ấy như thế. Chỉ vì con, sáng sớm ngày mai, ông ấy còn phải ra đợi cơn ở cổng Nạp Môn. Nếu đổi lại là con, con có muốn thế không?”.
Khuynh Thành lắc lắc đầu, đáp: “Ngạch nương, Bảo bối biết sai rồi sạ, sau này Bảo bối không dám nữa”.
“Nói miệng là xong chắc?” Nhan Tử La tức giận nhìn con: “Ngày mai phải xin lỗi Bình An công công biết chưa hả?”.
“Biết rồi ạ, ngạch nương”, tiểu quỷ Khuynh Thành càng cúi đầu thấp hơn, buồn bã đáp.
“Ừm!” Nhan Tử La lúc này mới vui vẻ một chút.
“Ngạch nương”, Khuynh Thành khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tử La nói: “Ngạch nương, Bảo bối đã nhận lỗi rồi, vậy hôm nay có thể ngủ cùng ngạch nương không?”.
“Lại đây.” Nhan Tử La nhìn con vẫy vẫy tay, Khuynh Thành lập tức chạy tới, chui tọt vào lòng nàng nũng nịu.
“Sau này nếu muốn về, thì có thể bảo a ma con đưa về, không cần làm phiền người khác mà lại tiện nữa, nhớ chưa hả?” Nhan Tử La bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái. Khuynh Thành gật gật đầu.
Nhan Tử La dặn Bách Hợp trải giường, sau đó đứng dậy, nói: “Đi thôi, chẳng phải con về là để gặp di nương sao? Còn chưa tới hỏi thăm di nương mà?”. Khuynh Thành ngoan ngoãn đi theo mẹ.
Sau khi từ phòng hai cô em gái về, thấy Dận Chân đang ngồi trên ghế nhìn, Khuynh Thành chạy tới ngồi lên đùi Dận Chân, nói: “A ma, sao người lại tới đây?”. Dận Chân không đáp, sao chàng lại tới, chàng không được tới sao? Con bé này hỏi kiểu gì thế không biết.
“Đi thăm di nương rồi?”, Dận Chân hỏi. Khuynh Thành gật gật đầu, “A ma, di nương rất xinh đẹp!”.
“Ừm, Khuynh Thành thích di nương à?”, Dận Chân hỏi tiếp. Khuynh Thành bĩu bĩu môi: “Cũng bình thường ạ. không thích nhiều bằng ngạch nương”. Nhan Tử La ngồi bên phá lên cười. Xem ra thẩm mĩ của nha đầu này cũng rất cao, phải người đẹp cỡ Lương phi mới có thể lọt vào mắt nó.
“Thích ngạch nương nhất à?”, Dận Chân hỏi. Khuynh Thành hoàn toàn không do dự gật đầu, “Mặc dù có những lúc ngạch nương rất dữ, nhưng con vẫn thích ngạch nương nhất, ngạch nương nói: “Đứa trẻ có mẹ giống như một viên ngọc”.
“Thế còn không có mẹ thì sao?” Dận Chân như càng hỏi càng nghiện. “Giống như cây cỏ”, Khuynh Thành đáp, ôm cổ Dận Chân, lim dim như muốn ngủ.
“Bảo bối, dậy đi ngủ thôi.” Nhan Tử La kéo tay con, Khuynh Thành lẩm nhẩm câu gì đó. Dận Chân bế con đứng dậy, đặt lên sập, Bách Hợp vội vàng chạy lại cởi giày cho Cách cách, cởϊ áσ khoác ngoài, đáp chăn.
“Ngạch nương ôm ôm”, Khuynh Thành mơ màng nói. Nhan Tử La cười cười, lớn rồi mà lần nào ở bên cạnh nàng cũng lại đòi ôm. Nàng nhìn Dận Chân, vị đại gia này hình như không có ý đi.
“Nha đầu này…”, Dận Chân nhìn Khuynh Thành đã ngủ say hơi thở đều đặn nói, khẩu khí đầy thương yêu.
“Các muội muội của nàng ở đây đã quen chưa?”, chàng hỏi Nhan Tử La.
“Có lẽ quen rồi, hai muội ấy nói rất tốt”, Nhan Tử La đáp. Hai muội ấy rất ngoan, nhưng nàng buồn chết mất.
“Còn nàng?”, Dận Chân hỏi tiếp.
“Dạ, Thϊếp? Thϊếp cũng rất ổn.” Nếu bớt đi những bữa cơm xum vầy thì còn ổn hơn. Thêm vài lần nữa có lẽ nàng sẽ bị ngạt đi chết mất.
“Ừm”, Dận Chân đáp một tiếng. Nhan Tử La nghe chẳng hiểu thế nào, không biết tại sao đề tài lại kết thúc đột ngột như thế.
“Nàng ngủ trước đi, ta phải xem tấu chương”, Dận Chân nói, sau đó quay người đi vào căn phòng phía Tây. Nhan Tử La đảo đảo mắt, chẳng hiểu gì, quyết định vào ôm con gái ngủ trước.
Dận Chân đi ngủ lúc nào nàng cũng không biết, nhưng chàng dậy lúc nào thì nàng biết, bởi vì tiểu quỷ nằm cạnh nàng mơ mơ hồ hồ bị bế dậy, quấn chăn ấm áp rồi bị bế đi mất. Đợi khi hai cha con họ đi rồi Nhan Tử La mới gục đầu ngủ tiếp.
Không có cơ hội được ngủ tới khi mặt trời lên cao nữa, bởi vì hai mĩ nhân hương bồ từ sớm đã tới thăm hỏi, nói là muốn cùng đến chỗ Nạp Lạt thị thỉnh an. Nhan Tử La đành phải dậy ăn qua loa chút ít, rồi cùng đi thỉnh an Nạp Lạt thị. Nói chuyện vu vơ một lúc, Nhan Tử La bèn muốn đứng dậy đi, nhưng hai mĩ nhân hương bồ này dường như nói chuyện rất tâm đầu ý hợp với Nạp Lạt thị, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà bộ dạng hình như vẫn còn chưa muốn về. Nhan Tử La buồn chán ngồi bên cạnh nghe, miệng vẫn cố giữ nụ cười mỉm. Khi cơ mặt sắp cứng lại vì cười, Bảo bối liền vào nói là Dận Chân đã về, Dận Tường cũng cùng đến chơi. Lúc này Nhan Tử La mới có cơ hội nói lời cáo từ.
Đi theo Nạp Lạt thị ra tới cửa viện, liền thấy Dận Chân và Dận Tường đang đi về phía này, Nhan Tử La không tiện bước tiếp, đành đứng sau Nạp Lạt thị, đợi sau khi thỉnh an họ xong mới tiếp tục đi.
“Tứ gia hôm nay về sớm, Thập tam cũng đến, lâu rồi không thấy đến chơi”, Nạp Lạt thị nói.
Nhan Tử La và hai cô em gái hương bồ của mình cũng thỉnh an hai người. Dận Tường nhìn nhìn nói: “Tẩu tẩu, đây là em gái tẩu à? Khuynh Thành nói không sai, quả nhiên là xinh hơn tẩu tẩu”.
“Đa tạ Thập tam gia quá khen”, Nhan Tử La cười gượng gạo, khen thì cứ khen, nhất thiết phải lôi nàng vào là sao, thât là đứa trẻ không biết điều. Quay đầu nhìn lại, hai tiểu mĩ nhân đã đỏ bừng mặt. “Vậy tỷ muội tôi không làm phiền hai vị nữa, xin cáo từ trước”. Nhan Tử La cười nói, sau đó nhún nhún người chào Nạp Lạt thị rồi đi.