- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính
- Chương 7, Chơi game
Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính
Chương 7, Chơi game
Ánh mắt Viên Nguyên quét qua tất cả những người có mặt, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, “Bọn họ là ai?”
Viên Nguyên lúc này rõ ràng đang cười dịu dàng, nhưng Giang Minh Kỳ cảm thấy mình có thể sắp bị bắt quả tang. lên con cá mập dao trong giây tới mọi người.
Giang Minh Kỳ đã có tội không thể giải thích được.
Trong đầu y chợt lóe lên một tia sáng, y nhanh chóng thanh minh nói: “Đó là đối tác nghiên cứu mà em tìm được cho anh!”
“Đối tác nghiên cứu?” Viên Nguyên mỉm cười.
Giang Minh Kỳ dè dặt gật đầu, giọng điệu như khen thưởng, “Đúng vậy, em sợ anh học một mình quá cô đơn, cho nên em tìm một bạn học cho anh để giúp anh nâng cao hiệu quả học tập.”
Nam người mẫu hỏi trong khó hiểu: "Thầy Giang, lần này là ngài muốn chơi trong lớp học Quốc tế sao? Sao ngài không nói trước với em. Em chưa có thời gian chuẩn bị đồng phục trường Quốc tế."
Giang Minh Kỳ ".. . “cậu tới đây là để phá sân khấu sao? ರ_ರ
Giang Minh Kỳ vẻ mặt bất lực, giãy dụa muốn chết: "Đừng nghe lời cậu ta nói bậy! Em trong lòng chỉ có học, không có loại ham muốn thế gian.Học là quan trọng nhất.Viên Nguyên,trở lại càng sớm càng tốt. Đi học đi. "
" Thiếu gia, ngài buộc tôi phải nghỉ học và hủy bỏ tư cách nhập học của tôi. "Viên Nguyên rõ ràng sử dụng kính ngữ khi nói, nhưng có một sự châm biếm khó tả. , "Bây giờ ngài đã đổi ý rồi sao?
Giang Minh Kỳ lắc ly rượu đỏ trong tay, ngạo mạn nói:" anh là chim hoàng yến của em. Dù em muốn anh làm gì, thì anh cũng phải làm. muốn anh trở về"Muốn học thì phải ngoan ngoãn đi học.”
Đôi mắt Viên Nguyên tối sầm, như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả.
Nhìn từ khoảng cách gần, Viên Nguyên bề ngoài hoàn mỹ một chút nào, lại còn là một bộ dạng hỗn độn. Ánh sáng đan xen sáng tối rắc lên trên khuôn mặt tuấn tú của Viên Nguyên, với lông mày rậm và đôi mắt đẹp trai, dáng vẻ rất hung hãn,, khiến cho đôi chân của y trở nên yếu ớt.
Giang Minh Kỳ chân yếu một giây, liền muốn chạy trốn .y nghĩ tới, nam chính còn chưa được nhà họ Viên công nhận, y bất lực, không được tùy tiện bắt nạt y
“Ông xã.”
Giang Minh Kỳ nhẹ giọng gọi ngọt ngào, vươn tay kéo bộ âu phục của Viên Nguyên xuống.
Với sức mạnh này, Viên Nguyên cúi xuống nửa người, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại.
Lực lượng sử dụng vô tình quá lớn, Giang Minh Kỳ ngả người ra sau, lưng đột nhiên áp vào mặt bàn lạnh lẽo.Da ở lưng dưới mềm và có nhiều màu đỏ.
Đột nhiên bị người túm lấy cà vạt, Viên Nguyên bất ngờ tiến lên hai bước.
Viên Nguyên dùng hai tay chống đỡ cái bàn để ổn định thăng bằng, đặt lên eo Giang Minh Kỳ.
Ở trong mắt người khác, tư thế này giống như là Viên Nguyên chủ động ôm Giang Minh Kỳ vào lòng, tư thế rất ngoan đạo.
“Bé con, anh cho rằng mình không có tư cách phản kháng đúng không?”
Con ngươi màu hổ phách của Giang Minh Kỳ tràn đầy khıêυ khí©h hung ác, tà mị ghé vào lỗ tai Viên Nguyên cười khẽ, hơi nước nóng hổi tràn vào lỗ tai Viên Nguyên.
“Đừng quên thân phận của anh, anh chỉ là người yêu của em”
“Loại người tình ,mà em nhốt trong biệt thự để đáp ứng nhu cầu đặc biệt của Em”
Vừa nói, Giang Minh Kỳ trước hết không nhịn được đỏ mặt. Lời thoại của nhân vật phản diện kiểu này hơi quá đáng xấu hổ.
