Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 13: Cáo trạng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn phòng lão Du.

"Liêu tổng, đây là hạng mục dự án gần đây nhất, mời ngài xem qua." Lão Du cung kính đem văn kiện đưa cho Liêu Tiến xem. Trong lòng có chút bồn chồn.

Ở công ty, từ trước đến nay Liêu Tiến là người làm việc rất mau lẹ, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Mặc dù muốn thị sát công việc, cũng sẽ kêu bọn họ mang tài liệu lên văn phòng tổng giám đốc báo cáo. Chưa bao giờ thấy hắn giống như hôm nay, tự mình tới đây thị sát, còn đến bất ngờ như vậy.

Trong lòng lão Du rất bất an, nhưng Liêu Tiến lại thản nhiên. Hiện tại hắn ăn mặc một thân tây trang màu đen, ngồi ở bàn làm việc của lão Du, hai mắt nhìn chăm chú phương án trong tay. Ngón tay thon dài lật từng tờ văn kiện, mỗi một con chữ hay một số đều thoát không khỏi đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn. Đôi khi nhíu mày một cái, nhưng lại không nói gì, tựa như trong lòng đang tính toán gì đó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau lưng lão Du mồ hôi đã thấm ướt một mảng áo.

Bỗng nhiên, ngón tay Liêu Tiến dừng lại ở một tờ văn kiện, nhẹ nhàng gõ gõ một chút, ngẩng đầu nói: "Giám đốc Du."

"Có!" thiếu chút nữa lão Du đã nhảy dựng lên, kiềm chế sự thấp thỏm trong lòng, thật cẩn thận hỏi: "Liêu tổng, phương án có gì không ổn sao? Tôi lập tức cho người sửa lại!"

"Rất tốt." Liêu Tiến cúi đầu, quét mắt đến phương án trong tay. Ngoài bìa phương án có ghi tên người phụ trách_Ngô Song. Mạnh mẽ có lực, tự nhiên hào phóng, hoàn toàn không giống nét chữ của phụ nữ.

"Thiếu Tắc bên kia như thế nào rồi?" Liêu Tiến đột nhiên hỏi.

Lão Du vẫn đang thấp thỏm, nghe hắn hỏi bất ngờ như vậy, cũng vội vàng báo: "Ngài yên tâm đi Liêu tổng, tôi đã sắp xếp cho Phương thiếu đi theo Ngô Song học tập, cô ấy là một cấp trên rất giỏi, làm việc nghiêm túc đáng tin cậy. Có cô ấy chiếu cố Phương thiếu, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì không hay xảy ra!"

"Phải không?" Hai mắt Liêu Tiến hơi nheo lại, ý vị xâu xa.

Lão Du bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho chột dạ, đoán không ra ý tứ câu nói này là xác nhận, hay là vẫn hoài nghi.

"Thịch thịch thịch!"

Một trận tiếng gõ cửa vang lên, La Hãn Quốc ở ngoài cửa hỏi: "Giám đốc Du có trong đó không? Tôi là tiểu La, có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."

"Có chuyện gì lát nữa nói sau." Lão Du không kiên nhẫn mà nói.

"Không được giám đốc Du, chuyện này không thể chờ, nếu chờ, Ngô Song liền đem công ty chúng ta náo loạn như cái chợ mất!" La Hãn Quốc một lòng nghĩ đến cáo trạng với lão Du, lời nói nên càng nặng càng tốt. Hắn nào biết trong văn phòng lão Du hôm nay có nhân vật lớn là Liêu Tiến.

Sắc mặt lão Du suy sụp, vừa nãy trước mặt Liêu Tiến hắn còn khen Ngô Song, La Hãn Quốc lại lựa đúng lúc này đến phá đám, không phải làm hắn mất mặt rồi sao?

Lão Du cắn răng mở miệng, thấp giọng cảnh cáo: "Cậu nói bậy cái gì đó? Có chuyện gì đợi lát nữa nói sau. Giờ thì đi đi."

"Chờ một chút." Liêu Tiến cắt lời lão Du, nói: "Cho cậu ta vào."

Lão Du hết cách, hậm hực ra mở cửa, oán giận trừng mắt

nhìn La Hãn Quốc, trong lòng nghĩ muốn gϊếŧ chết tên đần này đi.

La Hãn Quốc bị ánh mắt này của lão Du doạ sợ, khoé mắt thấy trong phòng còn có

người khác, cả khuôn mặt lập tức chuyển sang trắng: "Liêu...Liêu tổng?!"

"Vào đi." Liêu Tiến nói.

"Liêu tổng cho cậu vào, còn đứng đó thất thần làm gì?" Lão Du thúc giục, vẻ mặt không vui.

Lúc này, La Hãn Quốc như đứng trước họng súng. Hắn nghĩ, nếu ở trước mặt Liêu Tiến cáo trạng Ngô Song một chút, nói không chừng có thể nhân dịp này đuổi cô ta ra khỏi công ty. Nghĩ vậy hắn lập tức lấy lại tinh thần, đánh bạo đi vào.

"Vừa rồi cậu nói ai muốn náo loạn công ty?" Liêu Tiến hỏi thẳng vào vấn đề.

La Hãn Quốc đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác, Liêu Tiến vừa hỏi, lập tức nói: "Liêu tổng, tôi nói chính là tổ trưởng Ngô Song đó. Ngài không biết, cô ta càng ngày càng vô pháp vô thiên mà."

