Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Ngô Song đem chìa khóa dự phòng đưa cho Phương Thiếu Tắc. Hai người ước định, trong vòng 1 tháng, Phương Thiếu Tắc có quyền tự do ra vào nhà Ngô Song.
Phương thiếu gia có được chìa khóa, ở nhà Ngô Song ăn luôn bữa cơm chiều. Vốn định ngủ lại một đêm nữa, nhưng thấy con dao phay trong tay Ngô Song, rốt cuộc vẫn phải rời đi.
Nhìn chìa khóa không dễ có được đang nằm trong tay mình, Phương Thiếu Tắc cười đến xán lạn. Tương lai còn dài, hắn đã lập kế hoạch, ngày mai phải tạo bất ngờ cho Ngô Song.
Bên này, rốt cuộc Ngô Song cũng được yên ổn với tên tiểu tử Phương Thiếu Tắc. Bên kia, Diêu Thiên Thiên chỉ mới vừa bắt đầu.
Tin nhắn Wechat của Mạc Dật lại tới nữa.
Mạc Dật: Học muội, thuyết phục được không?
Đào chi Diêu Diêu: Học trưởng, Ngô Song có chút việc, có lẽ không đến được.
Mạc Dật: Quả nhiên.
Đào chi Diêu Diêu: Học trưởng, anh không cần phải không tin tưởng em đến vậy chứ? Em đã nói Ngô Song bận rồi, nếu cô ấy rảnh, chắc chắn sẽ đến được.
Mạc Dật: Tôi đã đặt chỗ trước luôn rồi.
Đào chi Diêu Diêu: Hồi lại đi.
Mạc Dật: Không thể.
Đào chi Diêu Diêu: Vậy anh muốn thế nào?
Mạc Dật: Em đến đây đi.
Cái gì?! Diêu Thiên Thiên nhìn Wechat mà choáng váng, thật lâu sau mới phản ứng lại, dứt khoát không trả lời.
Điện thoại lại báo có cuộc gọi:
Mạc Dật: "Em đang ở đâu, tôi đến đón em."
Diêu Thiên Thiên đã kinh ngạc lắm rồi: "Chờ một chút, em đã nói Ngô Song có việc, không đi được."
Mạc Dật: "Em tới." Hắn trả lời ngắn gọn rành mạch.
"Em tới làm gì?"
"Ăn cơm."
"Với ai? Anh sao?"
Mạc Dật: "Đương nhiên ăn cùng tôi."
"Em không đi." Diêu Thiên Thiên cứng rắn nói, "Học trưởng, anh đừng hiểu lầm, em thiệt tình tác hợp cho anh và Song Song, cậu ấy không chịu em cũng hết cách. Em cũng không phải lấy cớ này mà tiếp cận anh đâu, em không có ý gì với anh cả."
"Em nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không có ý gì cả." Mạc Dật cười nói.
Diêu Thiên Thiên nghẹn lời.
"Đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ đơn thuần muốn mời em ăn cơm thôi, cám ơn em đã lo lắng cho việc chung thân đại sự của tôi."
Nói cũng rất có đạo lý, dù sao buổi tối cũng không có việc gì, Diêu Thiên Thiên quyết định đi: "Nếu như vậy, em cũng không khách khí."
...........
Ngô Sinh suy nghĩ cả đêm về những chuyện giữa mình và Phương Thiếu Tắc, vẫn không nghĩ ra, tại sao vị thiếu gia hị Phương này lại thích cô? Trên thế giới này thật sự tồn tại chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?"
Cô lại nghĩ, rốt cuộc quan hệ hiện tại của hai người là gì? Phương Thiếu Tắc đã có thể tự do ra vào nhà cô, chẳng lẽ thật sự cô muốn yêu đương cùng hắn?
Tưởng tượng đến đối phương là một người kém mình đến bảy tuổi, lại cảm thấy sao có thể?