Nghĩ đến đoạn video mà quản gia gửi cho mình, hai má Giang Minh Kỳ đỏ bừng, hung hăng nói: Cho dù em muốn làm chuyện xấu với anh ,anh cũng không thể cự tuyệt.” Đôi má trắng như tuyết non nớt đỏ bừng, đoạn kết. ngọt ngào gợi nhớ về đầu mùa hạ Rượu đào.
Giang Minh Kỳ đôi mắt hổ phách tràn đầy lãnh ý cùng khıêυ khí©h, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, cuối mắt tràn đầy đỏ rực.
Sau khi cánh hoa đào bị dập nát và thối rữa, nước màu đỏ hồng chảy ra tạo thành rượu đào say.
Viên Nguyên không hề tức giận, nhưng trong lòng lại nổi lên một loại cảm xúc khác.
Loại cảm xúc đó đang bùng cháy, cuồng loạn trong l*иg ngực, như thể đang nhấp một ngụm rượu nồng độ cao.
.. Hắn rất muốn bắt nạt y.,Đôi mắt này phải đẹp khi y khóc.
Khóe môi Viên Nguyên gợi lên một nụ cười thuần khiết và nhân hậu, hắn nói một cách hòa nhã và cung kính: “Thiếu gia, ngài suy nghĩ quá kỹ rồi.”Làm sao tôi có thể chống lại ngài được.”
Giang Minh Kỳ không tin vào lời nói nhảm nhí của nam nhân vật chính ,Đúng vậy, nam chính sẽ không phản kháng, nam chính chỉ nghĩ muốn gϊếŧ y thôi
Giang Minh Kỳ cười nhẹ, “Nhớ lời anh nói.”
“Đồ dùng học tập sẽ được giao sớm, không lâu nữa có thể chính thức bắt đầu học.”
-- Giang Minh Kỳ nhớ lại lịch sử buồn bã năm xưa".Ở thế giới ban đầu, y đến lớp lúc 8 giờ mỗi sáng, đủ các lớp từ thứ hai đến thứ sáu, y phải học buổi tối.Quỷ mới biết tại sao lại có chuyện tự học buổi tối trong trường đại học.;
Tại sao Viên Nguyên không phải chịu khó học hành? Ghen tuông khiến lời nói của Giang Minh Kỳ, không thể nhận ra, biến thành chanh chua chỉ vào hắn: "Viên Nguyên, học đại học bằng tuổi anh, có người còn cần đi tự học. vào lúc nửa đêm., một bài kiểm tra nhỏ ba tuần một lần và một bài kiểm tra lớn cứ năm ngày! Tại sao anh ở nhà thoải mái cả ngày? Lương tâm của anh sẽ không đau sao?! Mau quay lại trường học đi. "Bản thân -học tập buổi sáng và buổi tối đều sắp xếp xong! Nếu học đủ môn mà không đủ chuyên ngành thì đi học bằng kép. "
Viên Nguyên bình tĩnh nói," Tôi không thể đi học được. Thiếu gia đã xử lý rồi. Các thủ tục đình chỉ cho tôi. "
Giang Minh Kỳ:" Việc này không thành vấn đề, em đã giao cho người đi làm rồi.,anh sẽ có thể trở lại trường học. "
Viên Nguyên nhìn người thanh niên trước mặt hắn và một cảm giác xa cách lạ lùng chợt hiện lên trong lòng hắn.
Liệu Giang Minh Kỳ thần kinh trong trí nhớ của hắn, có thực sự đủ tốt để giúp hắn khôi phục lại trạng thái học sinh của mình?Hoàn toàn không thể.
Kẻ điên càng vui khi thấy hắn đau hơn, còn muốn tự tay gϊếŧ chết hắn, làm sao có thể tốt bụng giúp hắn khôi phục thân phận học sinh.
“Thiếu Gia”
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Minh Kỳ trong veo, phong thái dịu dàng sạch sẽ, “Sao vậy?”
Ánh mắt Viên Nguyên nghiêm túc, lần đầu tiên hắn thành khẩn nói: “Cảm ơn.”
