Chương 3: Thẩm Xán nói tôi là một đứa trẻ

Dịch: Dii

========================

Trong tình yêu, tôi là một đứa rất yếu đuối, thích khóc lóc, làm nũng, dính người. Dường như khi yêu vào thì tôi chẳng thể làm được gì.

Trì Tố nói, bởi vì được yêu thương sẽ làm cho người ta biến thành trẻ con như vậy.

Thẩm Xán nói, tôi vốn là một đứa trẻ.

Thẩm Xán nói chuyện với tôi luôn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Hầu như tất cả mọi chuyện anh ấy đều phải thêm vào “Được không?” hay “Cái này có sao không?”.

Tôi nói đùa với anh ấy là anh có cảm thấy như có thêm một đứa con gái không. Anh ấy nói với tôi, nếu tôi muốn gọi anh ấy là bố thì anh ấy cũng không thấy phiền.

Thẩm Xán chính là không đứng đắn như vậy.

Tôi nhớ vào một đêm nọ, khi chúng tôi mới ở bên nhau không lâu, lúc anh ấy đưa tôi đi ăn khuya, như thường lệ nói với tôi, “Mạn Mạn, mấy ngày nữa anh sẽ đi thành phố P giúp ba một vài việc, không có thời gian ở cạnh em.”

Sau khi tôi và anh ấy ở bên nhau, gần như hơn phân nửa thời gian tôi đều ở bên cạnh anh ấy, thời gian còn lại không gặp mặt thì cũng là gọi điện thoại.

Tôi nghe anh ấy nói không thể ở bên tôi thì bắt đầu thấy tủi thân.

“Vậy khi nào anh sẽ trở về?”

“Chiều hôm sau anh liền trở về, được không?”

“Anh trở về liền mang Mạn Mạn đi ăn đồ ăn ngon. Mạn Mạn muốn ăn cái gì cũng được.”

“Em phải luôn kiểm tra điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho anh được không?”

Anh ấy nhẹ nhàng dỗ dành, từng chữ từng chữ lặp đi lặp lại chậm rãi.

Thật ra là chuyện rất nhỏ, nhưng tôi không muốn chia xa với anh ấy nên liền bĩu môi.

Anh ấy chạm vào đầu tôi nói, “Được rồi, không có ủy khuất, vẫn còn mấy ngày nữa, mấy ngày sau, hoặc có thể là tháng tới.”

Tôi gật đầu, sau khi anh ấy đưa tôi về nhà, tôi ở trong ngực anh ấy cọ thật lâu mới chịu đi.

Chuyện này tôi đăng trên vòng bạn bè, bạn tôi nói, “Cậu mà cứ như vậy thì tớ cũng sắp quên mất, cậu là người có thể mang một thùng nước lên tận tầng sáu kí túc xá”

Khi đó tôi nói với cô ấy, thật ra có bạn trai rồi, tôi liền biến thành tiểu phế vật, không biết làm gì cả mà thôi.

Khi tôi không có bạn trai, tôi thực sự rất độc lập, có rất ít vấn đề trong cuộc sống.

Tôi có một người bạn cùng phòng, Cao Cao. Cô ấy nói với tôi, vào ngày đầu tiên đến trường, cách tôi giúp cô ấy mang đồ khiến cô ấy rất kinh ngạc.

Tôi nhớ khi đó chính là tôi đã giúp cô ấy mang một cái rương lớn lên tầng sáu. Đến ký túc xá, tôi vẫn giống như người bình thường còn cô ấy đi chậm lại một lúc.

Cô ấy nói, ẩn dưới thân thể nho nhỏ của Hà Mạn Mạn là một sức lực cực kỳ lớn.

Hầu hết bạn bè xung quanh tôi cũng nói, tôi là một cô gái rất kiên cường và mạnh mẽ.

Dường như làm bất cứ điều gì luôn luôn mang một nguồn năng lượng tích cực, không ngừng xông về phía trước.

Còn rất ít khi rơi nước mắt vì chuyện của mình nhưng lại dễ dàng đỏ mắt vì dáng vẻ của một ông lão đang cõng vật nặng trên đường.

Khi tôi nói với Thẩm Xán những đánh giá này, anh ấy nói, “Đứa bé nhà anh thật tuyệt vời, nhưng khi có anh ở đây, em có thể nhăn nhó tùy thích. ”

“Thẩm Xán, anh thật tốt!”