Suy nghĩ cả đêm, nghĩ đến suy nhược thần kinh luôn mà vẫn không tìm ra nguyên nhân, Ngô Song mơ mơ màng màng thϊếp đi.
"Mang vào đây, để ở nơi này, xích qua một chút...."
"Như vậy được rồi sao? Có cần thử một chút hay không?"
.......
Buổi sáng, thật vất vả Ngô Song mới ngủ được, lại bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, thiếu chút nữa đã hô có trộm rồi.
Lại thấy Phương Thiếu Tắc cùng những nhân viên mặc trang phục của cửa hàng điện máy xxx, ở trong bếp đang trao đổi gì đó.
"Phương Thiếu Tắc." Ngô Song đi lên trước, "Cậu làm gì vậy?"
Phương Thiếu Tắc chỉ chỉ vào lò nướng mới tinh: "Tôi mới mua cái lò nướng, thế nào, nhìn không tồi phải không?"
"Ai kêu cậu mua cái này?" Ngô Song tức muốn hộc máu hỏi.
"Anh về được rồi, cảm ơn." Phương Thiếu Tắc tiễn nhân viên điện máy xxx, quay đầu lại nói với Ngô Song: "Hôm qua không phải đã nói rồi sao, tôi sẽ làm bánh kem cho chị ăn, chị xem, nguyên liệu tôi cũng đã mang tới rồi " Dứt lời, chỉ đến đống đồ vật bên cạnh, bột mì cũng có.
"Ai nói cần cậu làm?"
"Được được." Phương Thiếu Tắc dỗ ngọt cô, "Mua cũng mua rồi, sao có thể đem trả lại? Coi như tôi tự mình đa tình, chị đừng nóng giận."
Ngô Song: ".....Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu làm cho tức chết!"
"Không có việc gì chị cũng tức giận như vậy, không được, rốt cuộc tôi còn có một tháng thôi mà." Phương Thiếu Tắc giơ chìa khóa trong tay lên, nở nụ cười đắc ý.
"Trả lại cho tôi!" Ngô Song tiến lên định đoạt lại.
Vóc dáng Phương Thiếu Tắc rất cao, tay chân cũng dài, sao có thể để cô lấy lại chìa khoá mà hắn khó khăn lắm mới có chứ? Ngược lại còn thách thức cô.
Phương Thiếu Tắc: "Chị muốn lấy lại à, không được, tôi sẽ không để chị lấy lại đâu!"
"Mau đưa đây!" Ngô Song nhảy một chân lên, không cẩn thận mất thăng bằng, ngã nhào vào ngực Phương Thiếu Tắc.
Phương Thiếu Tắc chớp lấy cơ hội, ôm chặt eo cô, cười thật vui vẻ. Không cảm thấy người trước mặt này mới tỉnh ngủ, cặp mắt như gấu trúc, tóc tai lộn xộn, lôi thôi. Ngược lại, nhìn Ngô Song cảm thấy rất đáng yêu, càng nhìn càng thích.
Ôm cô gái mình thích vào trong ngực, mà không chiếm được tiện nghi thì thật có lỗi với bản thân mình. Phương Thiếu Tắc nhanh như chớp, cúi đầu xuống.
Sáng sớm hôn nhau, ánh nắng ấm áp soi bóng hai người bên trong, sắc vàng của nắng sớm chiếu lên người bọn họ, giống như mạ một lớp vàng.
Rất nhanh sau đó, hình ảnh diễm lệ này đã bị phá hỏng, tay Ngô Song tuỳ ý sờ phải thứ gì, trực tiếp trút lên đầu Phương Thiếu Tắc.
Trút lên rồi cô mới phát hiện, đây chính là...bột mì. Sự việc xảy ra rất nhanh, Phương Thiếu Tắc không kịp phòng bị, khuôn mặt anh tuấn bị Ngô Song trút bột mì lên, mất đến một giờ mới rửa sạch sẽ.