“ Không phải em đã nói rồi. Nó, không cần sao? Nói lời cảm ơn với em, còn gì phải nói lời cảm ơn vì mối quan hệ giữa chúng ta. "
Giang Minh Kỳ cười rạng rỡ, chớp chớp đôi mắt đào hoa," Trực tiếp gọi điện thoại cho
Viên Nguyên: " ... "
Giang Minh Kỳ mỉm cười từ tốn biến mất:" Ồ, em xin lỗi, em quên rằng anh không có tiền. "
Viên Nguyên:" ... "
Giang Minh Kỳ:" anh có thể tạo giấy nợ, cửa hàng của chúng tôi hỗ trợ thanh toán Tài khoản. "
Viên Nguyên:" ... Không có mở cửa Hoài Bảo. "
Giang Minh Kỳ vẻ mặt lạnh lùng nói:" Ồ. Tạm biệt. "
.... Có tiếng gõ cửa.
Người phục vụ mặc lễ phục lịch sự nói: “Quý khách, món mà quý khách đặt đã đến.”
Giang Minh Kỳ ngạc nhiên, “Nhanh như vậy?”Chưa đầy mười phút sau khi đặt hàng, món đã được giao đến rồi. ? !
Người phục vụ: "Để đảm bảo trải nghiệm của khách hàng, chúng tôi sẽ luôn giao hàng trong thời gian sớm nhất có thể."
"Vì đồ dùng học tập đã đến nên ..."Giang Minh Kỳ chưa kịp nói xong đã thấy người phục vụ mang ra có vẻ gì đó sai. sai
Trong một hộp quà lớn màu đen.Những tấm da nhỏ, roi da, nến, dây chuyền, còng tay, . được đặt trên bàn cà phê.
Khi người phục vụ đi ra ngoài, anh ta còn thân mật đóng cửa lại cho bọn họ, “Chúc các vị và quý khách vui vẻ.”
Nhìn đồ vật kỳ quái trên bàn, Giang Minh Kỳ ngẩn ra, trừng lớn hai mắt.Từ nhỏ y đã được gia đình bảo vệ rất tốt, y chưa bao giờ tiếp xúc với phương diện này, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một vật thể nhẹ như vậy trong thế giới thực.
Thật là ngột ngạt khi có rất nhiều người xung quanh nhìn chằm chằm vào y, lổ tai của Giang Minh Kỳ không khỏi nóng lên.
Nam người mẫu bên cạnh sửng sốt một chút rồi trìu mến tiến lại gần y, "Oa, Giang thiếu gia lần này chơi nhiều như vậy sao? Tôi may mắn được làm sản phẩm thử nghiệm của thiếu gia Giang sao?"
- Cảm ơn, không cần đâu.", Giang Minh Kỳ vội vàng tránh nam mẫu ngồi ở bên cạnh Viên Nguyên, dùng Viên Nguyên làm lá chắn.y không thích người khác ở quá gần mình, và y cũng không thích người khác chạm vào mình.Nhưng Viên Nguyên là một ngoại lệ.
-Không có lý do gì cả, chỉ là Viên Nguyên quá đẹp trai, với khuôn mặt lạnh lùng thâm trầm và lãnh đạm, ngay cả tìиɧ ɖu͙© trên giấy tờ của Giang Minh Kỳ cũng không thể chống lại.
Giọng điệu của Viên Nguyên châm chọc: "Thì ra đây là thứ mà thiếu gia gọi là "đồ dùng học tập".
"Sở thích của thiếu gia thật sự rất độc đáo.;"
Nhìn thấy những thứ kỳ quái trên bàn cà phê, hai má của Giang Minh Kỳ đỏ bừng, xấu hổ đến mức y muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để vào:;"Tiêu Chi, mau cất những thứ này đi!”
Tiêu Chi trán giống như bóng đèn lớn, ôm ngực khóc, “Thiếu gia, ta không phải là người biểu diễn.”
Giang Minh Kỳ không nói nên lời, “??? "Không cần phải bán mình!"
"Tốt quá!" Tiêu Chi nhanh chóng thu dọn mọi thứ và đưa nó cho Giang Minh Kỳ
-Thiếu gia, ngài muốn dùng roi và xích trên người Viên Nguyên sao? Ngài muốn chơi Tiểu Hắc phòng sao? Có cần tôi chuẩn bị địa điểm cho Ngài không?"
