Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Cầm Kịch Bản Nữ Chính Truyện Ngọt

Chương 11: Tin tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới sự hỗ trợ của cảnh sát, Đỗ Minh Trà cùng người nhà Ôn Chấp gặp mặt.

Mẹ của đối phương không tới, người tới là bố hắn, diện mạo phờ phạc, khuôn mặt nghiêm túc, khác hoàn toàn với Ôn Chấp.

Quả nhiên, vừa mở miệng liền nói đến vấn đề phí bồi thường.

“Tôi biết điều kiện gia đình của cháu, cũng biết cháu hiện tại là vừa đi học vừa làm thêm, sống rất khó khăn.” Bố Ôn thấp giọng, gian nan nói, “Chỉ cần cháu đồng ý ——”

“Xảy ra chuyện này cũng dám nói đến hòa giải, mày thật sự coi ông đây chết rồi à?”

Giọng nói to lớn vang dội chen vào, ông cụ Đặng đẩy cửa ra.

Ông có tuổi rồi, tóc bạc trắng, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm bố Ôn: “Mày con mẹ nó không tự quản tốt mình thì thôi đi, giờ đến con trai cũng không quản tốt. Mẹ nhát gan thì một con nhát, bố nhát gan thì đứa nào cũng nhát. Con chuột thì không cho ra được giống tốt, con trai mình làm ra loại chuyện này mà mày còn mặt mũi tới đây tìm người ta hòa giải? Mày con mẹ nó dứt khoát nhảy biển Bột Hải tự sát luôn đi, bớt lãng phí không khí ——”

“Ông à, đừng kích động như vậy,” cảnh sát khuyên giải, “Dùng từ văn minh, văn minh.”

“Văn minh?” ông cụ Đặng đi đến trước mặt bố Ôn, “Văn cái tổ tông mày.”

Bố Ôn: “…”

Sắc mặt ông ta trắng bệch, cũng không nói thêm gì.

Không lấy được thông cảm của người bị hại, bước đầu thuyết phục thất bại, bố Ôn cúi đầu, chỉ là sau nghe người khác nhắc nhở “Ôn Chấp có thể sẽ ngồi tù”, vẻ mặt mới có chút hoảng loạn.

Ông cụ Đặng vốn dĩ đã chuẩn bị tốt liều mạng với ông ta, ai ngờ bố Ôn giống như đã bị người khác uy hϊếp, môi mấp máy vài cái, cuối cùng không nói gì, cúi đầu.

Hiện giờ Ôn Chấp còn đang bị tạm giam.

“Tình huống này của hắn đã có thể xem như tội cố ý gây chuyện, tuy nhiên chưa tạo thành thương tổn thực tế… Còn về cân nhắc mức hình phạt nặng nhẹ, còn phải ra tòa xong, tiếp đó xem thẩm phán xử lý như thế nào…”

Ông cụ Đặng đang cùng người khác nói chuyện phiếm, bên tai nghe được phía sau có tiếng bước chân lộn xộn.

Đỗ Minh Trà đã khôi phục bình tĩnh, cô hơi nghiêng người, nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn bỗng nhiên đẩy cửa ra.

Trên mặt đối phương tất cả đều là mồ hôi, thở hồng hộc, có lẽ là quá mệt, hai tay chống gối, ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Trà, tối tăm trong mắt không thể nhìn ra.

“Không có việc gì chứ?” Thẩm Thiếu Hàn hỏi, “Có ổn không?”

Đỗ Minh Trà chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt đi.

Nói không nên lời đến tột cùng vì sao khi Thẩm Hoài Dữ ở đây, cảm xúc tủi thân của cô tựa hồ trào ra càng nhiều, càng mau. Anh vừa đi, Đỗ Minh Trà liền không khổ sở như vậy nữa.

Chốt mở nỗi tủi thân đã bị đóng lại, Đỗ Minh Trà hiện tại không có chút ý niệm thể hiện yếu thế với người hoặc là làm nũng, cả đầu đều là làm thế nào mới có thể khiến Ôn Chấp bị trừng phạt đúng tội.

“Vẫn ổn,” Đỗ Minh Trà lễ phép đáp lại Thẩm Thiếu Hàn, “Cảm ơn anh.”

Ông cụ Đặng nhìn Đỗ Minh Trà, lại nhìn Thẩm Thiếu Hàn, hừ lạnh một tiếng.

Từ đầu tới đuôi, ông đều không phát biểu ý kiến gì đối với hứa hôn từ nhỏ, cũng không yêu thích gì Thẩm Thiếu Hàn.