“Lại làm nũng với anh. Chỉ cần em vừa rơi nước mắt, thì anh lại không nhớ được vì sao mình trách em nữa rồi.”

Nhà tôi ở tầng 7, mỗi lần anh ấy đưa tôi về nhà, tôi sẽ kéo anh ấy cùng đi lên cầu thang cao 7 tầng.

Hầu như khi leo lên được một nửa cầu thang, tôi sẽ bắt đầu làm nũng.

“Anh ơi, em không leo nổi nữa rồi.”

“Muốn ôm, muốn cõng cơ.”

Anh ấy luôn cõng tôi lên lầu một cách ân cần. Hai tay tôi ôm cổ của anh ấy, hai chân lắc lư, “Anh ơi, lần sau anh không được đòi leo cầu thang nữa nhé. ”

Anh ấy nói ok, nhưng thực sự mỗi lần đều là tôi kéo anh ấy leo cầu thang.

Mà cũng có thể nói là anh ấy cõng tôi leo cầu thang.

Khi đi chơi cùng anh ấy, tôi lại tỏ ý thiếu tay thiếu chân, làm nũng đến cực hạn.

Một lần nọ, anh ấy đưa tôi đến vùng ngoại ô Vựng Thành để ăn thịt nướng. Ở đó có rất nhiều bạn bè của anh ấy.

Tôi không thoải mái lắm, cũng không đυ.ng đũa.

Trong khi uống rượu với họ, anh ấy hỏi tôi muốn ăn gì.

Tôi nói muốn ăn khoai tây.

Khoai tây Thẩm Xán nướng cực kỳ ngon, lớp bên ngoài giòn giòn, cắn xuống ở giữa có một chút mềm mềm.

Anh ấy cứ nướng khoai tây cho tôi, bày vào đĩa, chấm ớt bột rồi thổi cho đến khi không còn nóng mới đưa cho tôi ăn.

Tôi ngồi bên cạnh anh ấy ăn rất nhiều khoai tây.

Bạn anh ấy trêu ghẹo, nói: “Anh Xán, chúng tôi không thiếu đũa. ”

Thẩm Xán nói, “Đứa trẻ nhà tôi không muốn tự mình động đũa. ”

“Anh Xán sủng chị dâu như vậy, địa vị gia đình vừa nhìn đã biết nha.”

Tôi nói, “Trong nhà có chuyện gì đều là anh Xán các cậu định đoạt, tôi cũng không có địa vị gì. ”

Mọi người chỉ cười thôi.

Thẩm Xán sau đó nói với tôi, sủng vợ của mình không phải chuyện gì mất mặt cả, anh ấy rất vui vẻ khi được làm vậy.

Tôi gặp một vấn đề, khi ở bên cạnh anh ấy tôi luôn buồn ngủ rất sớm, sau đó thức dậy vào lúc nửa đêm.

Sau khi tỉnh dậy, tôi khát và đói, luôn cảm thấy không ổn chỗ này, không ổn chỗ kia.

Thẩm Xán đáp ứng từng yêu cầu của tôi, đến cuối cùng còn phải nói một câu, “Bé con, như vậy được chưa? ”

Tôi chui vào chăn với sự hài lòng.

Đương nhiên, hơn nửa đêm giày vò người khác, vẫn phải trả một cái giá nào đó xứng đáng.

Nhưng bò vào chăn thì có ích lợi gì, cuối cùng thì tôi vẫn không ngủ được.

“Anh ơi, em mệt.”

“Mạn Mạn, ngoan. Đợi lát nữa anh đi ngủ cùng em.”

Nếu có chuyện gì giữa tôi và Thẩm Xán mà làm nũng không thể giải quyết được, thì đó có thể là một cuộc chiến trên giường. Càng làm nũng, anh ấy càng làm càn.

Tôi chỉ có thể nói rằng Thẩm Xán rất không đứng đắn.

Trước đây khi tôi còn học đại học, làm hết dự án này tới dự án khác với thầy, khổ cũng không than một lời.

Nhưng mà trong thời gian tôi học nghiên cứu sinh, mỗi ngày tôi đều phải cùng Thẩm Xán làm nũng một lát.

“Anh ơi, em viết không được.”

“Thầy giáo hôm nay nói tài liệu em chuẩn bị không đầy đủ, rất hung dữ.”

