Chương 1: Tôi không rung động xin lỗi mọi người

Dịch: Dii

Beta: tm

Tôi, Hà Mạn Mạn, 21 tuổi, một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, một bé gái đang chờ học lên cao học.

Tại sao lại gọi tôi là bé gái?

Thật ra, tôi có một khuôn mặt búp bê, hồn nhiên và ngây thơ, nói chuyện cũng mang theo giọng trẻ con non nớt, hơn nữa ăn mặc thật sự không giống một người đã tốt nghiệp đại học.

Tôi cũng đã cố gắng tỏ ra gợi cảm và trưởng thành, nhưng bạn bè của tôi nói: ” Hà Mạn Mạn, quên nó đi, cậu giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn vậy đó.”

Bạn cùng phòng của tôi là người hay nói câu này nhiều nhất, cậu ấy nói: ” Cậu thực sự rất giống học sinh cấp hai.”

Bạn cùng phòng này của tôi có diện mạo trông giống các ngự tỷ xinh đẹp ngoài kia, lại còn thích mặc quần áo màu đen, tôi cảm thấy nếu cô ấy làm giáo viên, học sinh nhất định sẽ rất nghe lời, còn lúc cô ấy không cười, khuôn mặt lạnh đến dọa người.

Tôi nhớ một lần, cô ấy đi dạy học sinh cấp hai, trường chỉ cho phép học sinh mặc đồng phục và giáo viên mới được đi vào.

Tôi thì rất muốn nhìn thấy cô ấy lúc đứng lớp, thế là cô ấy nói: ” Cậu chỉ cần mặc đồ dễ thương một chút, cột tóc đuôi ngựa cao, rồi tớ sẽ nói là cậu là học sinh của tớ, đồng phục do bị rơi bẩn.”

Sau đó, tôi thực sự đi vào được, không bị cản trở và không có ai nghi ngờ.

Nói đến đây, có thể biết là nhìn vẻ ngoài của tôi thì bạn không thể nào đoán ra tuổi tác thật của tôi đâu.

Tôi tham gia kì thi tuyển sinh sau đại học vào mùa đông năm ngoái, và đã đậu cách đây không lâu, sau khi đậu, tôi về nhà.

Hôm nay là ngày thứ ba tôi về nhà, cũng là ngày đầu tiên em trai tôi Chung Gia Nhiên kết thúc kì thi tuyển sinh đại học.

Khi còn học đại học tôi ít khi về nhà, bạn bè trước đây bây giờ cũng chủ yếu là ở các thành phố khác làm việc, vì vậy ở Vựng Thành, người duy nhất có thể đưa tôi ra ngoài chơi, chỉ có em trai tôi.

Sau khi nó tốt nghiệp, đương nhiên trở thành người lớn, có thể cùng tôi ăn uống vui chơi.

Tối qua nó nói với tôi, hôm nay có một cuộc họp lớp cấp 3, chúng tôi sẽ chơi bi-a trước, sau đó mới đi ăn tối.

Hai ngày nay, tôi đều sắp bị mốc meo trong nhà và tôi sẽ không bỏ qua cơ hội đi chơi này.

” Em trai~ em liền dẫn chị đi chơi cùng đi mà, chị lâu như vậy không về nhà, cũng không có bạn bè, chỉ biết có em trai, em không dẫn chị ra ngoài chị chắc muốn mọc nấm trong nhà luôn rồi.”

Tôi mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng, áo sơ mi màu hồng, cột tóc đuôi ngựa cao, đến phòng Chung Gia Nhiên.

Dùng kỹ năng diễn xuất cả đời của tôi, tạo ra một bộ dáng điềm đạm đáng thương, làm nũng với nó.

Chính xác mà nói, là lăn lộn cùng ăn vạ.

Chung Gia Nhiên vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi.

” Em trai~ em đã quên chị đối với em tốt như thế nào à?”

” Ai, tôi làm sao lại đáng thương như vậy!”

” Không có bạn bè thì thôi, em trai cũng không dẫn mình đi chơi.”

” Em trai đúng là không có lương tâm, ô ô ô.”



Giọng nói của tôi vẫn không dừng lại.

” Thật sự là không có biện pháp với chị, đi thôi.” Chung Gia Nhiên đành phải dẫn tôi ra ngoài, ” Phiền toái chị hai đây trả lời, rốt cuộc chị là chị hay em là anh trai?”

” Em là em trai tốt nhất thế giới này!”

” …” Chung Gia Nhiên vẻ mặt bình tĩnh, sớm đã quen với tốc độ thay đổi sắc mặt của tôi.

” Hà Mạn Mạn, muốn cùng em ra ngoài chơi, thì em là anh trai, còn chị là em gái.”