Hai người Đỗ Minh Trà cùng Thẩm Thiếu Hàn vốn dĩ không có gì liên quan, là chú của Đỗ Minh Trà - Đặng Biên Đức, vì có thể leo lên sợi dây này mới cố tình nịnh hót, lấy lòng.

Nói cách khác, có thể khiến người khác cho rằng Đỗ Minh Trà cùng Thẩm Thiếu Hàn về sau sẽ thành vợ chồng, toàn dựa vào cái miệng rộng của Đặng Biên Đức.

Quan hệ giữa ba người Đặng Ngôn Thâm, Đặng Tư Ngọc cùng Thẩm Thiếu Hàn cũng không tệ lắm, hai người cùng tuổi, lại lớn lên cùng nhau, Đặng Ngôn Thâm hỏi Thẩm Thiếu Hàn: “Sao chạy nhanh tới thế? Lo lắng Minh Trà ——”

“Lo lắng cái búa,” Ông cụ Đặng bỗng nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Thẩm Thiếu Hàn, “Con chết rồi mới cho bú, nước mũi chảy vào miệng rồi mới đi chùi. Hiện tại mới lo lắng, lúc cần làm sớm thì cậu chạy đi đâu rồi?”

Thân thể Thẩm Thiếu Hàn cứng đờ.

Anh ta nói: “Cháu...”

“Cháu cái gì mà cháu?” Ông cụ Đặng ngắt lời hắn, “Cút.”

Thẩm Thiếu Hàn: “…”

Không nghĩ tới vừa tới đã bị mắng đến máu chó đầy đầu, đến đầu cũng không nâng dậy được, Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu, thở hổn hển mấy hơi, chịu đựng: “Ông Đặng, cháu tới xem Minh Trà ——”

“Đinh linh linh linh~”

Đúng lúc này di động vang lên, Thẩm Thiếu Hàn đi đến một bên, nhận điện thoại, chỉ nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Cậu gặp Minh Trà chưa?”

Thẩm Thiếu Hàn đối với Nhị gia vô cùng tôn kính: “Gặp được rồi.”

“Vậy đến đây đi,” Thẩm Hoài Dữ nói, “Bên này tôi vừa lúc có chuyện muốn cậu đi làm.”

Giọng anh giống như không có việc gì, khiến Thẩm Thiếu Hàn sửng sốt: “Chính là, Nhị gia, cháu...”

Đỗ Minh Trà vừa mới xảy ra chuyện, hiện giờ anh ta không đi được.

“Hiện tại gọi điện thoại cho má Trương, cháu đi đón Nhạc Nhạc đến Tĩnh Thủy Loan đi,” Thẩm Hoài Dữ như không thấy anh ta do dự, “Lập tức.”

Không đợi Thẩm Thiếu Hàn đáp lại, anh đã cúp điện thoại.

Thẩm Thiếu Hàn cắn chặt răng, anh ta nói: “Ông Đặng, cháu có chút việc…”

“Đi đi, đi đi,” Ông cụ Đặng xua tay, “Đi nhanh đi.”

Thẩm Thiếu Hàn đi xem Đỗ Minh Trà, người sau tâm tư hoàn toàn không ở trên người anh ta, sườn mặt thon gầy đang nhìn cành lá xanh biếc ngoài cửa sổ.

Kỳ thật, ngay từ đầu Đỗ Minh Trà cũng từng thể hiện thiện ý đối với anh ta.

Bản thân cô chán ghét chuyện “hứa hôn từ nhỏ”, nhưng không có gì ý kiến gì đối với Thẩm Thiếu Hàn, cô cũng nói qua mấy lời đại loại như không cần để ý lời nói của người lớn, nhưng Thẩm Thiếu Hàn cho rằng cô là bởi vì thẹn thùng nên mới nói như vậy.

Nhìn khuôn mặt hiện giờ của cô, Thẩm Thiếu Hàn có chút hoảng hốt.

Anh ta thế nhưng không phân rõ ràng lắm, lúc trước Đỗ Minh Trà nói những lời này đó đến tột cùng là thật hay giả.

Thẩm Thiếu Hàn xoay người xuống lầu, di động lại vang lên, là Biệt Vân Trà, nhẹ nhàng hỏi anh ta đang làm gì.

Thẩm Thiếu Hàn qua loa vài câu: “Nhị gia muốn anh giúp làm mấy chuyện.”

“Vậy à,” Biệt Vân Trà nói, “Thư hôm nay anh có nhận được không?”