Tại giây phút này, tôi thành thật xin lỗi thầy giáo kính yêu của mình. Ông ấy thân thiết mười phần, chưa từng hung dữ với ai bao giờ. Xin lỗi thầy, em nhất định sẽ cố gắng học hơn!

“Anh ơi, đọc văn học nhiều quá khiến em đau mắt.”

“A, em đau thắt lưng, đau đầu, đau tay. Em đói.”

Thủ pháp xoa bóp của Thẩm Xán thật sự rất tốt, được một soái ca xoa bóp cho mình, nhân sinh là một chuyện tốt đẹp đến nhường nào.

Làn da của tôi rất dễ dàng bị bầm tím, không biết đã làm gì khi nào mà bị lưu lại.

Một lần, trên cánh tay tôi có một khối lớn màu xanh, tuy thực tế, nó không đau.

Nhưng lúc Thẩm Xán nhìn thấy, luôn vội vàng kéo tay tôi quan sát, vừa thổi vừa nói, “Mạn Mạn, có đau không? ”

Tôi nhìn bộ dáng Thẩm Xán lo lắng như vậy, cảm thấy không thể phụ sợ lo lắng của anh ấy như vậy được.

Vì vậy, tôi thực sự rơi nước mắt, “Đau lắm, rất đau.”

Vừa khóc, tôi liền không ngừng lại được, nước mắt cứ thế ầng ầng rơi.

Hồi năm nhất, có lần tôi dùng xe đạp công cộng nên không kiểm tra kĩ. Khi đang ở trên dốc thì phát hiện phanh đã bị hỏng. Ngã tư phía trước có một chiếc xe hơi đang chạy qua, tôi đã cố gắng né để không va vào, thế là tôi đâm sầm vào bên vệ đường.

Khi đó bên cạnh tôi không có ai, quần rách, mười ngón tay máu chảy đầm đìa, đau đến thấu tim.

Sau khi nén nước mắt và trở về ký túc xá thì tự dùng Povidone để xử lý vết thương.

Lúc đó ký túc xá cũng không có người, mọi người đều đang rất bận rộn.

Lúc đó cực kỳ đau, khi ấy tôi còn chưa gặp Thẩm Xán.

Thẩm Xán nhìn tôi khóc sướt mướt, liền nói với tôi, “Ngoan nào, thực xin lỗi, anh biết đã muộn quá rồi. ”

Tôi đương nhiên không phải trách anh ấy, tôi chỉ cảm thấy, có Thẩm Xán ở bên cạnh thật tốt.

Mỗi lần anh ấy đưa tôi ra ngoài làm việc hoặc đi chơi, bất kể gặp cảnh tượng náo nhiệt như thế nào, anh ấy đều có thể chăm sóc tôi rất chu đáo.

Ví dụ như có một lần, khi đó là sắp qua năm mới, anh ấy được bạn bè hẹn ra ngoài chơi mạt chược. Trước khi đi, anh ấy mua đồ ăn cho tôi, anh ấy nói, sợ đồ ăn trong quán trà không hợp khẩu vị của tôi.

Trong quán trà, tôi ngồi bên cạnh anh ấy chơi. Khi tôi không hiểu, sẽ hỏi anh ấy một vài câu hỏi, anh ấy luôn kiên nhẫn trả lời tôi.

Khi đêm xuống, anh ấy cởϊ áσ khoác ra che chân cho tôi. Lúc tôi xem những điều thú vị trên điện thoại, lâu lâu sẽ chia sẻ cho anh ấy cùng xem. Anh ấy vừa quan tâm tôi, vừa chơi rất hay.

Thẩm Xán thật lợi hại.

Anh ấy để ý thấy tôi chạm vào lưng mình nên đã để cho tôi ngồi lên ghế của mình, sau đó anh ấy ngồi trên tay vịn, một tay vòng qua ôm lấy tôi, tay kia giơ từng lá bài lên mà không hề cảm thấy bất kì rắc rối nào.

Có một người nói, tại sao bạn gái của cậu lại phiền phức như vậy, cậu chơi bài cô ấy yên lặng không được sao?

Chỉ khi ở trước mặt Thẩm Xán tôi mới yếu đuối, ở vào thời điểm này tôi khẳng định sẽ không rơi nước mắt, hơn nữa bất quá chỉ là một người không quan trọng mà thôi.

