Chương 10

Dịch: Hạ Lam

Về định luật vả mặt, tôi đã thực sự cảm nhận được sâu sắc.

Lúc trước tôi đã từng nói với bản thân mình, sẽ không bao giờ có tình yêu chị em.

Tôi của sau này, lại cảm thấy vấn đề yêu đương này vẫn nên là em trai.

Đặc biệt là kiểu em trai như Thẩm Xán.

Tôi thực sự như Thẩm Xán đã nói, chỉ là một đứa trẻ.

Tôi luôn mong muốn có người sẽ chiều chuộng tôi, chứ không phải một lần nữa chịu đau khổ của tình yêu.

Thẩm Xán trước nay đều chưa từng để tôi chịu khổ, luôn cho tôi ăn đường.Đường theo mọi cách hiểu.

Giữa tôi và Thẩm Xán luôn có quy luật rất kỳ diệu, anh nói rằng tôi là thần tài nhỏ của anh ấy.

Lúc trước, anh đưa tôi đi đánh mạt chược, chỉ cần trạng thái của tôi tốt và tập trung ngồi bên cạnh anh ấy.

Bài của anh sẽ đẹp đến mức không có lời nào để diễn tả, thậm chí nếu bài của anh ấy có xấu, thì người khác nhất định cũng sẽ xấu hơn của anh.

Có tôi ở bên, anh chưa từng bị mất tiền lần nào.

Trạng thái tốt của tôi chính là, tôi không đói, không buồn ngủ, không mất tập trung, chỉ cần ngồi bên cạnh anh, nói chuyện với anh, xem bài và giúp anh phân loại tiền.

Không quá lời khi tôi phải nói rằng, tôi đi vệ sinh là lúc anh ấy thật sự sẽ bị thua.

Có một lần tôi đi cùng anh, trạng thái của tôi không tốt, vừa đến đã buồn ngủ.

Tôi liền ngồi ở bên cạnh anh lấy điện thoại ra chơi game.

Một đường đều thua, thỉnh thoảng anh cũng sẽ giúp tôi dọn dẹp đống lộn xộn, nhưng không cách nào thay đổi được kết cục là thua cuộc.

Khi tôi thua liên tiếp sáu bảy trận liên tục, tôi đưa điện thoại trả lại cho anh.

Tức giận nói: “Không chơi nữa, toàn bị thua thôi.”

“Em cũng biết là anh luôn thua à.”

“Em là nói chơi game.”

“Đó là tài khoản của anh.”

“…..”

Cơn buồn ngủ của tôi dịu đi không ít, tôi bắt đầu tập trung ngồi ở bên cạnh bồi anh.

Kết quả như bạn đã biết, anh lại thắng toàn bộ.

Lại lấy một ví dụ điển hình khác.

Có một lần anh được bạn mời đến một quán trà, ngày đó tôi và bạn đi leo núi, không có đi cùng anh được.

Anh ấy đã gửi tin nhắn cho tôi: “Mạn Mạn, em không ở đây anh liền là một quân bài nát.”

“Mạn Mạn, tiền anh mang theo đều đã không còn rồi.”

Tôi hỏi anh đánh bài cùng ai, anh nói rằng ngoại trừ một người bạn thì những người khác anh cũng không có quen biết.

Tôi nói: “Đừng đi, đợi em quay lại, người không quen biết mà dám ăn tiền của Thẩm Xán nhà chúng ta sao.”

Anh cười và khen tôi dễ thương.

Tôi sau đó đi đến quán trà, đi đến ôm lấy anh một cái, lại rót đầy trà cho anh, anh cũng lấy kẹo từ trong túi ra bóc cho tôi ăn.

Sau đó tôi nghiêm túc ngồi ở bên cạnh anh.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Anh chỉ dùng vài ván bài lại thuận lợi đem thắng lợi trở về.

Bạn của anh chỉ có thể đùa vui: “Thẩm ca của chúng ta yêu đương đúng là chịu không nổi, chúng ta có hay không cũng nên tìm một người ngồi ở bên cạnh a.”

Thẩm Xán bày tỏ: “Nếu cậu có khả năng, thì mau tìm người mang đến đây.”

Vẻ mặt lúc đó của Thẩm Xán thực sự rất thiếu đòn, một bộ dạng tôi có bạn gái còn các cậu chỉ là cẩu độc thân mà thôi.

Mỗi lần vào lúc này, mọi người đều xúm lại hỏi Thẩm Xán bày cách.

