Chương 5: Giao chiến

Đỗ Minh Trà nhìn Thẩm Thiếu Hàn, trả lời một cách chân thành: “Những chuyện mà cậu ta nói tôi không biết gì cả.”

Thẩm Thiếu Hàn: “…”

Anh ta đã nổi cơn thịnh nộ, ném điện thoại xuống sàn nhà, màn hình đã vỡ nhưng ‘người tàn nhưng chí không tàn’, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.

Đỗ Minh Trà tiếc nuối nhìn qua, chỉ nhìn thấy trên màn hình có hai chữ “Vương Tinh”.

Sắc mặt Biệt Vân Trà tái mét.

Từ phản ứng của Đỗ Minh Trà với Thẩm Thiếu Hàn, cô ta nhận ra hình như mình vừa làm một chuyện không thể nào cứu vãn được.

Trong lúc giằng co, cửa phòng phát thanh bị đẩy mạnh ra, Vương Tinh mồ hôi nhễ nhại, cũng không kịp giải thích gì, nhấn tắt nút phát thanh trước sau đó mới nhìn về phía ba người trong phòng.

“…Vừa rồi nút phát thanh đang bật.” Vương Tinh lắp bắp nói: “Bây giờ… bây giờ không còn chuyện gì nữa, à, tôi bỗng hơi khát muốn đi WC…”

Cậu ta vội vã rời đi, lòng bàn chân giống như được bôi dầu, chỉ còn lại ba người trong phòng tràn ngập im lặng.

Rất lâu sau.

Đỗ Minh Trà: “Vừa rồi đã mở phát thanh à?”

Sắc mặt Thẩm Thiếu Hàn tái xanh, sải bước đi đến trước mặt Biệt Vân Trà.

Biệt Vân Trà bị anh ta dọa sợ bay màu, nhắm mắt lại, lấy tay che mặt, ôm đầu, run bần bật: “Đừng…”

Đỗ Minh Trà nhíu mày: “Bạn học Thẩm, anh không thể đánh ——”

Thẩm Thiếu Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm, bỗng nhiên vươn tay ra bóp cằm Biệt Vân Trà.

Anh ta nói: “Vân Trà, em làm tôi quá thất vọng.”

Biệt Vân Trà bị anh ta dọa tới mức suýt rơi nước mắt, cực kỳ đáng thương nhìn anh ta: “Đàn anh, em…”

Thẩm Thiếu Hàn không nghe cô ta giải thích, cửa phòng phát thanh mở ra, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên ngoài, vài chàng trai tò mò nhìn vào trong, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thiếu Hàn, tất cả đều rụt đầu lại.

Tất cả phòng học của khoa tiếng Pháp đều nghe được drama cực hot vừa rồi.

Tất cả.

Thẩm Thiếu Hàn khá nổi tiếng ở trong khoa, chuyên ngành ngôn ngữ loại nhỏ vốn dĩ nhiều nữ ít nam, nam sinh tài mạo song toàn lại càng hiếm thấy. Mà Thẩm Thiếu Hàn lại rất đẹp trai, gia cảnh tốt, thành tích nằm trong top đầu, kỹ năng giao tiếp càng không phải bàn.

Bí sử liên quan đến gia đình của nhân vật làm mưa làm gió này lại càng chấn động hơn.

Vẻ mặt của Thẩm Thiếu Hàn lạnh nhạt, cũng không thèm nhặt điện thoại trên mặt đất, sải bước rời đi.

Trên cằm Biệt Vân Trà có dấu tay vô cùng nổi bật, không phải vừa nãy Thẩm Thiếu Hàn véo mặt cô ta dùng nhiều sức mà là lau mất lớp phấn nền của cô ta, nhìn rất rõ ràng.

Cô ta cố nhịn không rơi nước mắt, không nhìn Đỗ Minh Trà, khom lưng nhặt điện thoại vỡ nát rơi trên mặt đất, cúi đầu, vội vàng đuổi theo sau Thẩm Thiếu Hàn, giọng nói còn mang theo nức nở: “Đàn anh…”

Đỗ Minh Trà không thể đi.