Ngô Song ở bên cạnh trơ mắt nhìn, không có cảm giác tội lỗi gì cả, thậm chí còn có chút vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô không thể nào vui sướиɠ được nữa. Bởi vì tắm rửa xong, Phương Thiếu Tắc từ trong phòng tắm đi ra, cả người trơn bóng, ngang hông chỉ quấn mỗi cái khăn tắm!
Mái tóc còn ướt rũ xuống, dính ở trên trán, thân thể hơi gầy nhưng rắn chắc còn dính bọt nước, theo đường cong cơ bắp mà trượt xuống. (Chảy máu mũi)
Đây là cơ thể của một người đàn ông trẻ tuổi, nếu ở tuổi 18 thì còn ngây ngô non nớt, còn đến 30 tuổi thì thô ráp. Như hắn bây giờ là vừa chuẩn nhất, mỗi một tấc da đều tản ra sức hút khó có thể chống cự.
Ngô Song nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi, hô to: "Cậu làm gì vậy, mau mặc quần áo vào đi!"
"Tôi không đem theo quần áo." Phương Thiếu Tắc bất đắc dĩ nhìn Ngô Song, "Quần áo khi nãy dính toàn bột mì, tôi đã đem giặt rồi."
"Vậy cậu cũng không nên quấn khăn tắm ra đây, đó là khăn tắm của tôi!"
"Chẳng lẽ đến khăn tắm chị cũng không cho tôi dùng? Vậy tôi sẽ tháo ra trả lại cho chị." Phương Thiếu Tắc nói, làm bộ muốn tháo ra thật.
"Dừng tay!" Ngô Song che hai mắt.
"Gạt chị thôi!" Phương Thiếu Tắc đắc ý, cười rộ lên, "Tôi không phải tên biếи ŧɦái, thích để lộ thân thể như thế. Nhưng nếu chị muốn nhìn, nhất định tôi sẽ thoả mãn chị."
"Cậu biếи ŧɦái!" Ngô Song đỏ mặt mắng, "Mau đi mặc quần áo vào, cậu còn như vậy tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài!"
"Quần áo tôi ướt cả rồi." Phương Thiếu Tắc uỷ khuất nói.
Từ trong phòng ngủ, Ngô Song lấy ra bộ áo ngủ rộng thùng thình, đưa cho Phương Thiếu Tắc: "Cậu mặc vào rồi nói."
Phương Thiếu Tắc cầm lấy, vẻ mặt khó xử: "Đây là đồ nữ, sao tôi mặc được?"
"Tôi mặc kệ, cậu mau mặc vào!" Ngô Song mặc kệ hắn, quay đầu đi vào phòng tắm.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Ngô Song tựa lưng vào cửa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước mắt lại hiện ra bộ dáng Phương Thiếu Tắc không mặc đồ, quẳng cũng không ra.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Diêu Thiên Thiên lại tới nữa, vẻ mặt nôn nóng đứng dưới lầu, thở hồng hộc mà nói: "Song Song, mau mở cửa, mình có việc gấp muốn nói với cậu!"
Ngô Song chạy nhanh mở cửa, trong chốc lát Diêu Thiên Thiên vội vàng giẫm đôi giày cao gót đi lên đây, quần áo trên người nhăn nhúm, đầu tóc có chút lộn xộn.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngô Song hỏi.
Diêu Thiên Thiên bắt lấy tay Ngô Song, biểu tình sắp khóc tới nơi: "Song Song, mình sai rồi!!!"
"Chuyện gì?"
Sắc mặt Diêu Thiên Thiên rất khó coi, khó nhọc mở miệng: "Ngày hôm qua, mình cùng....Mạc Dật....đi ra ngoài ăn cơm...."
"Ai?" Ngô Song nghe không rõ.
"Mạc Dật...." Diêu Thiên Thiên gian nan lặp lại một lần cái tên này.
