Chương 7: Theo anh

Mạnh Tầm giao tất cả tin tức thu thập được mấy ngày nay cho Sở Từ. Nhìn bộ dạng mím môi của cậu, ông vẫn không nhẫn tâm nói: "Tiểu Từ, mấy năm này đều có tin tức. Chỉ là..."

Lời trong miệng càng ngày càng khó nói ra vì quá tàn nhẫn. Mạnh Tầm tìm lời tối nghĩa thay thế một hồi lâu mới nói: "Chỉ là cháu... đừng có quá nhiều hy vọng."

"Chú đã xem qua ảnh chụp của bọn họ. Những cha mẹ đánh mất con mình vào năm đó đều có diện mạo rất bình thường."

Mà Sở Từ trước mặt, răng trắng môi hồng, xinh đẹp vô vùng, nhìn thế nào cũng không phải là đứa trẻ được sinh ra từ cha mẹ tầm thường--- Điều này Mạnh Tầm biết rõ ngay từ đầu.

Sở Từ cũng biết, nhưng vẫn ngoan cố không chịu buông tha.

"Không thử thì làm sao biết được?" Cậu nhướng mày, cười nói với Mạnh Tầm. Bởi vì cậu đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho đôi mắt hổ phách và mái tóc của cậu càng trở nên lấp lánh, cả người cậu mềm mại như một thìa cà phê bán trong suốt, ngọt ngào quyện vào đầu lưỡi.

Mạnh Tấn khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu cậu.

"Chắc chắn sẽ tìm ra. Cha mẹ của cháu nhất định đang ở nơi nào đó tìm cháu, mọi người chắc chắn sẽ gặp lại nhau."

Sở Từ sững sờ, sau đó cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy, nhất định sẽ gặp lại."

Nhất định.

- ---

Khi bước vào nhà cậu lập tức nhìn thấy Hỏa Nhãn Kim Tinh thú đang xem TV trong làn mây mù. Nó ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đôi mắt vàng đồng nhìn không chớp mắt, nhìn thẳng vào sinh vật trên TV, nước miếng chảy ròng ròng trên đất.

Sở Từ sờ sờ đầu nó hai cái, cười nói: "Sao vậy?"

Cậu chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không trông mong nghe được câu trả lời từ con thú này. Nào ngờ Hỏa Nhãn Kim Tinh thú im lặng một lúc lâu rồi bất ngờ thở dài, nhàn nhạt nói: "Nếu ta là nó thì tốt rồi."

Sở Từ:....

"Mày có thể nói được sao?"

Hỏa Nhãn Kim Tinh thú nâng mắt lên, ánh mắt nhìn cậu như nhìn một thằng thiểu năng trí tuệ: "Ta là tiên thú."

Chỉ tiếc tuy là hình thể nó khí phách, nhưng mở miệng ra lại biến thành một bé shota phấn nộn véo ra nước, giọng nói ngọt ngào trong veo, dễ thương đến mức khiến bao trái tim rung động. Sở Từ chịu đựng lại chịu đựng, rốt cuộc nhịn không được lại sờ cái cằm đầy lông của nó.

Toàn bộ quá trình Hỏa Nhãn Kim Tinh thú trưng ra bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Khi Sở Từ gian nan thoát ra khỏi đống lông tơ mềm mại, ngẩng đầu nhìn TV mới biết sinh vật Hỏa Nhãn Kim Tinh thú đang xem là thứ gì---- một sinh vật hai màu đen trắng đứng giữa đám đông đang nhìn thẳng vào camera, nghiêng đầu gặm một cành trúc. Có vẻ như là vườn bách thú nước ngoài, thời khắc nào cũng có thể nghe được tiếng cảm thán của người nước ngoài bởi vì quá dễ thương.

Người dẫn chương trình đang giải thích cái thứ cuồn cuộn trước mắt hiện đang sống trong một sân nhà kiểu Trung Quốc được xây riêng với kinh phí 8 triệu, chỉ riêng khu hoạt động đã rộng hàng trăm mét vuông, đủ các loại phương tiện giải trí. Mỗi ngày bọn họ còn cung cấp cho nó nguồn nước trong và trúc tươi mát nhất, bố trí bảy chuyên viên nuôi dưỡng, hầu hạ một con.

Sở Từ sờ cằm: "Quả nhiên là quốc bảo."