Cô vẫn còn phải ở lại tiếp tục phát thanh.

Đã chậm vài phút so với thời gian quy định, Đỗ Minh Trà phân bố thời gian lại một lần nữa, cố gắng rút ngắn lời giới thiệu.

Biệt Vân Trà đã rời đi, với tư cách là phát thanh viên duy nhất, một mình Đỗ Minh Trà đã hoàn thành buổi phát thanh tối hôm nay.

Cũng may không có rắc rối gì lớn, Đỗ Minh Trà phát thanh xong, đi ra khỏi phòng phát thanh mới mở điện thoại lên.

Group chat trong khoa đã nổ tung, như giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu sôi sùng sục, tất cả đều điên cuồng gửi bản ghi âm vừa rồi.

Drama vặn vẹo xuyên tạc nhất từ lúc khai giảng tới nay đang được lưu truyền điên cuồng trong âm thầm, hiện giờ đã không ngăn cản được nữa, giống như ngọn lửa bùng cháy, càng ngày càng lan nhanh.

Không thể ngăn cản được nữa.

Mà trên nhóm ẩn danh với hơn ngàn người của Đại học C, còn có người thêm mắm dặm muối miêu tả “gia sản” của Thẩm Thiếu Hàn.

Mẹ ruột Thẩm Thiếu Hàn mất sớm, người mẹ bây giờ là mẹ kế, Thẩm Khắc Băng chính là con của mẹ kế.

Có người mồm miệng không sạch sẽ, nói cái gì mà Thẩm Thiếu Hàn có gian tình với mẹ kế của mình, còn ở trước lời đồn như này thêm thắt thời gian địa điểm, nói y như thật.

Vừa nghe đã biết là ảo tưởng của kẻ bỉ ổi, tràn ngập mùi vị ghê tởm.

Đỗ Minh Trà không nhịn được.

Tuy cô không thích Thẩm Thiếu Hàn, cũng không quan tâm Biệt Vân Trà nói thật hay nói dối, nhưng chú Thẩm đối xử với cô khá tốt, cô không thể nào cứ khoanh tay đứng nhìn được.

Đỗ Minh Trà cũng giấu tên, lớn tiếng mắng mấy người nói hươu nói vượn ở trên:

“Mấy người có biết những gì mình nói sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay không?”

“Loại chuyện hão huyền này cũng lấy ra nói cho được, coi đây là nơi ngoài vòng pháp luật à?”

“Rảnh đến mức này vậy thì đi nhà máy làm mì gói đi, còn tốt hơn ở chỗ này nhiều chuyện lãng phí lương thực quốc gia.”

Có nam sinh không nhịn được, giọng điệu ác liệt: “Ui, cɧó ©áϊ liếʍ Thẩm Thiếu Hàn ra che chở rồi à?”

“Mày ghen tị với mẹ già của Thẩm Thiếu Hàn à?”

Đỗ Minh Trà: “Chym nhỏ mà gáy to.”

Rất hợp với meme của chị gái phá sản.*

*“Nói thì nhiều như thế nhưng mà chỗ khác lại nhỏ như vậy.jpg”

Một câu nói làm dậy sóng cuồn cuộn, tên nặc danh kia bắt đầu điên cuồng chửi rủa, như thể nói trúng tim đen của gã.

Dựa vào nguyên tắc không chấp nhặt với mấy kẻ “Một khi tinh hoàn được bảo vệ là mấy tên tiểu nhân đã sồn sồn lên*”, Đỗ Minh Trà cất điện thoại, không hề để ý tới con chó điên đó nữa, đi đến nhà ăn mua cơm tối.

Còn phải ăn kiêng hai tháng nữa, Đỗ Minh Trà nhìn chằm chằm mì “biangbiang”, mì trộn dầu, mì thịt bằm bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghe theo lời dặn của bác sĩ: “…Một phần malathang nhưng không thêm vừng và sốt cay, lấy mấy cái này dùng nước lọc để nấu, không cần nước lẩu, thêm chút muối là được rồi ạ, cháu cảm ơn.”