"Mạc Dật? Cậu ra ngoài ăn cơm với hắn thì sao?"
"Hôm qua, vốn dĩ mình tưởng....." Diêu Thiên Thiên nói đến một nửa, quyết định lượt bỏ lý do, nói: "Dù sao cũng vì nguyên nhân nào đó, Mạc Dật hẹn mình ăn cơm, dù sao ở nhà cũng nhàm chán, nên mình đi."
"Sau đó?" Ngô Song hỏi.
"Sau đó chúng ta đi ăn cơm, cơm nước xong ra về, đúng lúc gặp bằng hữu, liền lôi kéo nhau đến quán bar tụ tập. Dù sao cũng là bằng hữu, về nhà sớm cũng không có làm gì....mình cũng đi luôn. Sau đó....mình chỉ uống có chút xíu rượu...." Diêu Thiên Thiên nói đến đây, không biết nói thế nào nữa.
Ngô Song không hiểu ý cô: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó....mình liền....liền uống đến say....liền....liền cùng Mạc...."
"Tôi không muốn, tôi không mặc, quần áo này căn bản tôi mặc không vừa mà!" Đột nhiên, Phương Thiếu Tắc nổi giận đùng đùng, từ trong phòng tắm lao ra, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Diêu Thiên Thiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm khăn tắm của Phương Thiếu Tắc, cằm muốn rớt xuống.
Phương Thiếu Tắc thản nhiên chào hỏi: "Chị Thiên Thiên, chào, sao chị lại tới đây?"
Diêu Thiên Thiên chỉ vào hắn: "Cậu cậu cậu cậu!" Lại quay đầu chỉ vào Ngô Song, "Các người!"
Ngô Song: ╮(╯_╰)╭
"Thật quá đáng! Mình đang rất áy náy, thế nhưng các người.....Mình đi đây, các người tiếp tục đi, mình tìm người khác nói!" Diêu Thiên Thiên quay đi.
Ngô Song ngăn cản cô: "Cậu đừng đi mà, không phải như cậy nghĩ đâu!"
"Nghĩ cái gì? Là tận mắt mình thấy mà!"
Ngô Song cũng nóng nảy: "Cậu nhìn thấy cái gì?"
"Mình nhìn thấy hắn!" Diêu Thiên Thiên chỉ vào Phương Thiếu Tắc, "Không có mặc quần áo!"
Ngô Song: "......"
"Cậu!" Diêu Thiên Thiên chỉ Ngô Song, "Quần áo không chỉnh tề!"
Ngô Song: "......."
"Mù mắt mình rồi!" Diêu Thiên Chỉ hô to một tiếng, lệ rơi ròng ròng rời đi, cản cũng không được.
Trên đầu Ngô Song đầy vạch đen, yên lặng đóng cửa lại. Thế nhưng Phương Thiếu Tắc lại đứng phía sau cười ha hả.
"Chị Thiên Thiên bị sao vậy? Chị ấy cũng đáng yêu quá đi, ha ha ha!"
"Đáng yêu sao?" Ngô Song nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt hiện lên tia lạnh. "Có đáng yêu cũng không đáng yêu bằng cậu."
"Chị nói cái gì?" Phương Thiếu Tắc sửng sốt.
"Cậu đáng yêu đến mức tôi muốn đánh chết cậu." Dứt lời, cô đánh một quyền, mạnh mẽ đánh vào bụng Phương Thiếu Tắc.
"Ai da!" Phương Thiếu Tắc hét thảm một tiếng, gắt gao ôm bụng. Có lẽ bởi vì động tác quá mạnh, khăn tắm trên eo rơi xuống đất.
Khi khăn tắm rơi chạm đất, toàn bộ rơi vào an tĩnh.
Ngô Song cùng Phương Thiếu Tắc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"A......."
Sau một lúc, trong phòng an tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai, gà bay chó sủa, thảm không nỡ nhìn.
_________..._________