"Tại sao nó là quốc bảo?" Hỏa Nhãn Kim Tinh thú hơi không phục, "Ta là tiên thú, từ nhỏ có thể cưỡi mây, có thể phun ra chân hỏa, tạo ra nước, từ dưới trên trời chỉ có một con duy nhất, chẳng phải hiếm hơn nó nhiều sao?"

Ánh mắt Sở Từ cẩn thận nhìn nó một vòng, do dự một chút, cuối cùng áp dụng phương thức không làm tổn thương động vật đáp: "Nó dễ thương hơn.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Cuồn cuộn trên màn hình lông tơ mềm mại, cái đầu tròn tròn, thân hình mũm mĩm, đôi mắt tròn vo long lanh như quả bóng.

Mà nó, miệng rồng, đầu sư tử, vây cá, đuôi bò, sừng hươu, móng hổ, cả người đỏ rực, khá phách lạnh ngắt, ngoại trừ giọng nói shota rất dễ thương ra thì nhìn từ góc độ nào...

Không dính dáng đến hai từ dễ thương.

Hỏa Nhãn Kim Tinh thú cúi đầu đánh giá chính mình một hồi lâu, vẻ tự ti tràn vào đôi mắt màu vàng nhạt. Nó cúi đầu thút thít hai cái, lặng lẽ vùi đầu to tướng giữa hai cái móng vuốt.

Bộ dạng này rõ ràng là bị đả kích, Sở Từ cuống tay cuống chân vội vã ngồi xổm xuống xoa đầu nói: "Cái đó tôi chỉ nói lung tung mà thôi, mày đừng để trong lòng... mày dễ thương lắm! Thật sự rất dễ thương!"

Hỏa Nhãn Kim Tinh thú dùng sức ôm chặt đầu, có làm gì chăng nữa cũng không chịu ngước đầu lên.

Sở Từ sứt đầu mẻ trán, nát óc nghĩ cách nào để dỗ nó. Cậu suy nghĩ cẩn thận một phen, bỗng nhiên nói: "Thật ra, làm gấu trúc cũng không có gì hay."

"Tại sao?"

Sở Từ xoa xoa bộ lông mềm mại trên đầu nó, thở dài một hơi: "Mày phải biết là, nếu là bảo vật quốc gia, bọn chăn nuôi kia thậm chí sẽ an bài mày giao phối với người ngoài hành tinh nào, giao phối bao nhiêu lần, huyết thống của mày là gì. Ngay cả lúc mày béo phệ cũng có nhân viên nhìn mày chằm chằm!"

Những lời này thành công dọa sợ Hỏa Nhãn Kim Tinh thú. Nó di chuyển cái đầu to, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Sở Từ, đôi mắt vàng ánh kim trong veo tràn đầy vẻ không tin: "Thật sao?"

"Tôi không lừa thú." Sở Từ gật đầu chắc chắn.

Hỏa Nhãn Kim Tinh thú đăm chiêu một lúc lâu, trong mắt hiện lên vạn phần cảm xúc, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi vào trong biển mây. Để lại một mình Sở Từ lau mồ hôi, bất giác cười khổ.

Trẻ con thời nay đúng là quá khó dỗ.

Cậu đi vào phòng tắm bên trong phòng mình tắm rửa, cả đầu ướt sũng đi ra, nghe thấy điện thoại trên giường bỗng nhiên rung lên. Sở Từ vừa lấy khăn lau tóc vừa ấn nút trả lời điện thoại, đặt ở bên tai: "Alo."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, sau đó khẽ run rẩy thấp giọng gọi: "Anh."

Anh.

Từ này lập tức khiến trong lòng Sở Từ nổi một trận sóng to gió lớn, từng lớp từng lớp đánh vào bãi cát. Động tác lau tóc của cậu dừng lại, trong nháy mắt lập tức biết người ở đầu bên kia nói chuyện với mình là ai.

Cậu cụp mắt hồi lâu, nghe tiếng hít thở khẩn trương của đứa trẻ bên tai, như là đang nhắc cậu nhanh trả lời lại. Cậu vô thức siết chặt điện thoại hơn một chút: "Ừ."

"Anh..." Người đầu bên kia kêu lên, "Anh, em không muốn về nhà, anh đến đón em được không?"

Giọng nói hắn run nhè nhẹ, như đang rất uất ức nhưng lại cố chấp không chịu nói ra. Sở Từ thấy bên ngoài trời đã tối, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng nên không ngần ngại mà từ chối.

