Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính

Chương 13, tôi muốn so sánh kích thước của anh

« Chương Trước
A Kỳ, không ngờ em lại là người như vậy…”

Bạn trai cũ tức là Phạm Văn Đồng suy sụp khóc: “anh giấu bí mật này rất kỹ, làm sao em biết anh bất tài. . Huhu ..." Nếu em biết điều đó, tại sao em phải nói điều đó ở nơi công cộng

"Huhuuhu.. anh không còn có mặt mũi nào để gặp bất cứ ai . "

Nói xong những lời này xuống, Phạm Văn Đồng che mặt lại khóc rồi bỏ chạy đi thật nhanh.

Giang Minh Kỳ: "..." Anh ta dường như biết một số bí mật lớn.

Không chỉ Phạm Văn Đồng biết điều đó mà mọi người xung quanh cũng biết điều đó.

Cảm nhận được những ánh mắt tò mò của những người xung quanh, da đầu của Giang Minh Kỳ tê rần, y lúng túng nắm lấy cổ tay Viên Nguyên bỏ chạy.

Đang đi trên đường, Giang Minh Kỳ đột nhiên nhận ra Viên Nguyên đã yêu cầu mình nắm tay ngoan ngoãn mà không phản kháng, nghĩ như vậy, ngay từ đầu Vu Nguyên cũng không chịu nổi mà chạm vào đầu ngón tay của mình.

Kỳ lạ, Viên Nguyên có phải chịu nhục không?

*"Đi vào trong rừng*".

Viên Nguyên lãnh đạm nhìn,: “Thiếu gia kêu tôi tới đây làm gì?”

Giang Minh Kỳ cảm thấy cần phải làm rõ sự vô tội của mình, nhìn chằm chằm vào mắt Viên Nguyên, nghiêm túc nói: “em không biết người đó

Không có quan hệ không chính đáng với người đó. *"

" em nói vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.: lỗ tai của Giang Minh Kỳ hơi đỏ lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút."anh đừng để trong lòng. "

Con ngươi màu hổ phách của y, giống như siro mật ong chảy trong ánh nắng, ấm áp thấm sâu vào trái tim hắn.Viên Nguyên hơi giật mình mà nhìn y.

Địa vị của bọn họ bây giờ khác nhau, và Giang Minh Kỳ có thể làm bất cứ điều gì với hắn mà không cần lo lắng về cảm xúc của hắn. Giang Minh Kỳ không cần giải thích với hắn, dù sao hắn cũng đã giải thích. Giang Minh Kỳ đang suy nghĩ về cảm xúc của mình.

Trong lòng Viên Nguyên có một cảm giác khó tả.

Nhìn thấy Viên Nguyên vẫn im lặng, Giang Minh Kỳ cho rằng Viên Nguyên không tin những gì y nói.y ngước mắt lên nhìn trời.Bây giờ thời tiết quang đãng và không có mây, và không có khả năng có sấm sét.

Giang Minh Kỳ lập tức giơ bốn ngón tay của bàn chân phải lên, nghiêm nghị thề: “Nếu em nói dối, em sẽ bị sét đánh.”

Nhưng sau khi y vừa dứt lời,, bầu trời đột nhiên u ám, tia chớp chói tai xé toạc. Bầu trời. Tiếng sấm ầm ầm vang vọng cả bầu trời.

""Bùm! Bùm !!"

Giang Minh Kỳ xấu hổ sờ sờ mũi, cười khan nói: "Thật trùng hợp, hahaha. Có sấm sét, có vẻ như hôm nay trời sẽ mưa."

"Thiếu gia, tôi muốn hỏi ngài một câu hỏi... ”

Giang Minh Kỳ gật đầu,“ anh hỏi đi. ”

Viên Nguyên thản nhiên hỏi:“ Làm sao thiếu gia biết tôi lớn hơn anh ta? ”

Nghe được câu này, đôi má trắng như tuyết của Giang Minh Kỳ lập tức ửng đỏ.y xấu hổ đến mức muốn tự đào hố chôn mình rồi trốn bên trong đó cả đời.