Dì bán hàng nhận hộp nhựa mà Đỗ Minh Trà đưa qua, bên trong chỉ có một ít cải thảo, nấm kim châm, nấm linh tinh rau dưa, món mặn duy nhất chính là hai quả trứng cút.

Dì ấy nhìn bả vai đơn bạc gầy yếu của Đỗ Minh Trà, khẩu trang gần như che khuất cả khuôn mặt, hoàn toàn không giống đang giảm béo.

“Chỉ vậy thôi à?”

“Vâng ạ, làm phiền dì rồi.”

Dì bán hàng để lên cân, chỉ có tám tệ.

Đỗ Minh Trà quẹt thẻ.

Vào lúc này, rất nhiều người đang đến học tiết tự học buổi tối.

Nhà ăn không đông lắm, Đỗ Minh Trà đợi một lúc, dì bán hàng đưa malatang không cay đã đóng gói rồi cho cô, dặn dò cô: “Cô bé à, đi học thường xuyên cần dùng đầu óc, cháu phải ăn nhiều một chút.”

Đỗ Minh Trà nhìn trong hộp đã đóng gói có thêm vài quả trứng cút, căng phồng, lúc nổi lên khi lại chìm xuống, thốt lên trong sự sợ hãi: “Dì ơi.”

“Dì cho cháu đấy.” Bàn tay dì bán hàng thô ráp giống vỏ cây, dì ấy đã có tuổi, lúc cười rộ lên thì ở khóe mắt xuất hiện nếp nhăn: “Không ăn no sẽ không sức học đâu.”

Đỗ Minh Trà chậm rãi nắm chặt túi gói, thật tâm thật ý: “Cháu cảm ơn dì ạ.”

Cô không từ chối ý tốt của dì ấy, xách theo túi đi về ký túc xá.

Triệu Tâm Kiến đã được bạn cùng phòng đồng tâm hiệp lực đón về, bây giờ đang nằm trên giường —— cô ấy hoàn toàn nghe theo lời dặn của bác sĩ, cơm chiều chỉ ăn chút cháo trắng.

Nhìn thấy Đỗ Minh Trà đi vào, Triệu Tâm Kiến nắm lấy lan can bên giường: “Minh Trà, tối nay có chuyện gì vậy?”

“Không khác lắm so với những gì các cậu nghe được.” Đỗ Minh Trà nói: “Chẳng qua là các cậu đừng tin mấy lời đồn đãi lung tung kia.”

“Biết rồi.” Khương Thư Hoa đang đắp mặt nạ, một chân đạp lên ghế, một tay ra dấu ok với Đỗ Minh Trà: “Tớ đã nhận được rồi~”

Hoắc Vi Quân vùi đầu lướt điện thoại: “Trên confession của trường cũng đăng, vừa mới bị xóa rồi. Tớ mà là Thẩm Thiếu Hàn chắc đã xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn đào đất —— nếu để thêm tới ba bốn tháng, nói không chừng đến kênh đào Suez cũng đều bị anh ta đào thông.”

Đỗ Minh Trà đặt hộp thức ăn xuống, cô cực kỳ đói, lấy đũa ra gắp một quả trứng cút nóng hổi.

Lòng đỏ trứng vừa chín tới, vào trong miệng mềm mại, vừa thơm lại vừa béo.

Đợi lát nữa, cô còn phải đi dạy thêm cho Cố Nhạc Nhạc.

Lúc chiều, Đỗ Minh Trà đã gửi tin nhắn cho thầy Hoài để hỏi kỹ càng.

“Nhạc Nhạc không thích nghe em giảng bài, em phải làm sao bây giờ.”

Đã 3 tiếng 45 phút trôi qua, thầy Hoài vẫn chưa trả lời lại.

Đỗ Minh Trà vừa ăn vừa làm mới giao diện WeChat, tựa như làm vậy là có thể nhận được tin nhắn trả lời của thầy Hoài.

Bạn cùng phòng còn đang thảo luận tình huống hiện giờ của Thẩm Thiếu Hàn.

Thật sự là nhục không biết để đâu cho hết.

Mọi người trong ký túc xá đều biết Đỗ Minh Trà không có ý tứ gì với Thẩm Thiếu Hàn, cũng không kiêng dè cô.

