Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính

Chương 3, nói chuyện với chồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Minh Kỳ da đầu tê dại, hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: "Anh là Viên Nguyên sao?! Anh không phải là anh Tề?!"

Nhìn phản ứng của Giang Minh Kỳ, Viên Nguyên khẳng định đoán vừa rồi là Giang Minh Kỳ. thực sự nhận ra hắn là một người khác. Nhưng bọn họ quen nhau đã gần hai tháng, làm sao Giang Minh Kỳ không nhận ra mặt hắn

Viên Nguyên đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, cười tủm tỉm nói: “Tôi là Viên Nguyên.”

Đôi mắt của Giang Minh Kỳ tối sầm lại, nhất thời không thể tỉnh táo trở lại.Tê tê ...Thật sự là tê dại ...Mù mặt cũng không phải chuyện xấu .

Giang Minh Kỳ ấn huyệt thái dương, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu ăn mày, ngươi tên gì?"

Ăn mày lau đi. trong lòng đau xót rơi lệ, "Ta tên là Tề Gai. Tề gia đại hiền vương! Gai của anh hùng vô song!"

Giang Minh Kỳ nói: ". Ồ, chào ăn mày.""Vừa rồi ngươi nói là Viên Nguyên đá ngươi. xuống hố bùn?

Tề Gai nghẹn ngào bất bình nói, "Đúng vậy."

Giang Minh Kỳ lập tức biến đổi 365 độ, chỉ vào Viên Nguyên nói: "Trên đời này làm sao dám có người không biết xấu hổ! Ta lên án anh vì hắn.

Khi đối mặt với nam chính, Giang Minh Kỳ vẫn có chút nhát gan, thấp giọng hỏi: “Viên Nguyên, anh tại sao lại làm chuyện này.”

Viên Nguyên nhẹ giọng nói: “Tề Gai muốn đánh lén ta, nhưng ăn trộm gà sẽ không gϊếŧ ngươi. ”

Giang Minh Kỳ hung hăng nói,“ Đó cũng là lỗi của anh, anh mau xin lỗi. ”

Vừa rồi thiếu gia Giang thiếu gia không nói như vậy. ”Giọng điệu của Viên Nguyên chậm rãi, như thể ở trong một trận âm dương quái dị và âm dương, “

Giang thiếu gia vừa rồi nói, Tề Gai ,chỉ là ta ngã xuống hố bùn, đạp bị thương ở chân.”

Giang Minh Kỳ đột nhiên cảm thấy mặt mình đau."Viên Nguyên, anh nếu làm sai, anh phải gánh chịu hậu quả. Cái chân phải tà ác này đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhất định phải bị trừng phạt. Nếu không, thiên hạ khó nổi giận. Vậy thì lấy chân phải của anh đi..." .

”.Lông mày và mắt của Giang Minh Kỳ đã phủ đầy sương giá, y dùng tay phải làm động tác“ nhấp ”, những lời còn lại đều lộ ra vẻ tự nhiên ,

Viên Nguyên sắc mặt hơi tối sầm lại.

Tề Gai kinh hãi dừng lại: "Không được chặt chân hắn! Chúng ta không thể làm chuyện phi pháp!"

Quản gia ngăn lại: "Thiếu gia, chân là tài nguyên không thể tái tạo, xin hãy suy nghĩ kỹ lại. chân phải, rồi chân phải của Viên Nguyên sẽ khỏi. ”

Thấy quản gia nói vậy Giang Minh Kỳ giống như nghe được vài lời.

Giang Minh Kỳ khó hiểu: “Tôi định cưa chân hắn lúc nào?”

Tề Gai kinh hãi hỏi: “cậu đang muốn gϊếŧ Viên Nguyên sao ???”

“Anh hiểu lầm rồi.”