Thẩm Xán cũng rất vui vẻ chỉ, bạn bè với nhau chỉ cần vui vẻ là được.

Mỗi khi kết thúc, anh đều xoa đầu tôi và nói: “Mạn Mạn của chúng ta thật lợi hại, thật lợi hại nha, thật sự là tiểu thần tài của anh.”

Sau đó lại mua cho tôi rất nhiều đồ, khuôn mặt anh ấy chính là dáng vẻ tự mãn của bạn học nhỏ, giống như là một đứa trẻ tranh thủ làm việc nhà sau khi được khen thưởng trong bài kiểm tra cuối kỳ.

Tôi làm mọi thứ đều có thể dễ dàng cảm nhận được những cảm xúc thật, xem phim, đọc sách, gần như bản thân hoàn toàn có thể cảm nhận được những niềm vui, nỗi buồn mà họ trải qua.

Tôi là một người yêu thích thẩm mỹ, cảm xúc của tôi tan vỡ vào những thời điểm đẹp nhất, mãnh liệt nhất, cũng là bất an nhất.

Có một lần tôi xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết, nửa đêm ngồi một mình bên cửa sổ khó chịu.

Ngày đó Thẩm Xán đi giúp ba xử lý công việc của công ty, rất bận.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó là 1:09 sáng, tôi nhận được điện thoại của Thẩm Xán.

“Mạn Mạn, anh xong việc rồi.”

Tôi nghe anh gọi tên tôi, đột nhiên liền khóc ra tiếng, khóc đến cực kỳ lợi hại.

Vào lúc tôi khóc được mấy phút, thì nghe được anh nói: “Mạn Mạn, anh đang ở dưới lầu rồi, đừng khóc, xuống đây anh ôm.”

Giống như vô số lần trước đó, tôi mang dép vào từ thang máy chạy ra lao vào vòng tay của anh.

“Làm sao vậy, Mạn Mạn.?”

“Nhớ anh ạ.”

“Nhớ anh liền khóc đến lợi hại như vậy sao, thật xin lỗi Mạn Mạn, hôm nay anh bận quá.”

Lúc đó khóc thật ra là bởi vì phim truyền hình, mà cũng là bởi vì nhớ anh, bởi vì tôi đã dính anh rất lâu, nên lúc không thể ở cùng một chỗ với anh, tôi rất dễ tủi thân.

Anh lau nước mắt cho tôi: “Mạn Mạn thực sự là một tuổi nhỏ hay khóc, đừng khóc nữa, có anh ở đây.”

“Thật ra thì, ngoài vì nhớ anh, em còn khóc vì phim truyền hình. Ô ô ô, thật là ngược mà.”

Thẩm Xán cười, tiếp tục ôm tôi, vỗ sau lưng tôi, “Đừng khóc, đừng khóc nữa, phim truyền hình là tình cảm, chúng ta cũng như vậy, anh nhất định sẽ cho em ăn kẹo đường ngọt nhất có được hay không?”

Thẩm Xán nói được làm được, mấy năm qua chưa từng để tôi chịu khổ.

Lần đầu tiên tôi đi dép lê ở dưới lầu nhảy vào lòng anh là khi chúng tôi mới ở bên nhau.

Lúc đó, tôi vẫn còn có giờ giới nghiêm là 12 giờ.

Lúc ấy, khi anh đưa tôi về nhà đã là 11 giờ rưỡi rồi, lúc 12 giờ tôi liền gọi điện cho anh.

“Mạn Mạn, em hiện tại có thể ra ngoài sao?”

“Chúng ta muốn đi chơi hay sao?”

“Không phải, là anh nhớ em rồi, muốn được ôm em, hôn em, nên anh mới đến đây.”

Tôi mang theo dép lê, từ thang máy chạy ra nhảy vào vòng tay anh, giống như tất cả những cô gái trẻ khi yêu, tim tôi đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Những ngày chúng tôi yêu nhau sau đó, dưới lầu nhà tôi, dưới lầu ký túc xá, hay dưới lầu công ty, đã diễn ra vô số lần cảnh tượng như vậy.

Có lúc là dưới lầu nhà tôi, cũng có lúc là nhà anh.

Điều không đổi duy nhất chính là, chúng tôi luôn chạy về phía đối phương, đều mang theo sự nồng cháy của tình yêu, chạy về phía người mình yêu nhất.

Tôi và Thẩm Xán cũng có những buổi hẹn hò ở thư viện hoặc tiệm sách.

Anh học vật lý của anh, tôi đọc sách lịch sử của tôi.