Nó liếc nhìn tôi một cái, nói tiếp, ” Dù sao em nói chị là chị của em, cũng không ai tin.”

Câu lạc bộ bi-a Hắc Diệu, Vựng Thành, tám giờ tối.

Khi chúng tôi bước vào phòng bi-a, bạn cùng lớp của nó vẫn chưa đến, ở đây quá đông đúc, chúng tôi chỉ có thể ngồi xếp hàng dài trên những chiếc ghế trước quầy bar.

” Anh, uống chút nước đi nè.”

Chung Gia Nhiên thoáng mất tự nhiên, cầm lấy chai nước khoáng tôi đưa, tôi biết nó còn chưa quen.

Việc nó ngại ngùng không liên quan đến tôi? Chính nó tự đưa ra yêu cầu, thì tự chịu! Tôi giả vờ như không biết gì nhìn nó.

Nó quay đầu đi, tôi thật sự cảm ơn Chung Gia Nhiên, vì đã quay đi.

Bởi vì tôi thấy một cậu bé hoàn toàn hợp gu của tôi.

Theo góc chéo trước mắt tôi, một cậu bé đang ghi bàn bằng một tay và tay kia đang trả lời điện thoại, không biết cậu ấy đang nói gì. Chỉ thấy cậu ấy nhíu mày lại một chút, lại ghi thêm một bàn thắng nữa.

Trong lòng tôi kêu lên ” quá cừ”, kỹ thuật của cậu ấy rất tốt!

Hơn nữa, bộ dáng không chút để ý, thản nhiên điều khiển cả cuộc chơi này, thật sự là đã chạm đến lòng của tôi.

Áo len và quần tây đơn giản, thắt một dải băng đô, khi khom lưng chơi bóng, vòng cổ buông xuống lủng lẳng.

Tay trái cầm gậy, đeo hai cái nhẫn đơn, đôi tay này thật đẹp, tôi rất thích đôi tay này.

Chỉ là, nhìn lại, tôi đột nhiên có chút nản lòng, bởi vì tôi cảm giác cậu ấy cùng em trai tôi trạc tuổi nhau.

Nhưng thật sự nhất cử nhất động của cậu ấy đều trêu chọc trái tim tôi, tôi không kiềm chế được trái tim mình.

” Anh, anh! Chung Gia Nhiên, xem nam sinh kia kìa, nhìn thật kỹ, em rất thích cậu ta!”

Tôi nhận được một cái liếc mắt từ em trai mình.

” Gia Nhiên, cậu ấy thật sự rất đẹp!”

” Vậy thì sao?”

” Vẫn chưa biết tên, nhưng chị cảm giác cậu ta bằng tuổi em.”

” Làm người đi, Hà Mạn Mạn.”

Tôi tiếp tục xem cậu ấy chơi bi-a, càng xem càng cảm thấy hài lòng, điểm nào tôi cũng thích.

Đã lâu lắm rồi chưa gặp một chàng trai phù hợp với gu của mình như vậy.

” Tố Tố, nhanh lên! Cho mình ý kiến, mình thấy một chàng trai, mình rất thích, nhưng mà mình nghĩ cậu ấy cỡ tuổi em trai mình.”

Trì Tố là người bạn tốt nhất của tôi, tôi đã muốn làm bạn với cô ấy ngay khi nhìn thấy cô ấy, bởi vì cô ấy rất xinh đẹp.

Sau đó tôi thật sự cùng cô ấy trở thành bạn bè, coi ấy có thể được hình dung cho một câu xinh đẹp là thật, đầu óc không tốt cũng là

thật.

Coi ấy nói, nếu tôi là con trai, tôi chính là một tên cặn bã trăng hoa, cô ấy đã nhiều lần bối rối trước những lời nói ngọt ngào của tôi mỗi ngày.

” Hà Mạn Mạn, nếu tớ nhớ không lầm, cậu không thích quen mấy đứa nhóc nhỏ tuổi hơn, không phải sao?”

” Đúng vậy, cho nên tớ hiện tại rất rối rắm!”

” Cậu rối rắm cái gì mà rối rắm, cứ tiến lên, nếu thích thì cứ nói, bằng không mỗi ngày cậu kể khổ với tớ, chịu khổ còn không phải là tớ.”

Tôi đọc tin nhắn bạn mình gửi đến cảm thấy rất hợp lý.

Tiếp tục rơi vào rối rắm…

Bây giờ, phải làm sao đây!

Tôi thực sự không muốn có một tình yêu chị em, nhưng cậu ấy thực sự rất đẹp!

Mấy câu này, ở trong lòng tôi đã suy nghĩ hơn trăm lần, đã rối rắm thành một đoàn.