Giang Minh Kỳ giải thích: “Ý của tôi là trói chân của hắn .chân phải để hắn chỉ có thể đi bằng một chân. Cảnh đó chắc buồn cười lắm. ”

Vẻ mặt của Tề Gai bỗng trở nên khó tả, và anh ta lại đeo lên chiếc mặt nạ đau đớn. Còn hỏi Anh ta không biết cảnh đó có buồn cười hay không, mọi người xem anh ta là trò đùa của mọi người à;.ಥ_ಥ

-“huhuhu, tôi về nhà tìm mẹ, các người đều bắt nạt tôi.”Nói xong, Tề Gai chạy đi khóc.

Hội trường rơi vào im lặng chết chóc.

Nghĩ đến việc mình vừa làm, Giang Minh Kỳ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chôn mình.

Quản gia cung kính nói: “ thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời ngài dùng bữa.”

Giang Minh Kỳ không có tâm trạng ăn cơm.

Mặc dù một số người còn sống, nhưng họ đã chết rồi :

Lúc này, một con mèo rối với bộ lông tơ trắng mịn bước về phía Giang Minh Kỳ

Nhìn thấy một con mèo dễ thương như vậy, nỗi buồn của Giang Minh Kỳ ngay lập tức được chữa lành.""Ngay lập tức bắt gọn con mèo rối vào vòng tay của mình và thực hiện trò chơi cưỡng bức tình yêu đối với con mèo rối.

Quản gia trấn an: “cui hua gần nhất vẫn là đối với thiếu gia, cũng không bao giờ bị người khác đυ.ng vào, chỉ có thiếu gia.”

Giang Minh Kỳ hừ một tiếng,: “Cui hua?”Cái tên Cui hua thật là sảng khoái, tinh anh.

Khi đọc cuốn tiểu thuyết, y đã không đọc nó một cách nghiêm túc, và y không thể nhớ được nhiều chi tiết. Có một con mèo trong cuốn sách gốc dường như thực sự được gọi là Cui hua.

"Meo meo ~" Con mèo rối duỗi ra móng vuốt màu hồng nhạt và đôi mắt xanh trong veo.

Giang Minh Kỳ ngồi vào bàn ăn ôm con mèo trên tay, khóe mắt liếc nhìn một cái chậu men màu xám trên mặt đất.Cái chậu tráng men to bằng cái chậu rửa mặt, bên trong có một cái niêu trắng và ít dưa chua, trông tồi tàn và hơi giống cái chậu chó.

Giang Minh Kỳ ôm con mèo rối trong tay, sợ hãi hỏi "Nhà ngươi có nuôi một con chó sao?"

Quản gia: “Tôi không có nuôi chó.

” Giang Minh Kỳ nhìn chằm chằm “chậu chó” trên sàn dời ánh mắt về phía Viên Nguyên, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

Quản gia tiếp tục nói: “Đây là bữa sáng của Viên Nguyên.” “Trên bàn ăn không được phép cho Viên Nguyên ăn, lệnh cho Viên Nguyên chỉ được dùng chậu nước này để ăn dưới đất. Bởi vì có lần ông đang cho Viên Nguyên ăn ở Bàn ăn do chính tay ông., Viên Nguyên không biết đẩy ông ra. "

Quản gia mắng:" đáng đời, người như Viên Nguyên thật không biết xấu hổ. Viên Nguyên không dám ăn đồ do chính ta đút.

"“Quản gia, câm miệng.: Giang Minh Kỳ ngập ngừng liếc nhìn nam chính, phát hiện trên mặt nam chính không có biểu cảm gì. Anh hùng thực sự có thể chịu đựng.

Giang Minh Kỳ nhìn nồi men chỉ có một cái bún trắng, còn không có lấy một chiếc đũa, vứt ở góc xa của nhà hàng, xúc phạm quá mạnh. Nguyên chủ ban đầu là một tên cặn bã thực sự. Ngay cả khi muốn hành hạ nam chính về thể xác lẫn tinh thần,

Giang Minh Kỳ cũng không thèm dùng biện pháp thô lỗ như vậy. Thực sự là vô đạo đức nếu để người ta ăn thức ăn của chó "Bát cơm này chướng mắt, nên vứt đi."