Bản thân muốn cắt đứt hoàn toàn với Tần gia, từ đó về sau núi rộng sông dài, không còn liên hệ---- khó khăn lắm mới chặt đứt mối liên hệ này, sao có thể qua lại với vị thiếu gia duy nhất của Tần gia?

Cho dù là Tần Hải Nghiệp hay những người khác, chỉ sợ sẽ đề phòng mình như đề phòng sói.

Nhưng đứa trẻ đầu bên kia mang theo chút chờ mong câu trả lời của mình. Sở Từ há miệng, đột nhiên không thể thốt ra lời từ chối, cậu nhắm chặt mắt, cuối cùng hỏi lại: "Em đang ở đâu?"

Đứa trẻ lập tức cung cấp địa chỉ, là ở bờ sông hẻo lánh. Lúc này Sở Từ không mua chiếc tiểu Harry như kiếp trước, đành phải cưỡi xe đạp đi qua. Trong tiếng còi dài của tàu du lịch trong đêm tối, rốt cuộc cậu cũng tìm được một con người ngồi góc tối dưới gầm cầu.

Cậu nhìn đỉnh đầu đen nhánh và mềm mai của thiếu niên, trong lòng không biết có loại cảm giác gì, chỉ là tiến lên vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu Lục."

Tần Lục lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia ánh sáng kỳ lạ, cuộn lên như mây trong bầu trời đêm, nhưng lại lập tức bị vùi lấp: "Anh?"

"Em..." Sở Từ khẽ ho một tiếng, "Sao em không về nhà?"

Khóe môi Tần Lục lộ ra ít chua xót, yên lặng nhìn Sở Từ gằn từng chữ: "Anh biết nhà của em ở đâu mà?"

Sở Từ mím môi nhìn hắn, hắn ngồi dưới cầu, ánh trăng lưu chuyển chỉ có thể chiếu vào một nửa khuôn mặt nhỏ, nửa khuôn mặt còn lại ẩn trong bóng tối không thể nhìn rõ. Sở Từ không biết rốt cuộc là tại vì sao trong lòng xuất hiện một cảm giác mềm mại, vươn tay kéo hắn đứng lên.

"Đi ra nói chuyện, ngồi ở đây cũng không phải là cách."

Đứa trẻ ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo cậu dưới ánh trăng. Hắn vừa đứng lên, Sở Từ có chút sững sờ: "Này, em cao như vậy từ lúc nào thế?"

Tần Lục vô tội nhìn cậu: "Anh, em vẫn còn đang lớn mà."

Đứa trẻ đứng lên liền cao hơn cậu nửa cái đầu. Sở Từ nhìn hắn phải hơi ngửa cổ lên, nhất thời cảm giác uy nghiêm của anh trai bị tổn hại hơn phân nửa, không khỏi họ khan một tiếng: "Em hạ thấp xuống đi."

Đứa trẻ ngoan ngoãn khuỵu gối ngồi xổm xuống, sau đó nhìn cậu chăm chú.

Sở Từ không mấy khi gặp người em trai này, cậu chỉ là con nuôi của Tần gia, còn Tần Lục là con trai độc nhất của Tần gia, từ nhỏ đã có một đống người làm che chở, sợ bị cậu nổi ý xấu hãm hại. Chỉ là Tần Lục từ nhỏ đã ỷ lại vào cậu, luôn cọ vào người cậu lúc người khác không chú ý đến, khi lớn lên rồi thì đột nhiên xa cách.

Cuối cùng thì chỉ còn gật đầu nhẹ xem như chào hỏi mà thôi.

Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc đánh giá khuôn mặt này. Đôi mắt Tần Lục lập lòe ánh sáng của đá Hắc Diệu, đường môi sạch sẽ lạnh lùng nhưng lại sinh ra cảm giác anh tuấn xa lạ, khác hoàn toàn với kiểu đẹp trai của Sở Từ.

Sở Từ càng nhìn càng có cảm giác tự hào trong nhà có một thằng con trai, không khỏi đặt tay lên vai hắn, khóe mắt hiện lên ý cười: "Vậy thì đi cùng anh.

Đứa trẻ cũng nhìn cậu không chớp mắt, đột nhiên cong cong đôi mắt, trong đôi mắt hình lưỡi liềm tràn đầy vui sướиɠ không thể che giấu: "Ừ."