-. "Không! Nếu cậu nói thêm, tiền lương của cậu sẽ là bị trừ đi. ”Hai má Giang Minh Kỳ nóng lên, hồng nhạt từ cổ truyền đến lổ tai"
Khi tình cờ nhìn thấy lổ tai đỏ bừng của Giang Minh Kỳ, Viên Nguyên sửng sốt, trong lòng tự giễu.,"Giang Minh Kỳ ở nhà cũng có chỉnh tề phòng học, đạo cụ quá mức như vậy, thật sự trình độ này làm sao có thể làm cho y đỏ mặt? ,Sau nhiều năm không gặp nhau, kỹ năng diễn xuất của Giang Minh Kỳ đã tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ Giang Minh Kỳ cũng như hắn trọng sinh sao?,Suy đoán này nhanh chóng bị Viên Nguyên bác bỏ,,,Nếu Giang Minh Kỳ được trọng sinh, sẽ không thể nhầm hắn với Tề Gai trong cuộc gặp gỡ đó.""Chuyện gì đã xảy ra với Giang Minh Kỳ? :Viên Nguyên cau mày.
-Quầy bar gây ấn tượng với hắn , Ở kiếp trước, (Giang Minh Kỳ )muốn sử dụng những đạo cụ SM đó trên người hắn, nhưng y đã thất bại. Bởi vì hắn đã đâm (Giang Minh Kỳ)
Bây giờ, Viên Nguyên đang mang theo một chiếc máy quay thu nhỏ, định ghi lại những gì Giang Minh Kỳ đã làm, và đăng đoạn video đã quay lên mạng có thể khiến Giang Minh Kỳ trở nên bị bêu xấu.
Mặc dù người đứng đầu gia tộc họ Giang rất yêu quý Giang Minh Kỳ, nhưng ông ta lại có yêu cầu cực kỳ cao đối với tính cách của con cháu mình. Nếu người đứng đầu nhà họ Giang phát hiện ra, Giang Minh Kỳ sẽ phải đau đớn và khổ sở.
Những người lính không có máu, gϊếŧ người không có máu.
Nhân lúc không ai để ý, Viên Nguyên đã lắp camera vào một góc khuất, vừa tình cờ đã ghi lại được toàn bộ tình hình của chiếc hộp.Cạm bẫy đã giăng sẵn, chỉ chờ con mồi mắc câu.
“anh nhìn em chằm chằm làm gì?!”
Viên Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện thiếu gia hai má ửng hồng, đôi mắt hổ phách hung hăng trừng mắt nhìn hắn.Tim bị móng mèo cào trong chốc lát, rất ngứa.
“Anh đã từng thấy ai đỏ mặt chưa?!” Giang Minh Kỳ che gò má nóng rực, tức giận nói: “Quay đầu lại đừng nhìn em!”
Khi thiếu niên đỏ mặt, lông mày càng thêm đẹp.
Viên Nguyên quay đầu theo lời nói, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi thiếu gia. Tôi không có ý định khác.”
Giang Minh Kỳ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến nam chính, đang nhớ lại tình tiết của tiểu thuyết gốc.
Cốt truyện của cuốn sách gốc là làm cho Viên Nguyên ghen, và nguyên chủ đã cố tình kết thân với những người đàn ông khác trước mặt Viên Nguyên, để đạt được mục đích làm nhục Viên Nguyên
-Giang Minh Kỳ thật sự không hiểu mạch não loạn thần kinh của nguyên chủ.,Yêu hắn và tặng hắn một chiếc mũ xanh?Đây là truyền thuyết, yêu đến tột cùng là ghét? là cái quái quỷ gì a"
Nam người mẫu hạ thấp giọng nói bong bóng khàn khàn trầm thấp nói: "Thiếu gia, ngài có muốn ăn nho không? Tôi sẽ gọt nho cho ngài"
Tiếng bong bóng truyền tới này thực sự khiến Giang Minh Kỳ sửng sốt, da thịt nổi da gà Nghĩ.
{""Anh bạn tốt, đây có phải là một cuộc tấn công âm thanh.không."}
Giang Minh Kỳ quay đầu nhìn nam người mẫu, nam người mẫu đẹp trai, không biết là số mấy.
-“Không cần.”Giang Minh Kỳ có chút ám ảnh sạch sẽ, không thích ăn nho do người lạ gọt vỏ.“Nhưng ta muốn cậu làm những chuyện khác.”
Nghe thấy kịch, nam mẫu lập tức nở nụ cười mơ hồ, vội vàng ám chỉ: “Ngài muốn tôi làm gì thì làm. Toàn bộ của tôi đều thuộc về thiếu gia.”
“Thật sự là, Có phải không? ”Giang Minh Kỳ chống cằm hỏi.