Lúc trước bạn cùng phòng còn bất bình thay Đỗ Minh Trà, cảm thấy Thẩm Thiếu Hàn không có mắt, vậy mà đi thích Biệt Vân Trà.

Nhưng bây giờ cũng hiểu ra rồi ——

Tính tình anh ta như vậy, không cùng Đỗ Minh Trà ở bên nhau đúng là chuyện tốt nhất trên đời.

Khương Thư Hoa rút khăn giấy, lau dưỡng chất còn sót lại trên mặt nạ: “Hy vọng Thẩm Thiếu Hàn và Biệt Vân Trà quấn lấy nhau tới chết, đừng tới gây họa cho Tiểu Minh Trà nhà chúng ta.”

Triệu Tâm Kiến cảm thán: “Cậu nói xem, bề ngoài Thẩm Thiếu Hàn giống như Thái Tử gia vậy, sao thẩm mỹ lại méo mó như thế nhỉ?”

Hoắc Vi Quân cười: “Chỗ nào của Thẩm Thiếu Hàn giống Thái Tử gia? Trước kia, xưng hô Thái Tử gia chuyên dành để nói về Thẩm Nhị gia. Xét về vai vế, Thẩm Thiếu Hàn là cháu trai của anh ấy, luận về gia sản, lúc bằng tuổi Thẩm Thiếu Hàn, gia tài của Thẩm Nhị gia đã hơn chục tỷ.”

Triệu Tâm Kiến cảm thán: “Chục tỷ đấy, nếu tớ muốn kiếm chục tỷ, chắc phải bắt đầu làm việc từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa.”

Khương Thư Hoa nghiêm túc suy luận: “Mỗi năm tớ đều đốt tiền giấy cho tổ tiên, chắc cũng được 10 tỷ rồi, chẳng qua đều là ngân hàng địa phủ. Không biết địa phủ có lạm phát hay không, cũng không biết tổ tiên có nhớ mở tài khoản cho đứa cháu gái là tớ đây hay không, trước tiên quản lý tài sản các kiểu. Hay là, địa phủ mở tài khoản có cần phải tự mình đến mở…”

Đỗ Minh Trà nỗ lực nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Dự án chục tỷ duy nhất mà tớ tham gia là quỹ trợ cấp chục tỷ của Công ty Tinh Tịch.”

Hoắc Vi Quân không tham gia thảo luận, nhà cô ấy có tiền, tài sản phong phú, chục tỷ đối với cô ấy mà nói thật đúng là không xa vời.

Cô ấy cúi đầu bấm bấm điện thoại một lúc lâu, tìm được ảnh chụp của Thẩm Hoài Dữ: “Tớ còn chưa nói xong đâu, xét về nhan sắc, Nhị gia không kém hơn Thẩm Thiếu Hàn chút nào…”

Khương Thư Hoa với Triệu Tâm Kiến đều nghiêng người về phía trước để xem, khen ngợi không ngớt.

Khương Thư Hoa nghèo vốn từ đến mức chỉ có thể nói ra hai chữ: “Tuyệt vời!”

Triệu Tâm Kiến đưa ra đánh giá cao nhất: “Chết tiệt, đẹp trai quá, với dáng người đẹp như vậy không đi đóng phim cấp 3 thật đáng tiếc.”

Đỗ Minh Trà không nhìn.

Không còn nhiều thời gian, cô vội vàng ăn cơm xong, chào bạn cùng phòng rồi mang theo cặp sách rời đi.

Sắp tới giờ dạy kèm cho Cố Nhạc Nhạc rồi.

Tài xế đúng giờ chờ ở ngoài cửa, Đỗ Minh Trà vừa ngồi vào xe, điện thoại đã rung lên một cái.

Cuối cùng cô cũng nhận được hồi âm từ thầy Hoài.

“Trước tiên hãy làm cho thằng bé cảm thấy hứng thú với tiếng Pháp.”

Lời lẽ đơn giản súc tích.

Lúc Đỗ Minh Trà đến phòng sách rộng rãi, trong phòng chỉ có một mình Cố Nhạc Nhạc.