Viên Nguyên, anh là chim hoàng yến của em, nên có ý thức tự giác của chim hoàng yến.”“Từ nay về sau bát cơm trên mặt đất đều chỉ thuộc về mèo, anh đừng nghĩ tới chuyện không thuộc về mình. với em, anh đừng đi lấy thức ăn cho mèo. Tốt hơn anh nên vào bàn ăn đi, đừng cố cãi lời em, "

Viên Nguyên không biết Giang Minh Kỳ muốn làm cái quái gì .,Tên bệnh thần kinh này từ trước đến nay đều thích dùng chậu chó này để làm nhục hắn, vậy mà bây giờ đột nhiên thay đổi bản tính. Có lẽ nào Giang Minh Kỳ đã lên kế hoạch tra tấn hắn bằng những cách độc ác hơn? Chẳng hạn như cắt bỏ nguồn ăn kiêng của hắn

Viên Nguyên lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao.”

Giang Minh Kỳ sững sờ.:Còn cướp mèo, anh còn là người sao?!"

;Con mèo rối; "meo meo" móng vuốt, lông tơ trắng như tuyết đặt ở mép chậu men, như là đáp lại.

Sau khi nghe xong những lời sỉ nhục này, trên mặt Viên Nguyên vẫn không có biểu hiện gì thừa, con ngươi đen tuyền, nhìn Giang Minh Kỳ như đang nhìn một người đã chết.

Giang Minh Kỳ chỉ huy con mèo rối, hung dữ nói: “ui hua, nó cướp mất bữa ăn của nhóc nhanh lên cào nó!” Con mèo rối dường như hiểu được lời của Giang Minh Kỳ, và lao lên trên đôi chân lông tơ ngắn ngủi của mình trước mặt Viên Nguyên .. .

Nắm lấy quần tây của Viên Nguyên, nhìn chằm chằm Viên Nguyên đôi mắt trong veo ngấn nước, hung hăng gầm lên: “Meo meo meo meo!” “Meo meo "; Màu hồng, tiếng meo meo đặc biệt thút thít, ngọt ngào thấm vào tận đáy lòng.

Viên Nguyên đôi mắt khẽ nhúc nhích, bị vẻ đáng yêu của nhóc làm cho mất cảnh giác.Rướn người và nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo. Nó mềm khi chạm vào, giống như một viên kẹo bông mềm. Con mèo rối cọ cọ Viên Nguyên, lăn với chân Viên Nguyên, thoải mái kêu lên, phản bội tại chỗ.

Giang Minh Kỳ thậm chí còn không muốn nhìn thấy con mèo phản bội y lúc này.

Đợi một lúc lâu, vẫn không đợi được sự tra tấn từ Giang Minh Kỳ, Viên Nguyên trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.:“ thiếu gia ngài còn muốn gọi món gì nữa không?”

Giang Minh Kỳ“ Ừ.”

Trước mặt có một bàn lớn bát đĩa, hắn không thể ăn hết. Thật không tốt khi lãng phí thức ăn.Tốt hơn hết là dùng những món này để ngược đãi nam chính.Trong sách gốc có đề cập rằng nam chính thích ăn chay, ghét đồ ăn nhiều thịt và không bao giờ mua thịt trong siêu thị.

Là một nhân vật phản diện, tất nhiên bạn không thể để nam chính đạt được điều mình muốn, Thịt heo kho tộ, vịt om sấu sốt, sườn heo kho tộ, thịt ba chỉ kho tộ, ... đều là những món thịt mà nam chính không thích ăn, đều được sắp đặt hết!:“Những bữa sáng này quá nhiều dầu mỡ, em không có cảm giác ngon miệng, em sẽ đưa cho anh.”

Giang Minh Kỳ nhìn cao quý, lười biếng đưa cho Viên Nguyên cái phích nước đựng thịt cá lớn, “Anh mang đi điểm tâm đi.”

Viên Nguyên hơi giật mình nhìn, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mạnh

Giang Minh Kỳ không những không cắt bỏ nguồn ăn kiêng của mình, mà thay vào đó, cho hắn ăn những thức ăn tốt hơn.Hơn nữa, Giang Minh Kỳ làm sao biết hắn thích ăn thịt?