Trong lòng tuy đang rối như tơ vò nhưng ngoài mặt thì vẫn đứng nhìn người ta chơi.

Quả nhiên, bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc.

Câu này rất phù hợp với tôi.

Ánh đèn trong phòng bi-a chiếu lên người cậu, có đôi khi cậu ấy nói chuyện với bạn bè, đột nhiên cười một chút, ánh sáng của thiếu niên so với ánh đèn còn chói mắt hơn.

Mỗi người có một nét đẹp riêng.

Ví dụ như em trai tôi là đẹp theo kiểu có pha một chút gì đấy hoang dã.

Còn tôi thì chỉ thích những người đẹp trai kiểu vừa ngoan vừa hoang dã.

Hai giờ đã trôi qua kể từ khi tôi dõi mắt theo cậu trai xinh đẹp này.

Tôi vẫn như cũ rối rắm, cũng thật sự càng nhìn càng hài lòng.

Tôi thấy họ đang thu dọn đồ đạc như thể sắp đi, tôi trở nên lo lắng.

Tôi nhìn gương mặt đang quyến rũ hồn mình, cắn răng một cái, xông lên.

Trong lòng nghĩ ” Quên đi, mặc kệ, cậu ấy đẹp như vậy, tôi là kẻ ngốc mới không lên.”

” Xin chào, xin hỏi có thể thêm Wechat của cậu không?”

Cậu ấy dừng lại nhìn tôi, không có biểu hiện gì, tôi cho rằng cậu ấy sẽ từ chối, không ngờ cậu ấy lại gật đầu.

Tôi nhất thời không nhịn được nở nụ cười, vội vàng quét mã của cậu ấy, nói cảm ơn xong, liền chạy về bên cạnh Chung Gia Nhiên.

Sau đó, tôi biết được từ bạn bè em mình rằng sau khi tôi quay lại chạy đi, cậu ấy đã nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi nhìn thấy tôi dừng lại bên cạnh một cậu bé.

Cậu ấy nhướng mày bước ra khỏi phòng bi-a.

Tôi hỏi anh ấy, ” Lúc đó anh phải đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với em phải không?”

Anh ấy nói: ” Khi đó anh đang nghĩ, đứa bé nhà ai thế này, làm sao lại học yêu đương sớm.”

Tôi bĩu môi, lại nghe anh nói, ” Thật đáng yêu, đây hẳn là đứa bé nhà mình rồi.” Tôi nhất thời ôm cổ anh ấy cười phá lên.

Tôi ngồi trên ghế sofa, mở hồ sơ cá nhân của cậu ấy lên, nhìn một giây, tôi cảm thấy thật khó hiểu.

Trang cá nhân của bọn trẻ bây giờ có cần đơn giản thô bạo như vậy không?

ID Wechat là bính âm cộng với một chuỗi các số, 1, 2, 3… Vừa vặn 11 chữ số, hẳn là số điện thoại di động không sai, tên Wechat kia hẳn là tên của cậu ấy…

Cho nên, câu đầu tiên của tôi chính là ” Xin chào, mạo muội hỏi một chút, cậu tên là Thẩm Xán phải không?”

” Đúng vậy, cậu biết tôi?”

Tôi nhìn hộp thoại trả lời, nghĩ thầm, em trai này cũng quá thẳng nam.

” Tôi không biết cậu, tôi xem trang cá nhân của cậu đoán, cho nên số trong ID Wechat là số điện thoại của cậu sao?”

” Đúng vậy.”

” Vậy không phải tôi được lời sao, không chỉ có Wechat còn có cả số điện thoại.”

Cậu ấy trả lời: ” Cậu phân tích thật tốt, tôi cứ ngỡ như cậu biết tôi vậy.”

Cho đến nay, suy nghĩ của tôi là, không sợ bất cứ điều gì, muốn nói bất cứ điều gì trực tiếp nói, nếu không nói sẽ thiệt thòi.

” Không biết cậu biết không, tôi cảm thấy cậu rất đẹp trai.”

” Không cần khen như vậy, tôi không đẹp.”

” Thành thật mà nói, là đẹp nhất trong số những người tôi gặp.”

Sau đó, tôi mới biết Thẩm Xán bình thường không thêm bạn, tôi bắt đầu hối hận về sự lỗ mãng của đêm nay, hình tượng của mình đã bị hủy hoại trong chốc lát.

Nhưng tôi vẫn chưa biết.

Vì vậy, tôi có một loạt hành động táo bạo tiếp theo.

” Cậu trưởng thành chưa? Tôi sợ tôi phạm luật.”

” Vừa thi đại học xong, tháng năm đã đủ 18.”