Giang Minh Kỳ rũ mi xuống, không dám nhìn Viên Nguyên, y liếc mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Làm sao vậy, em không biết anh đang nói cái gì.”

Viên Nguyên chỉ muốn trêu chọc y, nhưng khi nhìn thấy hai má của Giang Minh Kỳ ửng đỏ, hắn cảm giác toàn thân điều ngứa ngáy, như có vô số lông vũ đang túm chặt lấy trái trái tim của hắn.

Viên Nguyên tiến lên một bước, kéo khoảng cách giữa hai người lại, cúi đầu ghé vào lỗ tai Giang Minh Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngài đã nhìn thấy chưa?”

Hơi thở ấm áp phả lên hoa huyệt, tuyết đọng màu trắng ngay lập tức được nhuộm một cách lộng lẫy, màu đỏ, giống như những cánh hoa đào bị nghiền nát.

Giang Minh Kỳ không thể nhịn được nữa, nhẹ giọng cầu xin sự thương xót: “Chồng à, anh đừng hỏi.”

Nhìn thấy đôi má ửng đỏ của y, trên môi Viên Nguyên nở một nụ cười, “Sao ngài không hỏi, Tôi chỉ nhắc lại những gì ngài đã nói. ”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Minh Kỳ đỏ bừng, cả khuôn mặt và cổ của y đều nhuộm một màu đỏ nhạt.Sau hai ba giây, y tức giận mà đẩy Viên Nguyên ra.

"Vì anh nhỏ tuổi hơn anh ta, vậy thì có thể!”

Nụ cười trên môi Viên Nguyên chợt đông cứng lại.

Nói xong những lời đó, Giang Minh Kỳ vội vàng chạy đi. Chỉ cần y chạy đủ nhanh, nam chính không thể đánh bại y.

Nhìn thấy Giang Minh Kỳ bóng lưng chạy trốn, Viên Nguyên liếʍ hàm trên, hai mắt thâm thúy không rõ, giống như một con chó hung ác nhìn chằm chằm con mồi.

* "Bữa tiệc vẫn đang diễn ra."*

Trở lại bữa tiệc, Viên Nguyên tìm một nơi ngẫu nhiên để ngồi xuống.

“Anh là chồng mới của Giang Minh Kỳ?”

Phạm Văn Đồng nhìn hắn với vẻ mặt thù địch, “Anh tên là Viên Nguyên”

Viên Nguyên lắc rượu đỏ trong ly, vẻ xa cách và thờ ơ.

Ở kiếp trước, Phạm Văn Đồng cố tình làm bẽ mặt hắn trong bữa tiệc, đổ rượu đỏ lên quần áo rồi đẩy hắn xuống bể bơi, khiến hắn xấu hổ trước mặt mọi người.

" Vậy thì lần này, đến lượt anh ta đi a."

Phạm Văn Đồng thì thầm nói: “ Viên Nguyên , tôi có thể mời anh vào phòng tắm nam.”

Viên Nguyên: “?”

Có lẽ anh ta nhận ra rằng hành vi của mình có chút biếи ŧɦái, Phạm Văn Đồng giải thích nó một cách nghiêm túc. Anh ta nói, “Tôi không có ý gì khác.

”Viên Nguyên:“ Ý anh là gì? ”

“ Ừ… chuyện… đó… ” Phạm Văn Đồng chật vật một hồi lâu, không nói ra được.

Viên Nguyên: “Tôi sẽ rời đi nếu tôi không sao.”

Khuôn mặt của Phạm Văn Đồng đỏ bừng, anh ta nhanh chóng thú nhận: “Không có chuyện gì khác, tôi chủ yếu muốn so sánh kích thước với anh thôi!”

Viên Nguyên: “...”

Cái gì vậy? kích thước của phòng tắm nam?