Giang Minh Kỳ: em đã từng ăn chay vì em không đủ tiền mua thịt

Viên Nguyên“ Vâng, thiếu gia.”

Lúc đi qua hộp cơm, hai người vô tình chạm vào đầu ngón tay. Viên Nguyên nhanh chóng thu ngón tay lại như bị điện giật, sắc mặt trong phút chốc tái xanh, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên bão táp.,Giang Minh Kỳ sững sờ vài giây, không khỏi kinh ngạc nam chính phản ứng mạnh như vậy.

Giang Minh Kỳ cũng có một chút ám ảnh về sự sạch sẽ và không thích ở quá gần người lạ. Nhưng một cử chỉ nhỏ như đầu ngón tay chạm vào, y nói chung không để tâm.Tính sạch sẽ của nam chính nghiêm trọng đến mức không thể chịu được ngay cả một cái chạm đầu ngón tay cơ bản nhất.

Có, nó dường như đã được mô tả trong bản gốc. Do trải qua tuổi thơ đầy bi kịch của mình, Viên Nguyên rất ghét tiếp xúc gần gũi với người đồng giới, và có lẽ ghét nhất là tiếp xúc với kẻ độc ác Giang Minh Kỳ

Thấy vậy, Giang Minh Kỳ càng vui mừng.Giang Minh Kỳ tiến lên vài bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cố ý tiến lại gần.

Khoảng cách gần đến mức gần như chạm vào quả táo Adam của Viên Nguyên.Đôi mắt đào hoa của Giang Minh Kỳ ánh lên một tia quỷ dị, nếu đi xa hơn nữa, y sẽ đâm trúng quả táo Adam của hắn. Nhưng y dám cá rằng nam chính sẽ không bao giờ để y gặp mặt.thật sự.

Lúc sắp gặp mặt, Viên Nguyên đột nhiên lùi lại hai bước, l*иg ngực khẽ phập phồng, như đang kìm nén cơn tức giận.

Giang Minh Kỳ lần đầu tiên cảm giác được vui vẻ làm một cái nhân vật phản diện, không khỏi có chút nghiện.

y quan tâm hỏi: “Chồng, anh đang giấu cái gì vậy?” Nước da trắng như tuyết của cậu bé và rất xinh., Quả táo Adam của Viên Nguyên cuộn lên lăn xuống, cứng ngắc nói: “Không có gì đâu.”

Giang Minh Kỳ cố ý nắm lấy vạt áo nam chính lắc nhẹ.Không có tiếp xúc trực tiếp với da, nhưng nó rõ ràng là tiếp xúc từ trên xuống.

(Chồng tôi cố ý tránh tôi, anh ấy ghét tôi sao?)”

Giang Minh Kỳ rũ mi xuống, đôi lông mày thanh tú phủ một màu xám xịt, ảm đạm.y thầm nghĩ, nam chính không nên hận y, nam chính chỉ muốn gϊếŧ y ,Không sao đâu, y chỉ muốn nam chính chán ghét mà thôi

Đôi mi mảnh mai của Giang Minh Kỳ khẽ rung lên, cắn chặt môi dưới, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, chịu đựng xấu hổ mà than thở một tiếng: "Thực xin lỗi, em mới là người khó chịu. Chồng ơi. Là lỗi của em. Em không biết những điều nhỏ nhặt đó sẽ khiến chồng em tức giận, vì vậy chồng em không nên trách em.;Hương trà trong lời nói của y tràn ra.

Đây là lần đầu tiên đối với Giang Minh Kỳ hành động như một đứa trẻ hư hỏng, và y không có kỹ năng kinh doanh cho lắm.y lén lút liếc nhìn Viên Nguyên từ khóe mắt.

Viên Nguyên xuất thần trong giây lát.

Đôi mắt màu hổ phách của người thanh niên giống như siro mật ong chảy ra, lấp lánh ánh sáng vỡ vụn, trong con ngươi có chút ngọt ngào tan chảy.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đến mức giòn tan xương cốt, hắn nóng lòng muốn hiến dâng bảo vật quý giá nhất trên đời cho y .Không, không gì có thể so sánh được với một thiếu niên.

Bản thân tuổi trẻ là những sinh mệnh đáng quý nhất.Lý trí trong nháy mắt trở lại l*иg, Viên Nguyên sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt.

Làm sao hắn có thể có một ý tưởng như vậy.Giang Minh Kỳ có lừa hắn không?

Giang Minh Kỳ từ khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Viên Nguyên, Giang Minh Kỳ nghĩ rằng tác dụng của hành động như một đứa trẻ hư khá mạnh.Nam chính lộ vẻ tức giận.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Giang Minh Kỳ y chợt nhận ra.y dường như đã tìm ra một cách tuyệt vời để ngược đãi nam chính cả về thể xác lẫn tinh thần!

"Cách 1: Gọi điện cho chồng"

Cách 2: Hãy âu yếm nam chính"

"Cách 3: Tiếp xúc với nam chính, chẳng hạn như nắm tay, ôm"

"Cách 4: Tiếp xúc gần với nam chính , chẳng hạn như ngủ với nhau vào ban đêm "

" Cách 5: Gọi điện cho chồng khi bạn đang hành động thô tục khi tiếp xúc gần gũi với nam chính "Sau khi vạch ra kế hoạch tác chiến, Giang Minh Kỳ cảm thấy mình thật là một thiên tài.

Nhìn thấy Vu Nguyên đang định quay người rời đi, Giang Minh Kỳ liền ngăn lại, “Chờ đã.” “Đưa tay phải ra..”

Viên Nguyên rũ mắt xuống, “ thiếu gia, người làm sao vậy?”

Giang Minh Kỳ nhíu mày nhìn. có chút không kiên nhẫn, y lặp lại lời vừa rồi nói, "Đưa tay ra. Đừng để ta nói lần thứ ba."

Viên Nguyên duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Giang Minh Kỳ thản nhiên lấy một cây bút màu đen ở bên cạnh, vặn nắp bút ra, viết tài khoản WeChat của mình trong lòng bàn tay của Viên Nguyên

Tại sao nó phải được viết trên lòng bàn tay của Viên Nguyên mà không phải trên ghi chú?Đương nhiên là để bắt nạt Viên Nguyên

.Giang Minh Kỳ suy nghĩ một chút.Nếu ai đó dám dùng bút đen viết lên lòng bàn tay của mình, hắn phải rất tức giận và trực tiếp đập vào đầu người đó.

Viên Nguyên cụp mắt xuống nhìn Giang Minh Kỳ đang cầm bút viết. Từ góc nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy xương quai xanh thanh tú, đôi môi hồng hào và đôi mắt hoa đào hơi cong của y, trông y rất phong độ.

Người thanh niên hơi nghiêng người, lộ ra vòng eo mảnh mai trắng như tuyết.Không biết vì sao, hắn lại không đẩy Giang Minh Kỳ ra

.

Bút rơi vào lòng bàn tay nhạy cảm.Mọi nét đều được cảm nhận rõ ràng.Cạnh bút vuốt ngang lòng bàn tay, theo đường nét của lòng bàn tay, trên da lòng bàn tay có cảm giác ngứa ran bí bách.Sau vị tê tê nhẹ, tê giòn xốc xếch lại càng giải nhiệt. Màu mực mát lạnh thấm vào da thịt, xen lẫn nóng lạnh khiến nhỏ run lên. ,Ở quá gần, hắn thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở nóng rực của Giang Minh Kỳ.

Viên Nguyên hai mắt lim dim, đầu ngón tay hơi cong lên khó chịu. Ánh sáng sớm tràn vào phòng qua ô cửa sổ.

Còn Giang Minh Kỳ vẻ mặt kiêu ngạo cùng cố ý, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

y đứng dưới ánh hoàng hôn chói chang hơn cả ánh mặt trời.

Người thanh niên khẽ nhếch hàm, ngạo nghễ ra lệnh: "Thêm em vào."
« Chương TrướcChương Tiếp »