” Được rồi, đã đến lúc hỏi điểm quan trọng, cậu đã có bạn gái chưa?”

” Tôi độc thân.”

” Cậu có chấp nhận mối quan hệ yêu đương chị em không?”

” Chấp nhận.”

” Vậy tôi có thể không?”

Rơi vào im lặng …

Hộp thoại bật lên khi tôi muốn tiếp tục hỏi.

” Chị, chị bao nhiêu tuổi?”

Tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên, cậu ấy gọi tôi là chị.

” Hả? Gọi chị lại hỏi tuổi tác, là có ý trêu đùa?”

” Em muốn biết.”

” 21″

”??? Đừng nói dối em.”

” Chị thật sự 21.”

” Hơn nhau ba tuổi, chị có một loại cảm giác đang bắt cóc đứa trẻ nhà người ta.”

” Chị mới là đứa trẻ, em không phải.”

Mẹ kiếp! Tôi càng lúc càng thích cậu ấy nhiều hơn rồi!

” Thật sự em rất đẹp trai mà, chị cũng không biết chê vào đâu được.”

” Chị thật biết khen.”

” Em học cấp 3 ở đâu?”

” Thành phố P. Chị đang ở đâu?”

” Thành phố N, học đại học, chúng ta thật xa nha.”

” Đúng vậy.”

” Nguyên nhân chính là do em tránh xa chị.”

” Em biết.”

Tôi thực sự cười đến run rẩy, ai đó có thể cho tôi biết tại sao từng lời cậu ấy nói ra tuy khô khan nhưng lại vô cùng có sức hút đối với tôi không?

Cuộc nói chuyện tạm dừng, rất lâu sau tôi mới nhận được tin nhắn từ cậu ấy.

” Chị ơi, bạn em rủ đi chơi bi-a, chị có đến không?”

” Chị đã về nhà rồi.”

Thực ra thì không, tôi đang uống vài ly trong buổi họp lớp của em trai.

” Em tưởng chị hay đến đó chơi.”

” Chị không biết chơi, chị chỉ đến tham gia cuộc vui rồi gặp được em.”

” Vậy nam sinh kia là ai?”

Tôi sửng sốt một chút, mới nhận ra cậu ấy đang nhắc đến Chung Gia Nhiên, tôi nhướng mày, thật thú vị.

” Em đoán xem.”

” Bạn trai?”

” Chị đây rất giống người xấu sao?”

” Không.”

” Chị đây nhìn không ngoan sao?”

” Ngoan.”

Phản ứng của cậu ấy thật dễ thương, vì vậy tôi quyết định trêu chọc cậu ấy nhiều hơn một chút.

” Nếu là bạn trai của chị, chị sẽ không tìm đến em.”

” Vậy cậu ta là ai?”

” Không được nha, bé ngoan không nên hỏi nhiều.”

” Rốt cuộc cậu ta là ai?”

” Thẩm Xán, phản ứng của em không cần dễ thương như vậy chứ, chị đây sẽ rơi vào tay em mất.”

Tôi nhất thời không nhịn được, ở bên cạnh Chung Gia Nhiên cười ra tiếng, nó tặng tôi một cái liếc mắt thật lớn.

” Hà Mạn Mạn, chị mà còn như vậy, thì lần sau đừng hòng cùng em ra ngoài.”

Như vậy thì không được, tôi còn trông cậy vào nó dẫn đi ăn uống vui chơi.

Tôi lập tức giả vờ thu lại nụ cười, ” Được rồi anh trai.”

Tôi và Trì Tố chia sẻ chuyện ngày hôm nay, cô ấy dặn tôi chú ý đúng mực, đừng để bị lật xe.

Cô ấy thực sự là miệng quạ.

” Chị, chị không tới đây chơi à?”

” Chị không tới, chị bị cấm cửa lúc 12 giờ.”

Khi Trì Tố biết chuyện này, cô ấy nói, ” Cửa của Chúa à, cậu ở một mình thì đâu ra mà cấm cửa?”

Tôi nói, dù sao cũng phải làm cho cậu ấy có chút cảm giác nhớ nhung đi.

” Vậy chị có chơi Vương giả không? Lần sau có thể cùng chơi với nhau.”

” Chị chỉ biết chơi phụ trợ thôi.”

” Em đã là vua trong chín mùa giải rồi, em có thể chơi mọi thứ trừ phù trợ.”

Tôi nhìn thấy những lời này, trong đầu tất cả đều là hình ảnh, ở trong phòng bi-a cậu ấy lúc chiến thắng cười, đuôi lông mày có chút đắc ý, tản ra sự tươi sáng của thiếu niên.

Tôi nói, ” Chị biết đó là vì em không thể thiếu chị.”