“Có.”

Đơn giản hàn huyên một hồi, Thẩm Thiếu Hàn kết thúc trò chuyện.

Anh ta ngẩng đầu, không khí oi bức, như làn khói đọng lại, ép anh ta tới mức không thở nổi, ngực nghẹn lại.

Thẩm Thiếu Hàn lần đầu tiên chú ý tới Biệt Vân Trà, là khi chuyển giao nhiệm kỳ mới ở phòng phát thanh.

Anh ta đã từng đảm nhiệm chức phó phòng phát thanh, học kỳ 2 từ chức, không tham dự vào chuyện của phòng phát thanh nữa. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua phòng phát thanh, nhìn lại đồ vật lúc trước anh ta mua về và bố trí bên trong, hoặc là ngủ một giấc.

Ngày đó, anh ta ở trên bàn trong phòng phát thanh, nhìn thấy có người không cẩn thận lưu lại một tờ giấy, dùng tiếng Pháp phiên dịch một bài thơ tình cổ, chỉ phiên dịch nửa trước, chữ viết quyên tú xinh đẹp.

Thẩm Thiếu Hàn cảm thấy hứng thú, bổ sung nửa đoạn sau bài thơ trên tờ giấy.

Ngày hôm sau, phần dịch nửa đoạn sau của anh ta bị sửa chữa, đối phương sửa đúng lại hết lỗi sai của anh ta, viết lại câu thơ sau khi đã trau chuốt. Thẩm Thiếu Hàn đổi trang giấy mới, một lần nữa dịch một bài thơ khác lên.

Cứ như vậy, một tuần sau khi Thẩm Thiếu Hàn cùng người “Bạn qua thư” không biết tên này trao đổi thông tin, đối phương bỗng nhiên biến mất không thấy.

Thẩm Thiếu Hàn lúc này mới bắt đầu tìm người, anh ta đi tìm bạn học kiểm tra thời gian biểu mới nhất của phòng phát thanh, thình lình nhìn thấy tên Biệt Vân Trà.

Vừa lúc trong học viện có cuộc thi đọc diễn cảm loại nhỏ, mà Biệt Vân Trà đọc diễn cảm, chính là bài thơ đầu tiên mà Thẩm Thiếu Hàn cùng bạn qua thư cùng nhau dịch ra.

Thành tích của Biệt Vân Trà vẫn luôn rất tốt, thành tích trước sau cầm cờ đi trước.

Bút tích thích ở chỗ sai vẽ một vòng tròn ngay ngắn này đó đều giống nhau như đúc.

Chỉ là sau khi hai người tìm hiểu sâu, Thẩm Thiếu Hàn phát giác cô ta cùng bộ dạng chính mình trong lòng tưởng tượng, có chút khác.

Thẩm Thiếu Hàn trầm tư, rời khỏi cục cảnh sát, trong lúc vô tình nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen, cách quá xa, Thẩm Thiếu Hàn nhìn không rõ lắm.

Từ khi anh ta vừa mới tiến vào, chiếc xe này vẫn dừng ở chỗ này, bên trong hẳn là có người, không biết vì sao, đợi lâu như vậy, không xuống xe, cũng không lái đi.

Thẩm Thiếu Hàn trong lòng nghi ngờ bên trong có người đang nhìn trộm anh ta.

Loại cảm giác bị âm thầm quan sát này cũng không tốt, Thẩm Thiếu Hàn lắc đầu, lên xe rời đi.

Chiếc xe đen kia không đi theo, trước sau dừng ở vị trí kia, vẫn không nhúc nhích.

-

Đỗ Minh Trà ôm cặp sách cũ, dưới yêu cầu của ông cụ Đặng, cùng ông về “Nhà”.

“Tốt xấu trở về ăn bữa cơm,” Ông cụ Đặng không mặn không nhạt nói, “Nghỉ cũng ở bên ngoài, ra cái gì.”

Đỗ Minh Trà nói: “Vâng.”

Đặng Ngôn Thâm không nói một lời, sợ chọc vào vảy ngược của ông cụ Đặng. Đặng Tư Ngọc thật ra trước sau như một, dịu dàng an ủi Đỗ Minh Trà: “Chắc sợ lắm à?”

Đỗ Minh Trà rất khách khí: “Cũng bình thường.”

Ấn tượng lớn nhất của Đỗ Minh Trà đối với Đặng Tư Ngọc chính là ngoan ngoãn.

Ngoan ngoãn nghe lời.