Sách vở rơi tung tóe khắp sàn nhà, cậu ngồi ở bàn học, dùng bút gõ mạnh vào bàn: “Tôi vừa học tiếng Anh vừa học tiếng Pháp, đầu óc sắp nổ tung rồi đó biết không? Mấy người cho rằng tôi là cái máy học tập đấy à? Cho lợn ăn cũng không giống như vậy…”

Cậu liến thoắng kể khổ, Đỗ Minh Trà bình tĩnh dọn dẹp mấy cuốn sách bị cậu ném loạn trên mặt đất.

Vừa học tiếng Anh vừa học tiếng Pháp thật sự rất vất vả cũng rất khó khăn. Rất nhiều người sau khi học xong tiếng Anh lại hoàn toàn quên mất tiếng Anh, sau đó lại bắt đầu học tiếng Pháp.

Bởi vì từ vựng với ngữ pháp tiếng Anh cùng tiếng Pháp thật sự rất dễ nhầm lẫn.

Ví dụ, trong tiếng Anh, trước từ chỉ nghề nghiệp cần thêm mạo từ, nhưng tiếng Pháp lại không cần. Khó phân biệt nhất chính là, trong tiếng Pháp danh từ bổ nghĩa còn chú ý đến giới tính của từ (trong từ có thể hiện giới tính của sự vật)…

Cố Nhạc Nhạc vẫn còn là một đứa trẻ, không tiếp thu được là chuyện bình thường.

Cuối cùng Đỗ Minh Trà cũng nhận ra được điều này.

Cô sửa sang lại văn phòng phẩm xong, hỏi Cố Nhạc Nhạc: “Vậy hôm nay chúng ta không học nữa, xem phim hoạt hình được không?”

Cố Nhạc Nhạc nỗ lực bắt chước dáng vẻ người lớn nhíu mày: “Chị coi em là trẻ con bốn năm tuổi đấy à?”

“Vậy năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sáu tuổi.”

“Vậy chúng ta cùng xem mấy thứ mà trẻ em sáu tuổi thường xem đi.” Đỗ Minh Trà móc điện thoại của mình ra, cười tủm tỉm đặt ở trên bàn: “Ten ten ten tèn ~ “Heo Peppa” bản tiếng Pháp! Chưa từng xem đúng không?”

Cố Nhạc Nhạc lập tức ôm đệm cừu mềm của mình, tránh ra xa cô, dáng vẻ muốn phân rõ giới hạn: “Em không muốn xem một đám heo nhảy nhót trong vũng bùn đâu!”

Đỗ Minh Trà thản nhiên mở video, bắt đầu phát.

Cố Nhạc Nhạc chế giễu: “Chị bao tuổi rồi? Người lớn mà cũng xem Heo Peppa à?”

Đỗ Minh Trà không để ý đến cậu, cười tủm tỉm tiếp tục xem.

Cố Nhạc Nhạc khinh thường nhìn lại: “Ngay cả trong bản tiếng Pháp, con lợn vẫn kêu he~lo!”

Hai phút sau, Cố Nhạc Nhạc không nhịn được nhích lại gần cô.

Đệm cừu của cậu lại chuyển trở về một lần nữa.

Đỗ Minh Trà cố ý phớt lờ cậu, xem hết tập 1, lại bắt đầu tập 2.

Không đứa trẻ nào có thể ngăn cản sức hấp dẫn của Heo Peppa, khi tập 3 chuẩn bị phát, Cố Nhạc Nhạc đã bắt đầu lay cánh tay Đỗ Minh Trà, tập trung tinh thần xem.

Mắt thấy sắp phát tập 4, Đỗ Minh Trà dừng video, Cố Nhạc Nhạc nóng nảy, lay tay cô: “Cho em xem với ——”

“Học trước đã.” Đỗ Minh Trà cười nhìn cậu: “Học 10 phút cho em xem một tập.”

Cố Nhạc Nhạc chống cự: “Chị vừa mới nói hôm nay không học!”

Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc nói: “Thế giới của người lớn luôn tràn ngập những lời nói dối.”