- Nam người mẫu ám ảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Giang Minh Kỳ nhịp tim không khỏi tăng nhanh, “Thật đấy. Tôi thích ngài”
Những người đàn ông kia bất đắc dĩ nói, “Giang thiếu gia, ngài có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn với bọn tôi,,bọn tôi sẵn lòng. ”
Giang Minh Kỳ nhấc micro.“:Đêm nay tuyết rơi dài cô đơn, chúng ta cũng có thể làm chuyện gì đó thú vị.”
- Người nào đó nuốt nước bọt, chờ mong hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Minh Kỳ cởi cúc áo sơ mi trên cùng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, “Suỵt, là bí mật." Ta sẽ cho các ngươi một đêm thật sảng khoái, các ngươi chỉ cần hưởng thụ. "
Nghe vậy, các nam nhân đột nhiên có chút kích động. Thiếu gia nhà họ Giang đã đến quán bar nhiều lần như vậy rồi.,không bao giờ cùng bọn họ có những động thái vượt quá giới hạn. Miễn là là bọn họ đi ngủ, bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều để xin tiền hoặc tài nguyên.
Nam người mẫu chủ động cởi cúc áo sơ mi của cậu ta, nhắm mắt lại mời: “Thiếu gia, vào đi.
Trên mặt cậu ta chuẩn bị viết “Đang đợi lâm hạnh”.
Những người khác ở phía sau không xa, bọn họ đang cởϊ qυầи áo,, quần áo bay tứ tung hiện trường đơn giản khó coi.
Quản gia và vệ sĩ tỉnh táo rời đi và đợi bên ngoài.
Giang Minh Kỳ tầm mắt rơi vào Viên Nguyên cách đó không xa.
Viên Nguyên lặng lẽ ngồi trong góc, như thể hắn cách biệt với thế giới, và sự bồn chồn và hối hả xung quanh hắn ,không liên quan gì đến hắn"
Viên Nguyên cho y một nụ cười nông cạn, nhưng không có nụ cười trong đôi mắt đen của hắn
Trong góc, ánh đèn đỏ mờ ảo lóe lên ba lần ,Máy ảnh đã bắt đầu quay.
Viên Nguyên nhẹ giọng hỏi: “ Thiếu gia ,người định chơi cái gì?”
Giang Minh Kỳ cau mày nói: “Đã muộn, cùng người lớn chơi vài trò chơi đi.”
Giang Minh Kỳ khinh khỉnh nói:" Loại trò chơi này quá trẻ con và không đủ thú vị. "Chơi cái gì thú vị đi., Được ."Bịt mắt trước đi. " Em muốn cho anh một điều bất ngờ. "Để đảm bảo rằng Viên Nguyên và những người mẫu nam này sẽ không nhìn trộm,
Giang Minh Kỳ đã trói chặt hai mắt, trói cổ tay hắn vào ghế, rồi để cho bọn họ ngồi quanh chiếc bàn tròn. Nó trông giống như một cái gì đó thứ mười tám. Những điều bị cấm sẽ xảy ra tiếp theo.
Vẻ mặt của Viên Nguyên lạnh lùng khi cổ tay bị dây thừng trói ở phía sau.Một con dao tuột khỏi còng, lưỡi kiếm trắng và sắc bén, trong ánh sáng lờ mờ lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đây là một gian phòng kín, mấy tên vệ sĩ kia nhất thời không vào được,Giang Minh Kỳ nếu dám vượt biên, sẽ cho Giang Minh Kỳ nếm thử dao lần nữa.
Giang Minh Kỳ nhìn kiệt tác trước mặt và hài lòng::Tiếp theo đến lúc phải chứng kiến
kỳ tích.”
Giang Minh Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay, “Bây giờ có thể mở mắt ra rồi.”
Viên Nguyên mở mắt ra, nhưng thay vì nhìn thấy đồ chơi của Thanh niên, mà lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.
Viên Nguyên đột nhiên có một linh cảm không tốt, “Đây là cái gì?”
“Chồng à, chơi trò người lớn đi.”
Luật chơi là nếu trong thời gian quy định mà anh không thể hoàn thành những câu hỏi này thì số lượng câu hỏi là bao nhiêu. Sẽ bị lật lại. Lần. Nếu không đạt tỷ lệ đúng 60%,anh phải thực hiện cả trăm lần chống đẩy và ngồi lên. "
Giang Minh Kỳ bật đồng hồ hẹn giờ và cười rạng rỡ.: Bộ hẹn giờ bắt đầu ngay bây giờ."
(Edit: Tội anh công vãi 😂 bị em thụ phúc hắc gài bẫy, lừa quài)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính
- Chương 7, Chơi game