Có lần anh nói với tôi, “Mạn Mạn, anh học vật lý, không hiểu lãng mạn, chỉ có thể cùng em nói, chúng ta rồi sẽ giống như lượng tử, về sau bất luận bao năm, chúng ta đều sẽ luôn thay đổi vì đối phương, thiên hà bao la, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh đối phương.”

Thẩm Xán, ai nói anh không hiểu lãng mãn chứ.

“Vật lý của em không tốt, nhưng em hiểu về lực hấp dẫn.”

Thẩm Xán nhìn tôi cười, gió thổi lật trang tiêu đề, tôi nắm lấy đầu ngón tay của anh ấy.

Thẩm Xán đưa tôi đi đến trung tâm vui chơi rất nhiều lần, tôi luôn cùng anh đi đến đỉnh cao của vòng đu quay, chạm tới bầu trời và bày tỏ tình yêu.

Anh ấy còn dẫn tôi đi giữa một đám trẻ, nghiêm túc dạy tôi làm thế nào mới có thể điều khiển chiếc xe vượt chướng ngại vật.

Tôi không biết đã mất bao lâu mới học được, “Anh à, em thật ngốc mà.”

“Không có, đυ.ng xe này khó chơi.”

Tôi nhìn những đứa trẻ ở bên cạnh đang chơi đùa đến quên trời quên đất, chấp nhận sự vô lý của anh.

Lúc tôi và Thẩm Xán ở đại học W, tan học xong luôn đi đến lớp học của đối phương để chờ, cùng nhau đi ăn cơm.

Cố vấn của anh là một giảng viên rất có khí chất, mỗi lần tôi gặp cô ấy, luôn cảm thấy những năm tháng êm đềm tươi đẹp.

Có một lần lúc tôi đi qua, chủ nhiệm cũng đi về phía phòng học thứ hai nên đã hỏi: “Thầy ơi, thầy cũng đi dạy ở phòng thứ hai đúng không ạ?”

“Đúng rồi bạn học Hạ, đi đón sư mẫu của em.” Thầy cười nói. Lúc tôi nhắc đến Thẩm Xán cũng là một bộ dáng như vậy.

“Chủ nhiệm thật ân ái a.”

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện hình ảnh của sư mẫu.

Sau đó, tôi phát hiện, tôi và chủ nhiệm đều đứng trước cùng một phòng học.

Tôi nhìn thấy Thẩm Xán đang đi tới, sau đó lại nhìn cố vấn của anh đang đi về phía chủ nhiệm.

Tôi nhìn hai người bọn họ, bề dày của lịch sử và bí ẩn của vũ trụ chồng lên nhau rất rõ.

Bọn họ cũng nhìn về phía chúng tôi.

“Thẩm xán, đây là bạn gái của em sao, thật xinh đẹp.”

Khi tôi thắc mắc làm sao cô ấy biết được tôi, cô ấy lại nói: “Lúc Thẩm Xán cùng cô làm dự án, thường xuyên nhắc đến cô bạn gái nhỏ của mình, ai ya, thật là làm khó cho cô mà, ở cái tuổi này mà ngay ngày còn phải ăn cơm chó.”

“Sư mẫu, cô cũng rất xinh đẹp, lúc vừa chủ nhiệm nói tới đón cô, ý cười trên mặt cũng đủ để em ăn một bụng cơm chó rồi.”

Bốn người cười cười nói nói, hai người chúng tôi tiễn hai vị giáo sư đến cổng trường.

Thẩm Xán nhìn bóng lưng của hai người họ nói: “Mạn Mạn, đó là chúng ta của sau này.”

Tôi gật đầu, ánh nắng hôm đó rất đẹp, chúng tôi cùng nhau đến nhà ăn ăn thịt viên sốt xì dầu.

Sau đó chủ nhiệm nói với tôi, “Được nha, bạn học Hạ, đó là sinh viên tự hào nhất của sư mẫu em, em bắt được cậu ta từ khi nào vậy?”

“Chủ nhiệm, này là lỗi của thầy, em không phải là sinh viên tự hào nhất của thầy sao?”

“Có đạo lý, vậy em làm sao lại bị cậu ta bắt mất, lúc còn giữa kỳ, em không phải vẫn còn độc thân sao, thầy còn đang định giới thiệu hai người các em.”

“Đừng mà chủ nhiệm, Thẩm Xán mà biết liền cùng sư mẫu nói xấu thầy thì thầy phải làm sao?”