Cố Nhạc Nhạc im lặng hai giây, mới miễn cưỡng ngồi trở lại: “…Được rồi.”

Đỗ Minh Trà bắt đầu nói từ phần dễ hiểu nhất, trích dẫn các ví dụ vừa rồi trong “Heo Peppa”.

Dưới sự cám dỗ của Heo Peppa, cuối cùng Cố Nhạc Nhạc cũng yên lặng học hết 10 phút.

Nhưng khi đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, cậu lập tức nhảy dựng lên: “Em đói rồi! Em đi ăn cơm trước đã!”

Chạy nhanh như chớp.

Đỗ Minh Trà không thể làm gì.

Cô đứng lên, đi xung quanh phòng sách rộng rãi này. Phòng sách thật sự rất lớn, cô đi dọc theo một hàng toàn truyện tranh, cái gì mà “chuyến xe cuối cùng, khách sạn con nhộng, buổi tối nóng bỏng với cấp trên”, “Chú thỏ nhỏ ướt đẫm bùng nổ năm lần”, “đêm sắc dục: giao hợp cùng tăng lữ”,”sự trừng phạt ngọt ngào”…

*tên manga, anime 18+

Bước đến chỗ để sách triết học, vòng qua kệ sách cuối cùng, Đỗ Minh Trà bỗng không kịp phòng ngừa đâm vào một đôi mắt đen tuyền.

Người đàn ông mặc áo sơmi đen, thân hình dưới lớp áo cũng không gầy yếu, vai rộng eo thon. Do vóc dáng của người mặc, bụng áo sơmi có nếp gấp tự nhiên, màu đen che đậy kín đáo, càng khơi dậy ham muốn tìm tòi của người khác.

Trên người anh có mùi hương cỏ cây tươi mát, chắc là vừa mới tắm xong, áo sơmi không cài hai cúc, lộ ra phần cổ cùng xương quai xanh tinh xảo.

Da hơi ửng đỏ.

Cà vạt lụa tùy tiện ném trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Dữ ngẩng đầu, điềm nhiên chào hỏi: “Bạn học Đỗ.”

Rất lịch sự.

Ánh mắt Đỗ Minh Trà không thể nào rời khỏi cổ anh.

Cổ của anh rất đẹp, yết hầu nhô ra, nhìn gần có thể thấy dưới yết hầu có một vết sẹo nho nhỏ nhạt màu, như là một hình trái tim nhỏ.

Khi anh nói chuyện, vết sẹo nhỏ hình trái tim này cũng di chuyển theo.

Thật gợi cảm.

Rất muốn… chạm vào nó một chút.

Đỗ Minh Trà kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, kịp thời bóp chết suy nghĩ nguy hiểm này của mình từ trong trứng.

“Chào thầy Hoài.” Đỗ Minh Trà hỏi: “Thầy vừa mới dạy xong ạ?”

Thẩm Hoài Dữ khẽ gật đầu: “Ừm.”

Đỗ Minh Trà muốn tạo mối quan hệ tốt với anh, cố gắng tìm chủ đề chung với anh.

Nhưng hôm nay Thẩm Hoài Dữ không đọc sách, anh đang ngồi trên sô pha đỏ thẫm, với một chai rượu cùng một chiếc ly thủy tinh trên bàn pha lê hình tròn.

Đỗ Minh Trà không biết gì về rượu.

Chưa kể đến việc muốn biết rượu nho được ủ từ năm nào thì phải nhận biết bằng hương vị, cô nhiều lắm cũng chỉ phân biệt được bia hay rượu trắng thôi.

Cô nhìn khắp nơi, vô tình nhìn đến bức tranh treo trên tường.

Thật trùng hợp, vừa lúc Đỗ Minh Trà biết bức tranh này.

Đỗ Minh Trà nói: “Đây là tác phẩm “Gió trên biển” của Andrew Wice đúng không ạ?”

Thẩm Hoài Dữ nhàn nhạt lên tiếng.