Đặng Tư Ngọc tựa như con gái ngoan, em gái ngoan, cháu gái ngoan mà tất cả đàn ông đều tưởng tượng ra, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, làm việc kiên nhẫn dịu dàng, cũng không lớn tiếng nói chuyện, cũng không tranh chấp với người khác.

Chú Đặng Biên Đức cũng muốn bồi dưỡng Đỗ Minh Trà thành tính tình này, đáng tiếc Đỗ Minh Trà đã định hình rồi, căn bản sẽ không bắt mình chịu thiệt.

Địa điểm liên hoan không chút nào ngoại lệ mà chọn ở nhà Đặng Biên Đức, đồ ăn vừa mới bưng lên, ông cụ Đặng liền nhận được điện thoại, ông đứng lên, đi đến phòng bên cạnh tiếp.

Đặng Biên Đức ở trên bàn cơm ám chỉ Đỗ Minh Trà: “Chú đã nói rồi mà? Con gái nên ra dáng con gái, không thể quá hiếu thắng. Con gái hiếu thắng có cái gì tốt? Khắp nơi gây chuyện, đàn ông cũng không thích phụ nữ hiếu thắng…”

“Đó là đàn ông quá yếu, tự ti,” Đỗ Minh Trà ngắt lời ông ta, “Đàn ông ưu tú sẽ không bởi vì người yêu quá mức giỏi giang mà không thích.”

Đặng Biên Đức bị nghẹn một chút, sắc mặt trầm xuống: “Cháu nói như vậy, chú rất không thích.”

Đỗ Minh Trà nói: “Trùng hợp, cháu cũng không thích lời chú nói.”

Nói mấy câu qua lại, trước mặt mọi người bỏ đi tôn nghiêm của ông ta, Đặng Biên Đức tức giận, có chút nói không lựa lời, ném muỗng sứ: “Mày hiện tại nói căn bản không phải lời mà một đứa cháu nên nói, quả trứng không thủng thì ruồi không bu, một bàn tay vỗ không kêu, mày giống y như đức hạnh với người mẹ kỹ nữ kia của mày…”

“Bốp!”

Một tiếng thanh thúy.

Đặng Biên Đức bị Đỗ Minh Trà dùng sức cho một cái tát, mặt lệch sang một bên.

Đặng Ngôn Thâm đang rối rắm can ngăn như thế nào, sợ ngây người, anh ta thậm chí đều không thấy rõ ràng Đỗ Minh Trà đứng dậy lúc nào.

Đỗ Minh Trà đứng ở trước mặt Đặng Biên Đức, lòng bàn tay đỏ lên, rũ mắt nhìn ông ta: “Một bàn tay vỗ không kêu? Bây giờ kêu không?”

Đặng Biên Đức không nghĩ tới sẽ bị con cháu ở trước mặt mọi người tát cho phát, ngẩn người, khó có thể tin: “Mày đánh tao?”

“Chú là bề trên, nói chuyện cũng tích chút khẩu đức,” Đỗ Minh Trà nhìn thím đang khϊếp sợ bên cạnh, ánh mắt đơn thuần vô hại, dịu dàng nói, “Chú xem đi, cho dù bây giờ chú đối với cháu không tốt, cháu cũng không nói chuyện chú chơi gái, hẹn tình một đêm, chat sεメ xong bị người ta tống tiền năm vạn ra đâu.”

Đặng Biên Đức sợ đến mức rơi đũa: “Mày... Mày...”

Trên mặt ông ta còn dấu tay kia, nhìn qua vô cùng buồn cười. Thím ngồi bên cạnh không nói một lời, xách lỗ tai ông ta, cắn răng: “Đáng chết…”

Toàn bộ quá trình Đặng Tư Ngọc giữ im lặng, cô ta chỉ rũ mắt nhìn thức ăn trước mặt, không rên một tiếng.

Giống một con rối tinh xảo.

Đặng Ngôn Thâm đứng lên, có loại cảm giác thế giới bị đảo loạn: “Em nghe ai nói? Khi nào thì biết?”

Đúng lúc đó, ông cụ Đặng cầm di động đến, thấytrên bàn không có người, ơ một tiếng: “Người đâu?”

Không ai trả lời, ông cũng không thèm để ý, chỉ đưa điện thoại di động đưa tới bên tai Đỗ Minh Trà: “Thẩm Nhị gia của cháu nghe thấy việc hôm nay, cố ý gọi điện thoại tới thăm hỏi.”