Một nam giới trưởng thành mời chào như vậy đối với một nam giới trưởng thành khác là khıêυ khí©h hoặc quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

"Xin lỗi, tôi không thích đàn ông, và tôi không quan tâm đến việc so sánh kích thước với những người đàn ông khác. vậy thì anh hãy đi tìm người khác đi."

"Cái gì?! Anh không thích đàn ông ???"Phạm Văn Đồng tức giận với khoảnh khắc đó, mà gầm lên vì quá sốc nói: "anh không thích đàn ông tại sao anh có vợ, mà vợ của anh đã biết kích thước của anh! Thực ra anh đã nói rằng anh không thích đàn ông ??? Anh có nghe những gì anh đang nói là lời nói của con người sao?!

"Vợ mà anh cướp đi, anh còn không nâng niu! Tại sao A Kỳ lại yêu một kẻ hoang da^ʍ như anh! A Kỳ yêu anh ở chỗ nào hả ???"

Tức giận đến mức khống chế, ngực Phạm Văn Đồng Phập phồng nặng nề, anh ta hét lớn: "Nói cho tôi biết, anh có lợi hại gì ngoài việc to lớn như vậy? !!!"

Tiếng gầm lớn gần như lật tung cả mái nhà, cả người trong vòng bán kính trăm ngả. dặm nghe thấy tiếng gầm kinh ngạc này.

Ngay sau khi những lời này thốt ra, mọi thứ chìm trong im lặng.

Không khí yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy cả tiếng rơi của đầu kim.

Được rồi, bây giờ mọi người đã biết hắn lớn như thế nào rồi.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Mọi người mắt tròn mắt lớn như chuông đồng, háo hức chờ cảnh tiếp theo.

Viên Nguyên giọng nói khàn khàn: “ thiếu gia, tôi phải làm sao để vừa lòng ngài?”

Giang Minh Kỳ khí chất cao quý, lười biếng chống cằm, hai má trắng sữa hơi phồng lên, trông có chút đáng yêu, “em đã ở bên cạnh anh rồi. Dài dòng. Anh không hiểu suy nghĩ của em sao? "

Viên Nguyên suy nghĩ vẻ mặt của Giang Minh Kỳ, ngập ngừng hỏi:" Tối nay tôi sẽ lau hết đồ đạc trong biệt thự, được không? "

Chắc hẳn có hàng ngàn đồ đạc trong biệt thự. Ít nhất cũng phải mất. Năm giờ để làm sạch tất cả đồ đạc, rất khó.

Giang Minh Kỳ bác bỏ: "Không đủ.

"

Giang Minh Kỳ ra lệnh: “Tối nay trở về làm mười bộ đề mạch, số lượng câu hỏi không được dưới 500 câu, viết xong cũng không được ngủ.”

Viên Nguyên ánh mắt có chút giật mình, “Được rồi, cảm ơn thiếu gia. "

Cô vương khinh thường nói:" Không được, vậy sao ??? "

Cô Li tức giận nói:" RNM, hoàn lại tiền !!! "

Giang Minh Kỳ nghe vậy," Xem ra mọi người không hài lòng với kết quả này thì anh sẽ phải chăm chỉ hơn. Em sẽ làm thêm mười bộ nữa. "

Viên Nguyên lạnh lùng nhìn cô Lý, cười chết chóc:" Được, vậy tôi sẽ làm hai mươi bộ. "

Cô Lý rùng mình.

Giang Minh Kỳ chỉ thị: “ Tiêu Chi, trước đây hãy đưa Phạm Văn Đồng đi, và đừng để Phạm Văn Đồng tiếp cận Viên Nguyên.”