“Không ngờ là cô Cố lại mua bức tranh này.” Đỗ Minh Trà khen ngợi không ngớt: “Lúc trước em chỉ thấy qua trong sách giáo khoa mỹ thuật, nhìn gần đúng là không giống nhau, nét cọ này——”

“Bức này là đồ giả.” Thẩm Hoài Dữ ngắt lời cô: “Bản gốc hiện đang cất ở bảo tàng mỹ thuật Mật Đức của học viện Damien Hirst.”

Đỗ Minh Trà: “…”

May mà cô đang đeo khẩu trang, Thẩm Hoài Dữ không phát hiện được vẻ mặt xấu hổ của cô.

Thẩm Hoài Dữ một tay chống trán, hơi nghiêng người về sau, nhìn cô gái gầy yếu này.

So với bạn cùng trang lứa thì quả thật cô hơi gầy, chiều cao cũng cân đối, nhưng...

Trông hơi yếu đuối.

Thẩm Hoài Dữ cũng không đồng ý gu thẩm mỹ trắng nhỏ gầy của nước mình, như vậy quá mức bệnh tật.

Anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của người khác, nhưng trong số những người anh đã gặp, Đỗ Minh Trà quả thật thuộc về kiểu nhỏ yếu.

Xanh xao yếu ớt, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời, đầy màu sắc.

Nhưng cô là vợ chưa cưới của Thẩm Thiếu Hàn.

Sau này phải gọi anh một tiếng “Nhị gia”.

Chuyện gièm pha lúc chiều nay của Thẩm Thiếu Hàn đã truyền tới tai Thẩm Hoài Dữ, anh không có ý định xen vào chuyện gia đình của của hậu bối, chỉ biết cho tới bây giờ bố của Thẩm Thiếu Hàn và mẹ kế cãi vã không ngớt, có lẽ bây giờ đã từ vợ chồng đánh nhau phát triển thành vợ chồng cùng nhau đánh đứa con bất hiếu rồi.

Gia đình phức tạp như vậy đúng là có phần không thích hợp với cô.

Đỗ Minh Trà hồn nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hoài Dữ, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình hơi quái dị.

Ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ, Đỗ Minh Trà đi đến trước bức tranh thứ hai, xúc động nói: “Cô Cố thật sự thực thích Andrew Wice, mua nhiều đồ nhái như vậy. Bức này là “Nhà của Khanna”? Sao chép cũng chân thật như vậy, kỹ thuật điêu luyện này, quan niệm nghệ thuật ở Ninh Viễn này, giống như thật sự xuất từ bút tích của một bậc thầy.”

Thẩm Hoài Dữ: “Đúng là giống.”

Hiếm khi nghe được một câu tán thành của anh, trong lòng Đỗ Minh Trà nổi lên vui vẻ, chỉ là phần vui sướиɠ này còn chưa nhảy lên thì lại nghe thấy Thẩm Hoài Dữ không nhanh không chậm nói một câu: “Bởi vì đây là đồ thật.”

…Mẹ nó.

Đỗ Minh Trà: “Nếu thầy không muốn nói chuyện phiếm, thật sự có thể lựa chọn không nói lời nào.”

Cô vịn vào bức tường trắng bên cạnh, quay người nhìn Thẩm Hoài Dữ, hít sâu một hơi: “Thầy Hoài, xin hỏi thầy có người yêu không?”

“Không có.”

Đỗ Minh Trà nói: “Em nghĩ em đã tìm được nguyên nhân khiến thầy độc thân rồi.”

—— Trai thẳng như này nhất định phải cô độc cả đời!

—— Câu nào cũng khiến người ta chết nghẹn!

—— Đẹp trai như vậy nhưng tiếc là không biết nói chuyện!

Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Đỗ Minh Trà, Thẩm Hoài Dữ không khỏi bật cười.

Anh đứng lên, đi qua Đỗ Minh Trà người đang mang vẻ mặt tức giận, dừng lại trước giá sách bên cạnh, ngón tay thon dài khảy nhẹ, tìm kiếm đĩa nhạc: “Nghe nói em rất thích xem diễn tấu piano, lần trước Cố Nhạc Nhạc xáo loạn một ít đĩa nhạc, em có thể giúp tôi nghe một chút để phân loại không?”

