Chương 17:

Đỉnh đầu của Trần Thuật Kỳ sắp muốn bốc khói luôn rồi, hai mắt hung hăng trừng sang phía cô, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người ta, Mạnh Nhiên xua tay bảo:

"Thôi, đừng cầm làm gì, vốn dĩ chân anh đã không được tiện lắm, không nên liên lụy đến anh."

Cái gì mà chân tay không được thuận tiện!!! Tôi còn phải cảm ơn cô đã chăm sóc cho tôi à??

Trần Thuật Kỳ dùng tay che ngực anh lại, hoài nghi rằng bản thân không phải bị thương ở chân, mà là ở nội tạng mới đúng. Ngực bị người ta chọc tức đến nỗi đau sốc cả hông, gan cũng đau đớn, đại não hôm qua bị đυ.ng phải, vốn dĩ đã có phần hơi chấn động nhẹ, bây giờ thế mà muốn choáng váng luôn, trong thời khắc này, anh đã có thể cảm nhận rõ ràng, cái gì được gọi là "Người gãy chân cô đơn buồn bã".

Có lẽ là do gần đây bị chọc tức quá nhiều, độ nhẫn nại cũng cao hơn, sau khi Trần Thuật Kỳ đứng tại chỗ hít sâu hai cái, anh cảm giác được bản thân đã tốt hơn một chút, Trần Thuật Kỳ lại chuyển động xe lăn một lần nữa, thuận lợi đi vào phòng bếp, vừa lấy ly nước vừa mặc niệm ở trong lòng "quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc", "quân tử thì phải có lòng bao dung"...

Cơn tức vừa mới đi xuống, khóe mắt lại quét đến một món đồ vật, đó là một đôi ly tình yêu, bên trên mặt có viết "Y&M"

Có ý tứ gì không cần nói cũng biết.

Nguyên Tử Kiển & Mạnh Nhiên!

Khóe miệng của Trần Thuật Kỳ mím chặt lại, trong lòng dường như bị một tảng đá lớn ép xuống, trong lúc đang hoảng hốt, nước ấm đã tràn đầy cái ly rồi, Trần Thuật Kỳ rất bực bội, anh lười rót trở lại, nên đơn giản là cầm luôn cốc nước ấm đi về phòng l*иg tiếng.

Lần quay lại này, khuôn mặt của người đàn ông không chỉ đen hoàn toàn, bây giờ trong mắt đều là băng đá, Mạnh Nhiên rất biết xem xét thời thế, không dám tiếp tục quậy phá nữa.

Cứ như vậy hai người bắt đầu tiếp tục l*иg tiếng nốt nửa đoạn còn lại.

Vừa vặn đúng với đoạn nửa đêm hôm đó, anh trai lẻn đến phòng em gái tạo ra một cái màn da^ʍ uế kia, vốn dĩ đây chính là một đoạn cực kỳ hấp dẫn, nhưng do cảm xúc của hai người không tốt, lúc l*иg tiếng cũng trở nen kỳ quái hơn.

Đặc biệt là Mạnh Nhiên, đây là lần đầu tiên cô l*иg tiếng cho một đoạn phim quyến rũ như vậy, vẫn chưa nắm giữ được phương pháp xưng hô hoàn toàn, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân thể rêи ɾỉ ra tiếng:

"Ưʍ... Khó chịu.... Thật là khó chịu.... Ưʍ..."

Mạnh Nhiên kêu cực kỳ quyến rũ, coi như là miễn cưỡng có thể phù hợp với động tác của nhân vật ở trên phim hoạt hình, nhưng cái âm thanh này, vừa lúc khiến cho sự bực bội ở trong lòng Trần Thuật Kỳ lên đến đỉnh điểm, anh dùng một tay đóng micro lại, bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn, lạnh giọng bắt đầu dạy dỗ:

"Cô l*иg tiếng không đúng!!"

Đối với hành vi nhăn mặt liên tục của người đàn ông này, Mạnh Nhiên vẫn luôn không vui vẻ gì cả:

"Không đúng như thế nào?"

Trần Thuật Kỳ cười nhạo một tiếng, trong lời nói tràn đầy sự châm chọc:

"Thứ nhất, nhân vật này đang ở lúc ngủ say, cô phát âm quá rõ ràng; thứ hai, Tiểu Ái là một học sinh cấp ba, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng vậy, chứ không giống như cô, rêи ɾỉ như một số nhân viên đặc biệt nào đó!!!"