"Vô pháp vô thiên thế nào? Nói tôi nghe một chút." Liêu Tiến xoay xoay cây bút trên bàn, nhìn như không để ý hỏi.

"Là như thế này, vốn dĩ tôi cho rằng cô ta tính tình cau có một chút thôi, cũng không có gì ghê gớm. Bây giờ mới biết được, thì ra cô ta đã luyện nhu đạo nhiều năm nay, đánh người rất lợi hại. Mấy ngày hôm trước, cô ta đem bạn trai cũ ra đánh, còn đánh đến mức phải vào bệnh viện. Chuyện này đã lan truyền khắp công ty, thật sự ảnh hưởng không tốt. Hôm nay tôi gặp Ngô Song, ý định khuyên cô ta vài câu, làm việc không nên bốc đồng như vậy, hãy nghĩ đến hình tượng của công ty. Không ngờ lòng tốt của tôi bị cô ta xem như lòng lang dạ sói, còn muốn ra tay đánh tôi, thật quá vô lý mà! Liêu tổng, đây là công ty, mọi người từ trên xuống dưới ai cũng nhìn, cô ta vô pháp vô thiên như vậy, thật sự là chà đạp lên hình tượng của công ty chúng ta mà!"

La Hãn Quốc nói hăng hái như vậy, nói đến hình tượng Ngô Song như một nữ ma đầu độc ác. Ngay cả lão Du bên cạnh nghe cũng nhíu mày. Cô Ngô Song này, sao lại biết chọn thời điểm gây phiền phức cho hắn vậy chứ?

Nhưng Liêu Tiến không bị La Hãn Quốc làm kích động, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Cô ấy đánh cậu sao?"

La Hãn Quốc ngẩn ra, cười mỉa: "Có nhiều người nhìn thấy như vậy, cô ta còn chưa dám xuống tay với tôi, nhưng mà cô ta dùng ngôn ngữ công kích tôi!"

"Cô ấy công kích cậu thế nào?" Liêu Tiến ngước mắt lên, nhìn thẳng La Hãn Quốc.

Ánh mắt Liêu Tiến như lưỡi dao sắc bén, tựa hồ có thể nhìn thấu những lời giả dối của hắn. La Hãn Quốc lập tức chột dạ: "Cô ta.... mắng mắng mắng tôi hèn...."

Liêu Tiến thu hồi ánh mắt, cười một trận: "Nói rất đúng."

La Hãn Quốc cả người đều ngây dại: "Liêu tổng..."

"Không cần phải nói nữa!" Liêu Tiến bỗng nhiên đập bàn một cái, đứng lên, giọng điệu trở nên sắc bén chất vấn: "Nếu đã nói không dám đánh cậu, vậy cậu lấy cái gì nói người ta vô pháp vô thiên? Cậu chửi bới công nhân của công ty như vậy, mới thật sự phá hủy hình tượng công ty đó."

Thiếu chút nữa La Hãn Quốc quỳ xuống luôn rồi, "Liêu tổng, ngài đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn chửi bới cô ta. Thật sự cô ta đã đánh bạn trai cũ đến mức nhập viện, chính miệng Vương Trường Tuấn là bạn trai cũ của Ngô Song nói, mỗi người trong công ty đều biêt, là sự thật!"

"Chính mắt cậu thấy cô ấy đánh?" Liêu Tiến lạnh mặt hỏi.

"Là là là Vương Trường Tuấn nói nói nói..." La Hãn Quốc còn muốn giải thích.

Lão Du nghe không nổi nữa: "Đủ rồi! La Hãn Quốc, người ta trước mặt bạn trai thế nào, đó là việc riêng của người ta. Mỗi ngày công ty đều có lời đồn, có phải cậu thật sự muốn đến báo cáo với Liêu tổng không? Cậu rảnh rỗi lắm sao? Công việc của tổ các người đã làm xong hết rồi sao? Vậy thì đi quét dọn hết các WC ở tầng này đi. Nếu quét không xong không được tan làm."

"Nhưng mà..."

"Còn không mau cút đi!"

"Vâng, giám đốc Du." La Hãn Quốc kiêu căng ngạo mạn tới, mặt xám mày tro rời đi, hoàn toàn không biết mình chọc vào ổ kiến rồi.

La Hãn Quốc vừa đi, lão Du nhanh chân xoay lại hướng Liêu Tiến cười làm lành, nói: "Liêu tổng, ngài đừng nghe hắn nói bậy. Ngô Song đã ở công ty được bảy năm, công trạng của cô ấy ngài đều biết đến, nhân phẩm của cô ấy tôi xin cam đoan, Phương thiếu đi theo cô ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì."

"Nếu vậy thì tốt." Liêu Tiến nói xong, xụ mặt ra khỏi văn phòng lão Du.

Lão Du phía sau cung kính tiễn Liêu Tiến đi.

______…______

Tác giả có lời muốn nói:

Chương 13 rồi, đến lúc cho Liêu tổng của tôi lên sóng a. Nếu không mọi người còn tưởng lão Du mới là nam hai à. Ha ha ha ha....

Lão Du lên tiếng: lúc còn trẻ tôi cũng là một soái ca nha cô Cẩm. -_-
« Chương TrướcChương Tiếp »