Thẩm Xán nói, tôi dẫn cô ấy đi cùng không phải vì cô ấy yên lặng, cậu nói như vậy với một đứa trẻ để làm gì?

Sau đó rất nhanh Thẩm Xán liền dẫn tôi đi, sau khi ra khỏi cửa, tôi liền giả cáu kỉnh với anh ấy.

“Có phải anh cũng cảm thấy em rất phiền phức phải không?”

Anh ấy ôm tôi và nói, “Mạn Mạn sao có thể phiền phức được chứ, chắc cậu ta ghen tỵ với việc anh có bạn gái tốt như em nên mới nói vậy đó. ”

Sau đó, anh ấy nói, “Bé con của anh đừng ủy khuất nữa. Anh lấy tất cả tiền anh thắng được của cậu ta đưa em đi ăn đồ ăn ngon nhé.”

Tôi vừa nghe, thắng cả tiền của cậu ta? Còn có chuyện gì làm cho người đang tức giận trong nháy mắt vui vẻ lên như chuyện này chứ.

Anh ấy có nuôi một con teddy, có một vài người nói teddy không đẹp, nhưng tôi thích nó. Tôi nghĩ teddy rất dễ thương.

Vào ngày thứ ba chúng tôi bên nhau, anh ấy dắt chó ra ngoài chơi cùng tôi.

Tên chú chó là Quyển Quyển. Sau khi nhìn thấy tôi, nó liền thích, cứ nhảy lên người tôi, dính lấy tôi không chịu rời.

Mới đầu Thẩm Xán nói, “Quả nhiên, tiểu hài tử đều thích cùng tiểu hài tử chơi đùa”

Về sau anh ấy bắt đầu không vui, “Quyển Quyển, chị ấy là của anh. Mày không thể cứ một mực chiếm đoạt như vậy được. ”

“Quyển Quyển, mày thật là không nghe lời mà. Sao mày lại dính người như vậy nhỉ.”

“Thật không có tiền đồ, nhìn thấy cô gái dễ thương, mày liền không chịu đi thế sao.”

Tôi ôm Quyển Quyển cười với anh ấy. Anh ấy nói, “Mạn Mạn cũng không có lương tâm, còn bơ anh nữa.”

Giữa chừng anh ấy cố gắng ôm Quyển Quyển đi nhưng Quyển Quyển không bao lâu lại chạy trở về.

Không có tác dụng gì cả.

Cuối cùng anh ấy quyết định, sau này ít để tôi chơi với Quyển Quyển.

Nhưng miễn là tôi nhắc đến Quyển Quyển, tôi chắc chắn sẽ thấy nó như ngày hôm đó.

Tôi liền nói, “Thẩm Xán, anh cũng có lúc ghen thế à?”

Anh ấy còn rất ngạo kiều mà phản bác, anh sợ Quyển Quyển làm hỏng váy em.

Được rồi, anh nói sao thì chính là vậy đi.

Sau khi kết hôn, có một lần, Thẩm Xán đến công ty ở thành phố B, tôi ở nhà tự mình cụng phải góc bàn, đầu gối xanh mét. Tôi liền gọi điện thoại cho anh ấy, điện thoại vừa thông, tôi liền bắt đầu khóc.

“Mạn Mạn, Mạn Mạn, làm sao vậy? Không khóc, nói cho anh nghe nhé.”

“Anh, em bị đυ.ng góc bàn.”

Anh ấy nghe tôi khóc trong nửa giờ rồi dỗ dành tôi cho đến khi tôi ngủ.

Nửa đêm, tôi thấy Thẩm Xán về nhà. Anh ấy xoa rượu thuốc cho tôi rất lâu.

Ngày hôm sau, tôi hỏi anh ấy đã nói gì với ba mình, anh ấy nói: “Anh nói với ba, bé con trong nhà tự làm đau mình, đang khóc rất nhiều.”

Tôi có thể tưởng tượng được biểu hiện mờ mịt của ba anh ấy. Vào buổi trưa, tôi nhận được một cuộc gọi từ ba.

“Mạn Mạn à, ba nghe Thẩm Xán nói, trong nhà có con nít?”

Tôi nhìn Thẩm Xán, không biết nói như thế nào.

Anh ấy nhận lấy điện thoại nói, “Ba, người quên mất rồi sao. Trước đây con đã nói với ba, Mạn Mạn là một đứa trẻ.”