Đỗ Minh Trà lần đầu tiên cùng đại nhân vật trong lời đồn Thẩm Nhị gia trò chuyện, sửng sốt vài giây, nhớ tới bối phận của mình, mở miệng: “Chào ông.”

Đối phương không đáp lại.

Đỗ Minh Trà nghe được tiếng hít thở dồn nén.

Đỗ Minh Trà suy nghĩ có thể là xưng hô có vấn đề, cô vô cùng lễ phép, lại kêu một tiếng: “Nhị gia gia?”

Đối phương trực tiếp kết thúc trò chuyện.

Đỗ Minh Trà: “…”

Được rồi, đại nhân vật đều buồn vui thất thường như vậy sao?

Trả điện thoại ông cụ Đặng, Đỗ Minh Trà đến bên cạnh lấy cặp sách của mình: “Ông, cháu về trường trước đây.”

Ông cụ Đặng nhíu mày: “Về làm gì? Cơm còn chưa ăn đâu.”

Đỗ Minh Trà không quay đầu lại, dưới ánh đèn, ông cụ Đặng phát hiện cô giống như gầy đi nhiều so với khi mới nhận về.

“Cháu không ăn nổi,” Đỗ Minh Trà xoay người, trong ánh mắt lộ bên ngoài khẩu trang một mảnh an bình, “Bữa tối hôm nay thật sự rất phong phú, ngoài hải sản chính là dê bò thịt các loại thức ăn kí©h thí©ɧ, mỗi món đều là đồ ăn mang tính kí©h thí©ɧ. Ông à, cháu sợ ăn xong mặt vĩnh viễn đều không khỏi được.”

Cô thực bình tĩnh nói xong này đó, hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Bả vai gầy gò, thân thể đơn bạc.

Khuôn mặt cô rất giống mẹ, nhưng giờ phút này, ông cụ Đặng như bừng tỉnh, nhìn thấy bộ dáng con trai mình thời thiếu niên.

Ông cụ Đặng thân thể cứng đờ.

Ông phát ra một tiếng vô thố: “Trà Trà…”

Đỗ Minh Trà không dừng lại, cô đeo cặp sách, một mình rời đi cái nhà này.

Bên ngoài bóng đêm lạnh lùng, Đỗ Minh Trà ở trên di động dò bản đồ, trạm giao thông công cộng gần nơi này nhất cũng phải đi bộ một đoạn rất dài. Cô không có áo khoác chống lạnh, chỉ có thể ôm bả vai, yên lặng mà đi.

Đỗ Minh Trà biết nguyên nhân ông cụ Đặng không thích mình.

Bố cô - Đặng Phù Lâm là con trai cả trong nhà, thông minh lanh lợi, từ nhỏ liền bị bồi dưỡng như người thừa kế.

Mà mẹ cô Đỗ Uyển Linh, ngây thơ vô tri, sách cũng không đọc nhiều, chỉ là bé gái mồ côi bị lừa đến tiệm uốn tóc.

Ngày đầu tiên bị buộc tiếp khách, Đỗ Uyển Linh tiếp là Đặng Phù Lâm.

Hai người vốn không có khả năng có dính dáng gì, sau màn lôi kéo đó hoàn toàn ở bên nhau.

Những chuyện đó đều là sau khi bố mẹ qua đời, từ trong miệng những người khác linh tinh chắp vá thành.

Đỗ Minh Trà không để bụng thanh danh mình như thế nào, nhưng cô không cho phép người khác chửi bới mẹ mình.

Đỗ Minh Trà ở trên đường về trường, một chiếc màu đen xe từ bên cạnh cô vọt qua, dừng ở vị trí cách khoảng 50m, lại chạy ngược về.

Cửa sổ sau của xe mở ra, Đỗ Minh Trà nhìn thấy Cố Nhạc Nhạc thò đầu ra, đang vui vẻ nhìn cô: “Trà Trà!”

Không đợi Đỗ Minh Trà nói chuyện, miệng Cố Nhạc Nhạc như liên hoàn pháo giống nhau phốc phốc phốc nói chuyện.

“Sao cô lại ở đây?”

“Cô muốn đi đâu vậy?”

“Không nói nữa, nhanh lên xe đi!”

Một bên cửa xe mở ra, Đỗ Minh Trà nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ khuôn mặt bình tĩnh.

Anh đã thay áo sơmi mới, màu đen khiến da càng thêm trắng, có cỗ khí thanh lãnh không dính khói lửa phàm tục.

Dưới bóng đêm yên tĩnh, ánh mắt anh u ám khó hiểu.