Giám định và thưởng thức âm nhạc à, cô rất giỏi.

Hơn nữa, nếu thật sự không hiểu, cô cũng có thể bịa ra.

Miệng lưỡi thông minh như tiểu bạch long ở Hoàng Lãng, cũng không phải chỉ có tiếng mà không có miếng.

Tinh thần bị chấn động của Đỗ Minh Trà một lần nữa sống lại: “Rất vui được giúp đỡ.”

Có một chiếc máy phát nhạc màu đen trên tủ gỗ lim, Thẩm Hoài Dữ tùy ý lấy ra một đĩa nhạc không có bất cứ đánh dấu gì, để vào trong.

Trong máy phát nhạc, đĩa nhạc bắt đầu quay.

Mười giây trôi qua, không có chút thanh âm nào.

Đỗ Minh Trà tập trung, bắt đầu bịa chuyện: “Vị sư phụ này kiến thức thật sự uyên thâm. Mục đích của mười giây im lặng là muốn để người nghe yên tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.”

Thẩm Hoài Dữ đứng bên máy phát nhạc, mỉm cười nhìn cô: “Ồ?”

Gần nửa phút trôi qua, vẫn không có tiếng nhạc.

Đỗ Minh Trà nín thở, tiếp tục bốc phét: “Dám táo bạo dùng một đoạn dạo đầu im lặng dài như vậy, khiến cho người nghe không gian vô tận để mơ màng, đồng thời nâng cao sự mong đợi của người nghe. Thiết kế này thực sự xuất sắc, tuyệt vời!”

Thẩm Hoài Dữ chợt nhận ra: “Thì ra là thế.”

Một phút im lặng.

Đỗ Minh Trà bắt đầu phát huy năng lực viết văn 800 chữ hồi thi đại học, cố gắng thăng hoa chủ đề: “Bậc thầy đúng là bậc thầy, khí chất không phải người nào cũng có. Lúc này, im lặng còn tốt hơn âm thanh. Một khoảng lặng kéo dài khiến em liên tưởng đến bình minh trước cơn bão, giống như hải yến bay thấp trước cơn giông tố tượng trưng cho quyết tâm vươn lên chống lại bóng tối của những người bị áp bức, giống như sự dịu dàng thầm lặng trước những cảm xúc dữ dội bùng nổ.”

Thẩm Hoài Dữ vỗ tay, mỉm cười: “Tôi đã tiếp thu được.”

Lại là một phút rưỡi lặng yên không một tiếng động.

Đỗ Minh Trà: “…”

Trời, đây là bậc thầy gì vậy! Không diễn tấu gì mà cũng có thể ra đĩa nhạc à?

Cô thật sự không bịa nổi nữa, nghiêm mặt: “Xin lỗi thầy, quan niệm nghệ thuật của khúc nhạc này thật sự quá sâu xa, em không thể diễn giải thành lời. Đối mặt với âm nhạc tao nhã như thế, mặc cho ngôn ngữ nào cũng chỉ có thể nhạt nhẽo bất lực, là khinh nhờn với tác phẩm của bậc thầy ——”

Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên cúi đầu, không chút để ý nghịch nghịch máy phát.

Khúc nhạc dương cầm dễ nghe phát ra từ tay anh.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, chăm chú nhìn vào thân thể cứng đờ trong nháy mắt của Đỗ Minh Trà.

Anh bình tĩnh nói: “Thì ra tôi quên cắm điện.”

Đỗ Minh Trà: “…”

Ánh mắt chết chóc kéo dài năm giây.

Đỗ Minh Trà bình tĩnh mở miệng: “Thầy Hoài, thật ra thầy không nói lời nào cũng không ai bảo thầy là người câm đâu.”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hoài Dữ: Trêu vợ thì sướиɠ nhất thời, vẫn luôn trêu thì sướиɠ lâu hơn.

Bên ngoài ——

Đỗ Minh Trà: “Thầy không nói câu nào thì cũng không có ai bảo thầy là người câm đâu.”

Thật ra ——

Đỗ Minh Trà: “Thầy chó như thế người trong nhà thầy có biết không???!!!”