Chủ nhiệm của tôi bày tỏ, tôi miệng mồm lanh lợi, thầy lại không quan tâm đến tôi nữa.

Tôi biết, thầy là một người sợ vợ nha.

Sau đó tôi cùng Thẩm Xán nói về chuyện này, anh ấy nói với tôi, anh ấy cũng gặp hoan cảnh tương tự, nhưng không có hoàn toàn giống như vậy.

“Thẩm Xán, em được lắm nha, nữ nghiên cứu sinh, đó nhưng là sinh viên tư hào nhất của Lý lão đầu đó.”

“Chắc chắn rồi, bạn gái của em rất lợi hai.”

“Giấu kỹ như vậy, tại sao không sớm nói với cô biết một chút.”

“Lúc trước không có chạm mặt. Sau này em sẽ thường xuyên đưa cô ấy đến gặp cô.”

Con cái của hai người họ đi làm xa, sau đó, tôi và Thẩm Xán thường mang đồ đến nhà hai vị giáo sư ăn lẩu.

Sau này khi chúng tôi chuyển đến thành phố W sống, chúng tôi càng liên lạc thường xuyên hơn, và họ cũng trở thành người thân của tôi.

Tôi là người tin vào việc nhất kiến chung tình, chuyện tình yêu như vậy, tôi luôn tin, một ánh mắt có thể yêu đến già.

Trước khi gặp Thẩm Xán, tôi cũng đã từng gặp qua rất nhiều người đẹp trai, trong đó cũng có người ngỗ ngược mà trong sáng như anh ấy, nhưng nhiều nhất tôi chỉ có thể nói với Trì Tố là “anh ta thật đẹp trai.” lại cũng không có bất cứ điều gì nữa.

Trì Tố luôn hận rèn sắt không thành thép: “Đẹp trai thì mau đến đi.”

Tôi nói tôi không dám.

Trải qua chuyện của Thẩm Xán sau đó, tôi và Trì Tố đã nói chuyện.

“Không phải là tớ không dám, mà là tớ luôn cảm thấy không đúng, bọn họ không cho tớ loại cảm giác xúc động muốn được làm quen.”

Nhưng mà Thẩm Xán có, lúc gặp Thẩm Xán, tôi nào có còn cái gọi là ám ảnh giao tiếp xã hội.

Bây giờ nhớ lại, thời điểm đó, nói là xã hội loạn lạc cũng không ngoa.

Nói cho cùng, cũng là bởi vì tôi thích anh.

Đúng vậy, kiểu thích từ cái nhìn đầu tiên này, dùng để ngụy trang cho lớp vỏ bọc mâu thuẫn của tình yêu chị em.

Thẩm Xán nói, anh ấy vốn dĩ là không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng mà ngày đó, khi tôi chạy đến xin phương thức liên lạc, lại nhìn tôi chạy về phía chàng trai khác khiến anh có một cảm giác rất ghen tị.

Về sau càng rình rập hơn nữa, biết được thằng nhóc đó là ai thì mới yên tâm.

Anh nói lúc tôi nói với anh đó là em trai tôi, thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh rất sợ đó sẽ là tình địch trong câu chuyện tình yêu của mình.

Tôi luôn nghi ngờ về các mối quan hệ trong gia đình, dù sống lang thang không nơi nương tựa trong nhiều năm liền, nhiều lúc tôi sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng tôi nhất định phải có một mái ấm.

Trước khi gặp Thẩm Xán, hôn nhân chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của cuộc đời tôi.

Vì hoàn cảnh gia đình, tôi còn rất sợ việc kết hôn.

Tôi sợ sẽ như mẹ tôi rơi xuống vực sâu, sợ sẽ làm con của tôi có bộ dạng như tôi.

Nhưng mà tôi gặp được Thẩm Xán rồi, anh cho tôi cảm nhận được hương vị của gia đình, của mái ấm.

Trở ngại giữa tôi và Thẩm Xán ngoài tuổi tác còn có sự tự ti về ngoại hình.

Cho đến bây giờ, đều đã vượt qua hết rồi.

Đối với tôi, Thẩm Xán chính là một điều bất ngờ ngoài mong đợi, mang ánh sáng trên khắp thế gian này tới xua tan đi mây mù trong cuộc đời tôi.

Với ánh trăng sáng, em sẽ dịu dàng và êm đềm suốt đời.

Thẩm Xán, phần đời còn lại, sẽ thật dài và tươi sáng.

Anh là tháng ngày rực rỡ, tươi đẹp của cuộc đời em.