Tiêu Chi do dự nói: “ Thiếu gia, loại chuyện này quá mạo hiểm đối với tôi. An toàn cá nhân và sức khỏe tinh thần là quá nguy hại. Nếu anh ta đưa tôi vào nhà vệ sinh, sự trong trắng của tôi có thể bị hủy hoại. Thật quá khó để tìm bạn gái bây giờ. Tôi phải tắm rửa sạch sẽ và trao trinh tiết làm của hồi môn. Bạn gái tương lai của tôi phải không bị người khác bắt đi! Hơn nữa ... "

Giang Minh Kỳ chỉ nói ba chữ," Tăng lương. "

"

Được rồi, ông chủ! Tiêu Chi hăng hái nói:" ngài muốn tôi trói anh ta như thế nào? Theo chiều ngang? Theo chiều dọc? Hay theo đường chéo? Tôi thậm chí sẽ trói anh ta vào một con cua! "

Giang Minh Kỳ mệt mỏi nói," Cứ ném anh ta ra. "

Tiêu Chi nói tích cực:" Được rồi! "

Sau khi đến bữa tiệc rất lâu, Phú Nhuận Thành, người đã ở trong bữa tiệc. tiệc tùng, không bao giờ xuất hiện.

"Khi nào thì năm mươi triệu của y được trả lại? !

Nơi tổ chức tiệc là một khu nghỉ dưỡng nhỏ với đầy đủ các loại phương tiện giải trí.

Giang Minh Kỳ buồn chán đi lang thang, xem biểu diễn violin, và ăn một số món tráng miệng.

Thật kỳ lạ, bất cứ khi nào y sử dụng dao, nĩa hoặc chỗ ngồi, nó luôn được người phục vụ của trang viên cất đi. Loại hành vi này kỳ quái dị thường, khiến cho trong lòng Giang Minh Kỳ cảm thấy ớn lạnh.

Điều quan trọng nhất là cậu ta luôn cảm thấy có một ánh mắt đen tối đang nhìn trộm y, ánh mắt đó nhớp nháp và lạnh như chuột trong rãnh nước.

Giang Minh Kỳ khó chịu cau mày, cúi đầu nhìn thấy đã đúng năm giờ chiều.Đã đến lúc phải giám sát việc học của Viên Nguyên vào buổi tối rồi, đừng bỏ lỡ khoảng thời gian vui vẻ như vậy.

"Viên Nguyên đâu? Bảo Viên Nguyên đừng chơi nữa mà về nhà."

Tiêu Chi bối rối gãi đầu: "Thiếu gia, tôi cũng không biết. Tôi đã không thấy Viên Nguyên mấy tiếng rồi."

-cặp kính cận và đôi mắt xanh lục bước vào bên ngoài. Người đàn ông thuộc chủng tộc hỗn hợp, có nét mặt trầm và tính khí hơi nham hiểm.

Phú Nhuận Thành nhếch môi thành một nụ cười, bắt tay y, "Thực xin lỗi, việc nhà phức tạp như vậy, A Kỳ đã chờ lâu rồi.

" bàn tay hắn ta.Trước hết, y mắc chứng nghiện sạch sẽ và không muốn tiếp xúc với người lạ. Thứ hai, Phú Nhuận Thành là một người mất trí hoàn toàn, và hắn ta không có ba quan điểm và đạo đức của một người bình thường, Giang Minh Kỳ không muốn liên quan gì đến người mất trí này.

Nhận thấy được sự từ chối của Giang Minh Kỳ, đôi mắt Phú Nhuận Thành lờ mờ hiện lên một tia máu đen. Hắn ta nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của y, ánh mắt mê đắm.

Giang Minh Kỳ chỉ vào bầu trời, “Hãy nhìn đám mây trên bầu trời đó.”

Phú Nhuận Thành: “Sao vậy?”

Giang Minh Kỳ nghiêm túc nói: “Trông không phải là năm mươi triệu anh nợ tôi sao?”

Phú Nhuận Thành nhếch môi. Nở nụ cười, "Xin lỗi, tôi đã quá bất cẩn và suýt quên mất số tiền tôi đang nợ. Tôi sẽ hướng dẫn người chuyển tiền vào tài khoản của cậu trong thời gian sớm nhất."

Giang Minh Kỳ kỳ lạ hỏi: "Nhân tiện, anh đã thấy Viên Nguyên chưa?? ”

Phú Nhuận Thành cầm cốc trên bàn bên cạnh lên nhấp một ngụm rượu,“ Ra là vậy. ”

Rượu đỏ tươi chạm vào đôi môi tái nhợt của anh, giống như ma cà rồng thời trung cổ uống máu.

"Tôi nghe nói A Kỳ muốn cưỡi ngựa với Viên Nguyên, nhưng Viên Nguyên đã từ chối A Kỳ bằng cách nào đó và suýt làm A Kỳ bị thương."

Khóe môi Phú Nhuận Thành nở nụ cười kỳ lạ, “Viên Nguyên xúc phạm A Kỳ, đương nhiên sẽ bị trừng phạt.”

Giang Minh Kỳ đột nhiên có dự cảm xấu, “Hình phạt gì?”

Đôi mắt xanh lục của Phú Nhuận Thành lạnh lùng, u ám, cười dịu dàng nói. : "Lô tân dược từ Đông Nam Á vừa đủ để Viên Nguyên thưởng thức trước. Viên Nguyên bị tôi nhốt trong phòng, hiện tại tôi nghĩ đến hắn vừa mới tiêm thuốc,

trong lòng vui mừng khôn xiết của y học. Đây có phải là những gì các con thú làm? !

Giang Minh Kỳ sắc mặt lạnh đi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng Đệt CMN,y không thể bình tĩnh được chút nào!

Cơn giận dữ dâng lên, Giang Minh Kỳ thẳng tay tát Phú Nhuận Thành.

Cái tát này, Giang Minh Kỳ dùng 100% sức lực, cái tát khiến lòng bàn tay y tê dại.

Mặt Phú Nhuận Thành bị lệch sang một bên, máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng.Vết máu hằn lên làn da tái nhợt, trông đặc biệt đáng sợ.

Đôi mắt màu xanh lục giống như rắn độc lạnh lẽo, nhớp nháp liếʍ láp từng tấc da thịt của Giang Minh Kỳ, ánh mắt ám ảnh.

Phú Nhuận Thành liếʍ máu nơi khóe môi, áp lưỡi vào răng nanh sắc nhọn, cười khúc khích nói: "Tại sao A Kỳ lại đánh tôi?"

"Viên Nguyên là người của tôi. Đến lượt tôi dạy cho anh một bài học? "

Giang Minh Kỳ cau mày, đôi mắt hoa đào lạnh như dao, y chế nhạo:" Anh là gì? "

Phú Nhuận Thành cười," Tôi là gì.

"

Phú Nhuận Thành chậm rãi lẩm bẩm từng chữ, giống như một câu chuyện tình không rõ ràng giữa những người yêu nhau, "Tôi là chó của A Kỳ, tôi chỉ nghe lời A Kỳ."

Giang Chu nói: "..." Mỗi năm đều có biếи ŧɦái, đặc biệt là chuyện này sao....?

“Vậy thì tôi kêu anh đi chết đi, anh đi chứ?”

Nụ cười trên khóe môi của Phú Nhuận Thành chợt đông cứng lại.

", Ha, ngay cả tôi chỉ kêu anh đi chết ,anh còn không giám , vậy mà còn muốn làm chó của tôi?"

Giang Minh Kỳ khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho anh một lời khuyên. Nếu có thời gian, hãy đến bệnh viện kiểm tra não bộ."

Phú Nhuận Thành không tỏ vẻ khó chịu, nhìn y chằm chằm.với một nụ cười, như thể anh ta đang quan sát một con vật cưng không biết gì.

Giang Minh Kỳ cả người điều nổi da gà, ưu tiên hàng đầu là phải tìm được Viên Nguyên trước, đừng lãng phí thời gian với bệnh thần kinh.

“anh mau nói cho tôi biết Viên Nguyên bị nhốt ở đâu?”

Phú Nhuận Thành mỉm cười, nham hiểm cười, nói “Được.”
« Chương Trước