Nếu nói lúc trước khi nhìn cô ánh mắt như một đóa anh túc thì hiện giờ chính là biển hoa anh túc mênh mông vô bờ.

Đỗ Minh Trà sửng sốt một chút.

“Đi lên đi,” Thẩm Hoài Dữ nói, “Bên ngoài lạnh.”

Đỗ Minh Trà nói cảm ơn, ngồi vào.

Vừa lúc ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, cô thật cẩn thận cùng anh giữ khoảng cách nhất định, cố gắng không cùng anh phát sinh tiếp xúc tay chân.

Cửa xe đóng lại, cô rõ ràng ngửi được cỗ hơi thở ám hương mê người trên người Thẩm Hoài Dữ.

Đỗ Minh Trà không nhịn được hỏi: “Thầy Hoài vất vả như vậy, kỳ nghỉ cũng muốn tiếp tục học bù sao?”

“Không phải học bù,” Cố Nhạc Nhạc bĩu môi, “Hai ngày này Hoài Dữ phụ trách chăm sóc em.”

Đỗ Minh Trà à một tiếng.

Xem ra thật đúng là phải tạo quan hệ tốt cùng Thẩm Hoài Dữ.

Cô vô cùng muốn học tập từ nhân viên chuyên nghiệp làm thế nào giáo dục tốt đứa trẻ nghịch ngợm.

Cố Nhạc Nhạc hỏi: “Cô đi đâu vậy? Em chở cô đi.”

“Chở cô đến trạm tàu điện ngầm gần nhất là được rồi,” Đỗ Minh Trà nói, “Làm phiền mọi người, em muốn về trường học.”

Thẩm Hoài Dữ không nói gì, chỉ là ở thời điểm này, mới nhìn qua: “Về giờ này?”

“Đừng về trường học,” Cố Nhạc Nhạc nói, “Hoài Dữ cũng ở nhà em, còn có phòng trống đấy, giường nhà em vừa lớn vừa mềm, có thể hai —— ưʍ.”

Bị Thẩm Hoài Dữ che miệng lại.

Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói: “Trở về cũng được—— chú Lý, phiền chú đi cửa tàu điện ngầm gần nhất.”

Cố Nhạc Nhạc khó có thể tin nhìn Thẩm Hoài Dữ.

Sao cậu lại như vậy chứ? Không muốn vợ nữa sao?

Xe quay đầu, Đỗ Minh Trà hơi dựa về sau, cười tủm tỉm nhìn anh: “Đúng rồi, thầy Hoài, em có hai tin tức tốt, một tin về em, một tin về thầy, thầy muốn nghe tin nào trước?”

“Tin về em.”

Đỗ Minh Trà duỗi người: “Hôm nay em rốt cuộc cũng đánh một người em rất không thích.”

“Không tồi, cân quắc không nhường tu mi,” Thẩm Hoài Dữ ngừng một giây, lại hỏi, “Về tôi thì sao?”

“Đồng nghiệp của thầy —— cũng chính là em, rốt cuộc cũng đánh một người mà em rất không thích,” đôi mắt Đỗ Minh Trà cong cong, một bộ con cá rốt cuộc cũng cắn câu, khıêυ khí©h, “Bất ngờ không? Kí©h thí©ɧ không?”

Thẩm Hoài Dữ nhìn Đỗ Minh Trà, bỗng nhiên cười một chút: “Trùng hợp, tôi cũng có hai tin tức về em, một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”

Đỗ Minh Trà không chút do dự: “Tin tức tốt đi.”

Thẩm Hoài Dữ sửa sang lại cổ tay áo: “Tôi giúp em liên hệ một việc làm thêm.”

Đỗ Minh Trà nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

“Chính là việc trong link hôm nay gửi cho em, ngày mai phỏng vấn, nếu qua, ngày kia chính thức làm, lương theo ngày là một ngày hai ngàn,” Thẩm Hoài Dữ hỏi, “Có làm hay không?”

Đỗ Minh Trà vừa nghe lương tính theo ngày, lập tức kích động liên tục gật đầu: “Làm!”

Đối với cô mà nói, thù lao này đúng là choáng váng đầu óc.

Vui quá, Đỗ Minh Trà bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hỏi tiếp: “Vậy tin xấu thì sao?”

Thẩm Hoài Dữ chậm rãi nói: “Điều kiện tiên quyết là đêm nay em phải ngủ ở nhà Nhạc Nhạc.”

“Bất ngờ không? Kí©h thí©ɧ không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »