Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính

Chương 11, vợ mềm quá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi vũng lầy qua đi, Giang Minh Kỳ mới thoải mái, thản nhiên hỏi: “Viên Nguyên, buổi tối anh ở đâu, dẫn em đi xem.”

Viên Nguyên hơi nhướng mày nghi ngờ, “Thiếu gia không nhớ rõ căn phòng đó. Thiếu gia tự mình an bài mà. không phải sao? "

Giang Minh Kỳ có chút áy náy, cố hết sức hành động:",em làm sao không nhớ! Đương nhiên là nhớ! "

Viên Nguyên làm ra vẻ động tác, thiếu gia đi trước. "

"

Giang Minh Kỳ nhìn ngã tư trước mặt, im lặng.

y làm sao biết phải đi đường nào? ಥ‿ಥ

"Giang Minh Kỳ bất cần, mạnh miệng nói: “Viên Nguyên, em ra lệnh cho anh chỉ đường cho em.”

"Anh là người của em, phải nghe lời em.”Giang Minh Kỳ.hai mắt hổ phách phát sáng, y uy hϊếp, “Nếu không em sẽ làm cho anh đau khổ!”

Đôi mắt đen của Viên Nguyên lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Tại sao ngài lại làm cho tôi đau khổ?”

Giang Minh Kỳ quỷ dị thì thào, “Để anh qua một bên. Nghe lời đại nhân. Từ Bi Mãn, còn đang viết mười bộ vấn đề về mạch, anh không được phép ngủ. ”

Nụ cười của Viên Nguyên đông cứng lại,“ thiếu gia, ta sai rồi, ta sẽ chỉ đường cho người. ”

................

Đi được bảy tám phút, cuối cùng hai người bọn họ cũng tới nơi. đến một ngôi nhà cô đơn lại lạnh lẽo".

Các bức tường bên ngoài ngôi nhà bị vỡ rơi ra, và nó không hòa hợp với các tòa nhà lộng lẫy xung quanh.

Bước vào phòng chỉ có một chiếc giường gấp và một chiếc ghế dài bằng gỗ. Trên mái có những ổ gà, ước chừng trời mưa sẽ dột. Căn phòng thiếu ánh sáng và chật chội.Có thể sống ở một nơi tồi tàn như vậy không?

Giang Minh Kỳ không có thói quen giày vò người khác nói “em sẽ thu xếp phòng mới cho anh đêm nay anh có thể dọn vào ở.”

Viên Nguyên nói đùa: “ thiếu gia, muốn tôi ngủ sao?”

Giang Minh Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Ồ, anh cũng là.đáng để ngủ. Em yêu cầu anh chuyển đến một căn phòng mới chỉ để hành hạ anh tốt hơn. "

Trong không khí có mùi ẩm mốc nhàn nhạt, Giang Minh Kỳ véo mũi nhíu mày: “Quên đi, em không nghĩ anh nhiều chuyện, hiện tại chỉ cần dọn qua đó, chuyển đến Lâm Ngọc? ”Viên Nguyên sững sờ.

Lâm Ngọc là biệt thự tốt nhất trong khu biệt thự này, với vị trí và cách bố trí ánh sáng tuyệt vời. Quan trọng nhất, đó là nơi Giang Minh Kỳ đang ở.

Giang Minh Kỳ dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cao ngạo nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, dù sao em cũng có mấy chục biệt thự, đều trống không. Đặt anh ở bên cạnh em chỉ là để làm nhục anh hơn để đóng gói thôi

...........................

Giang Minh Kỳ chán đến mức thản nhiên đi lang thang.Có một quả cầu thủy tinh màu đen trong khe nứt trên bàn đầu giường, nhấp nháy những chấm đỏ, Giang Minh Kỳ nghĩ nó rất thú vị, vì vậy y lấy nó ra để thưởng thức.

"Quản gia, đây là thứ gì vậy? Khá đẹp."

Quản gia bên cạnh nhìn thấy máy quay lén trong tay Giang Minh Kỳ, trong lòng chợt toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng hạ giọng nhắc nhở: "Thiếu gia, để đồ vật trên tay ngài xuống. "

Giang Minh Kỳ nghịch bóng thủy tinh trong tay, tự hỏi:" Sao ông lại căng thẳng? Chuyện này có gì đáng xấu hổ? "

" Thiếu gia, vật này thật đáng xấu hổ. "Quản gia trên trán đổ mồ hôi," Ngài quên mất, đây là camera nhìn trộm ngài đặt trong phòng của Viên Nguyên, nếu Viên Nguyên nhìn thấy mà nhầm tưởng ngài đang say mê hắn thì sao. ”

Giang Minh Kỳ sững sờ hai giây.Chờ đã, mê đắm có ích gì?Việc lắp đặt camera quan sát trong phòng của người khác không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

y tốt bụng biết nguyên chủ là biếи ŧɦái, nhưng không ngờ nguyên chủ lại biếи ŧɦái đến mức lắp camera nhìn trộm người khác. Đéo mở cửa cho ghê tởm, ghê tởm là nhà rồi.

Giang Minh Kỳ chỉ muốn tìm một nơi để che giấu chứng cứ tội ác, nhưng đã quá muộn.

“thiếu gia , ngài đang cầm trong tay cái gì vậy?” Giọng nói của Viên Nguyên rõ ràng là lạnh đi vài phần, biểu tình trên mặt càng trở nên xấu xa.

Giang Minh Kỳ : "..."đệt, y thật sai lầm.

Viên Nguyên: “Camera nhìn trộm?”

Giang Minh Kỳ sững sờ, “Sao anh biết?!”

“Không phải, đây không phải là camera nhìn trộm, anh sai rồi.” Giang Minh Kỳ nhanh chóng dấu cái bóng đen phía sau, cố gắng nhào nặn nói

Viên Nguyên thờ ơ nói: “Trên đó có viết bảy ký tự, "camera đặc biệt dùng để nhìn trộm".”

Giang Minh Kỳ sững sờ.Tại sao y không nhìn thấy những dòng chữ này? !

Giang Minh Kỳ lấy máy ảnh ra xem kỹ, nhìn từ trong ra ngoài, bối rối hỏi: "Không có chữ, anh xem ở đâu."

Viên Nguyên: "Đúng, không có chữ

" A? ”Giang Minh Kỳ mở to đôi mắt màu hổ phách, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội mà ngây người Nó trông thật ngớ ngẩn và khiến mọi người muốn bắt nạt.

Khóe môi Viên Nguyên khẽ cong lên, “tôi đang nói dối ngài.”

Giang Minh Kỳ sững sờ hai ba giây, sau đó đột nhiên có phản ứng.Nam chính cố tình nói vậy, để y bị lừa, chậc, nam chính thật âm mưu,.

Giang Minh Kỳ hai mắt đỏ bừng tức giận, “Anh thật không biết xấu hổ!”

“Thiếu gia lắp camera quay lén trong phòng của tôi, không biết xấu hổ sao?” Giọng nói của Viên Nguyên vừa nhẹ vừa mỉa mai.

Giang Minh Kỳ cảm thấy toàn thân tê dại.Kể từ khi xuyên sách, y đã mang rất nhiều trách nhiệm cho nguyên chủ ban đầu.Đơn giản là y mở một cửa hàng bán chậu,để bán

y không muốn mang theo một cái chậu đen đáng xấu hổ như vậy chút nào, y phải giải thích rõ ràng,

Một tia sáng lóe lên trong đầu Giang Minh Kỳ, y giả vờ bình tĩnh nói: "Có vẻ như bí mật của anh không thể giữ bí mật được nữa. Thú thật,em đã lắp camera ẩn trong phòng anh, để theo dõi anh ... ... ”

Ánh mắt Viên Nguyên trở nên lạnh lùng.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện này hiện tại không phải do "Giang Minh Kỳ" làm, nhưng không ngờ rằng "Giang Minh Kỳ" sẽ trực tiếp thừa nhận.

Giang Minh Kỳ nói xong nửa câu còn lại, "..." nhìn trộm xem anh đã học nghiêm túc chưa."

Viên Nguyên: "?"

Giang Minh Kỳ nghiêm túc nói: "em không tin anh có thể làm được từng phút từng giây. chăm chỉ học tập. Nếu không chăm chỉ học tập, anh sẽ đánh mất em, gia đình họ Giang và cả mọi người. Vì vậy, em có quyền biết sự tiến bộ học tập của anh. ”

Có lẽ hắn ngạc nhiên vì những gì y nói. Đối với Viên Nguyên hồi lâu không lên tiếng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ không tin.

Nếu vậy, đừng trách em,Giang Minh Kỳ định dùng phương pháp lạ âm dương, hít sâu một hơi rồi bắt đầu lảm nhảm: “Không, không, không ai tự tin như vậy.”

“Anh có cơ bụng 8 múi không?”

“Anh có chứ. có cơ ngực không? ”

Con ngươi màu hổ phách của Giang Minh Kỳ là khinh thường, kiêu ngạo, giễu cợt

“Không, không, thực sự trên đời này không có một người đàn ông nào không có cơ bụng 8 múi đúng không?”

Viên Nguyên không hề biến thành tức giận, nhưng trên khóe mi lại nở một nụ cười.:" thiếu gia, muốn xem sao?"

"Ồ, chỉ là anh. Quên đi." Giang Minh Kỳ trợn tròn mắt, tràn đầy châm chọc:“Anh còn không có cơ bụng 8 múi, em không có hứng thú với anh”

y chỉ thích người giấy, không có hứng thú với người thật,,Sau khi tra tấn xong, Giang Minh Kỳ nhấc chân muốn rời đi.

Viên Nguyên tiến lên trước hai bước để cản đường y, nắm lấy cổ tay y, đẩy y vào tường,

Giang Minh Kỳ sững sờ khi lưng y đập mạnh vào tường.Tình hình thế nào? Tường đập? !

Hai cổ tay bị áp vào tường, Giang Minh Kỳ cố gắng giãy dụa một chút, nhưng tay của nam chính cứng hơn cục sắt, nhất thời không nhúc nhích được.

Viên Nguyên cao hơn y một cái đầu,che đèn trong phòng, khuất bóng của y

Giang Minh Kỳ thở nhẹ một hơi, tim ngừng đập vài giây, lo lắng co quắp đầu ngón tay lại.

“Anh, anh làm sao vậy?”

Viên Nguyên lông mày thâm thúy, ánh mắt lạnh như dao khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Ý của ngài là muốn xem.”

Giang Minh Kỳ đôi mắt màu hổ phách trống rỗng, em muốn xem cái gì?”

Viên Nguyên chậm rãi nói: “Vừa rồi thiếu gia nói cái gì.”

Giang Minh Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt. Chẳng lẽ nam chính muốn cho y xem cơ bụng ? What,Hướng đi của cốt truyện kỳ lạ này là sao? !

Trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ, quản gia cùng người hầu canh cửa.Nếu y kêu cứu, sẽ có chút phiền phức".

Một bầu không khí kỳ lạ lan tràn trong không gian chật hẹp.

Công kích nguy hiểm ập đến, Giang Minh Kỳ da đầu tê dại, tim đập thình thịch.Như thể bị một con quái thú lớn nhìn chằm chằm, bản năng khắc sâu trong gen khiến giọng nói của y hơi run lên khi nói, vẻ mặt nhát gan.

“Em không muốn nhìn.”

Đôi mắt hoa đào của Giang Minh Kỳ như có sương nước, anh thì thào: “Em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ tiếp.”

Giọng nói của Giang Minh Kỳ nhẹ nhàng, đầu mυ"ŧ. Mũi của y nhuộm một màu đỏ, đáng thương và dễ thương.

Một lúc lâu sau, Viên Nguyên mới buông y ra, :

Thiếu gia ngủ ngon.”

Nhìn bóng lưng Viên Nguyên rời đi, Giang Minh Kỳ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắp chân có chút yếu ớt.y từ từ ngồi xổm xuống dựa vào tường, ánh mắt rơi vào cổ tay của mình

Cổ tay màu đỏ, và những vết bám màu đỏ nhạt đặc biệt rõ ràng trên cổ tay trắng.

Giang Minh Kỳ cau mày đáng thương, trong lòng không khỏi chửi rủa.Người đàn ông chó đó làm gì với sức mạnh lớn như vậy, hắn ta đang cố gắng làm gãy xương cổ tay của mình phải không?

Vừa rồi sắc mặt nam chính thật lạnh lùng, còn tưởng nam chính vội vàng chạy tới nhặt quần áo. Woohoo thật kinh khủng.

Quản gia đẩy cửa bước vào, “ thiếu gia, tối nay muốn ăn cái gì?”

Giang Minh Kỳ đang hờn dỗi, hung dữ nói: “Tối nay ăn khoai môn chiên bóng, khoai môn hấp, khoai môn chiên, thập cẩm khô. Viên khoai môn, viên khoai môn chua ngọt. Tròn! Nói tóm lại, viên khoai môn càng đau càng ngon! "

Chừng nào nấu xong mấy món này, nhớ đưa cho Viên Nguyên một chút. "

Quản gia:," dạ, thiếu gia . “

......................................

Sau bữa tối, đã đến giờ đi ngủ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Minh Kỳ thả người chìm vào trong chiếc giường mềm mại.

Giường rất mềm, Giang Minh Kỳ thoải mái lăn lộn trên giường, cơ bắp đau nhức toàn thân duỗi ra, tinh thần kiệt quệ cũng được an ủi.

Giang Minh Kỳ rất báo thù, mà Viên Nguyên đã làm bị thương cổ tay của y lúc đó".:Vì vậy, tối nay y sẽ trả thù nam chính.

“Quản gia, gọi Viên Nguyên qua.”

Viên Nguyên nhanh chóng đi đến phòng ngủ của Giang Minh Kỳ.

“Các món ăn tối nay, anh có hài lòng không?” Lông mày của Giang Minh Kỳ lộ ra vẻ kiêu ngạo, nằm trên chiếc giường đen tuyền.

Lớp vải đen tuyền khiến nước da của y trở nên trắng, trắng đến mức chói mắt.

Nghĩ đến mười tám cách làm khoai môn đêm nay, trong mắt Viên Nguyên hiện lên một nụ cười, “Cảm ơn Thiếu gia, tôi rất hài lòng.”

“Ngài hỏi tôi làm cái gì?”

Giang Minh Kỳ nhấp một ngụm trà sữa và nhai ngấu nghiến. viên chân châu trong trà sữa, đôi mắt màu hổ phách hung tợn “tra tấn anh".”

Sau khi biết người trước mặt không điên như vậy, Viên Nguyên không khỏi cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.cười hỏi: “Thiếu gia vui vẻ là tốt rồi.” Với dáng vẻ nhẹ nhàng của Viên Nguyên, Giang Minh Kỳ cảm thấy nam chính đã thay đổi.Trở nên ít chống lại y hơn? Đó có phải là sự ảo tưởng của y không?

Giang Minh Kỳ đặt trà sữa xuống, trên môi dính một tia sữa, "Như đã nói, một đêm mùa xuân đáng giá ngàn vàng."

“Chồng à, đêm nay ngủ với em.”

Trong cốt truyện nguyên tác, nguyên chủ đã nhiều lần yêu cầu Viên Nguyên ngủ với mình, nhưng Viên Nguyên đều từ chối. ,Nguyên chủ muốn ép cung, Viên Nguyên trực tiếp dùng dao kề cổ nguyên chủ uy hϊếp, thậm chí phải trả giá bằng đốt ngọc thạch.Cũng đủ thấy Viên Nguyên chống lại việc ngủ với người khác vào ban đêm, chỉ tiện hành hạ nam chính về thể xác và tinh thần đến mức nào.

Bàn tính nhỏ của Giang Minh Kỳ đang phát rất lớn.Bản thân y cũn ưa sạch sẽ và không thích ngủ chung giường với người khác.Nam chính nhất định không thể đồng ý yêu cầu ngủ chung. Nhưng không sao cả, y có thể nhân cơ hội châm chọc nam chính và ra đòn tâm lý với nam chính.

Viên Nguyên vốn định từ chối.Đột nhiên hắn nghĩ đến một linh hồn dưới cơ thể này.Không biết vì sao, hắn lại đồng ý, “Vâng, thiếu gia.”

Giang Minh Kỳ: “???”Sao hắn không từ chối theo thói quen? !

Nhưng lời đã nói rồi thì không thể rút lại được nữa ."Giang Minh Kỳ cắn răng, mở ra nửa giường, “Chồng, anh lên giường đi.”

Giường không lớn, quá đủ cho một người, nhưng hơi chật chội.Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bên người, Giang Minh Kỳ khó chịu vặn vẹo người, nhưng lại cảm thấy hai người càng gần hơn.

Giang Minh Kỳ khóc không ra nước mắt.Tối nay bọn họ ngủ chung giường à?(╥﹏╥)

Nam chính ghét nhất đυ.ng chạm thân mật, chuyện này vẫn còn chỗ để xoay chuyển.

Hai tai đỏ bừng, Giang Minh Kỳ càng đưa ra yêu cầu, thì thào nói: “Chồng à, anh ôm em ngủ đi.”

Nói xong, hai má Giang Minh Kỳ đỏ bừng, không khỏi có chút thẹn thùng. Suy cho cùng, chỉ có những đứa trẻ mẫu giáo mới để người khác bế đi ngủ.

Viên Nguyên nghe không rõ, "Cái gì?"

Giang Minh Kỳ nghiến răng, trực tiếp lao vào trong vòng tay của Viên Nguyên, dùng hai tay ôm chặt Viên Nguyên, y ghé sát vào lỗ tai của Viên Nguyên, cắn lỗ tai hắn nói: "Em gặp ác mộng, muốn chồng ôm em đi."

”Đồng tử của Viên Nguyên khẽ co lại khi hắn cảm nhận được một cái chạm vào ấm áp.

Giang Minh Kỳ nhẹ nhàng dụi má mình vào ngực Viên Nguyên, đôi mắt hổ phách của thiếu niên đẫm nước, đuôi mắt đỏ bừng, giọng điệu mềm mại như thể đang làm nũng như một đứa trẻ hư.

“Chỉ có ở trong vòng tay ấm áp của chồng, em mới có thể ngủ ngon.”

Đôi mắt màu hổ phách của Giang Minh Kỳ như hạt thủy tinh trong veo, giống như những chiếc bánh mãng cầu mềm ngọt.Cắn một miếng và nước ngọt có thể chảy ra.

“Chồng, ôm đi.”

Viên Nguyên sững sờ.Giang Minh Kỳ trong trí nhớ của hắn giống như một con đỉa tối tăm và ẩm ướt trong góc, và ấn tượng duy nhất để lại trong hắn là cảm giác buồn nôn. Con rắn có nọc độc sặc sỡ về bản chất vẫn là một con rắn độc, rất kinh tởm.Người trước mặt như tuyết đầu mùa đông, sạch sẽ thơm tho.Chắc chắn, đó là hai người khác nhau".

Trái tim dường như được trang bị lông vũ.Lực lượng cực kỳ nhẹ khiến Viên Nguyên không thể lơ là chút nào.

Trước đây, hắn cho rằng hành động của Giang Minh Kỳ đều là âm mưu,, bao gồm cả động cơ bí mật của y.

Nhưng việc Giang Minh Kỳ hành động như một đứa trẻ hư hỏng hay gọi hắn là chồng có thể không liên quan đến lợi ích, mà là từ trái tim.

Giang Minh Kỳ có thích hắn không?

"Có một khoảng lặng trong không khí."

Nhìn thấy sự im lặng của nam chính, Giang Minh Kỳ nghĩ kế hoạch đã thành công, y ngáp dài, buồn ngủ quá không thể cưỡng lại được. y quay lại, vùi mình vào chăn bông và chìm thẳng vào giấc mơ.

Không biết từ bao giờ, một cảm giác ấm áp đột nhiên từ phía sau truyền đến.Cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông sau lưng, cơn buồn ngủ của Giang Minh Kỳ liền biến mất "

Một luồng hơi nóng ổn định từ phía sau truyền đến, Giang Minh Kỳ ôm chăn bông khó chịu cọ xát về phía trước, cố gắng tránh xa.

Viên Nguyên đột nhiên vòng tay qua eo ôm lấy y vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn, “Ngủ đi.”

Cảm giác được sau lưng nóng như thiêu đốt, thân thể Giang Minh Kỳ cứng đờ.? Tại sao Viên Nguyên lại ôm y?

Viên Nguyên không phải cực kỳ kỳ thị đồng tính sao?Viên Nguyên không thích thân mật với người khác sao .vậy làm sao mà y ngủ được"ngày này không qua được!

Giang Minh Kỳ thừa nhận rằng y là người có dã tâm, nhưng y không đủ lớn để ngủ với kẻ sẽ gϊếŧ y, ,Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.

Giang Minh Kỳ trong lòng âm thầm rơi lệ.Xem ra ngày mai chỉ có thể ngủ bù, hi vọng ngày mai không có quầng thâm.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

...

trong ba phút.

Viên Nguyên nghe thấy tiếng thở của Giang Minh Kỳ dần trở nên nhẹ nhàng, hiển nhiên là y đã ngủ say.Với ánh trăng trong veo, đôi mắt Viên Nguyên rũ xuống.

y ngủ không yên, giống như chú dê con được quấn trong chiếc chăn mùa hè. Quần jean quấn thịt, đường vòng cung thẳng tắp.Chiếc áo sơ mi trắng được xắn lên, để lộ vòng eo trắng nõn tinh tế.

Tận mắt nhìn thấy nó khác rất nhiều so với hình ảnh.Hơi thở của Viên Nguyên hơi ngột ngạt, mùi vị xốn xang tràn ngập trong lòng.

Trong môi trường thiếu sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.và tiếng tim hắn đập nhanh,.thình thịch thình thịch"

Viên Nguyên cổ họng khô khốc, không nhịn được thò đầu ngón tay ra chạm vào làn da eo thiếu niên.Trắng như tuyết.ấm khi chạm vào.Với một cái nhúm nhẹ, nó biến thành một màu đỏ tuyệt đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »