Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính

Chương 10, ngã ngựa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy bức ảnh này, trái tim Viên Nguyên loạn nhịp.Tâm thần rối loạn như tê dại.,yến hầu của hắn hơi trượt xuống,đôi mắt hắn tối sầm lại một chút.

Chợt nhận ra đây là nơi công cộng, Viên Nguyên đặt ngược điện thoại xuống bàn, ngước mắt nhìn xung quanh.

Những người xung quanh đang đào bới chủ đề này, không ai để ý đến sự khác thường của hắn, và cũng không ai nhìn thấy bức ảnh riêng tư này.

Loại nhận thức này khiến Viên Nguyên cảm thấy trong lòng có một niềm vui thầm kín.Chẳng hiểu sao hắn lại không muốn người khác nhìn thấy thái độ quyến rũ của Giang Minh Kỳ.

Giang Minh Kỳ muốn làm gì bằng cách gửi cho hắn loại ảnh này.

Chẳng lẽ... y đang ám chỉ hắn?

Sau khi nắm quyền ở kiếp trước, hắn đã nhận được rất nhiều ảnh từ nam hoặc nữ, có người muốn gối đầu giường, có người lại muốn nắm quyền . hắn không bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì ngoài sự kinh tởm và khó chịu, và không thèm nhìn lại lần thứ hai.

Điều tương tự cũng được đặt lên người Giang Minh Kỳ, nhưng Hắn lại không cảm thấy chán ghét chút nào.

Viên Nguyên giơ điện thoại lên, trong mắt hiện rõ hình ảnh,.Nước da của y trắng như tuyết, mà y vòng tay qua vòng eo gầy của mình ,đường nhân ngư đẹp ở cạnh eo (.chỉ phần ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.)

Viên Nguyên liếʍ môi khô khốc, cổ họng có chút khô khốc.hắn cầm cốc nước lên hớp một ngụm nước lạnh để kìm bớt cơn khát trong cổ họng.

Tầm mắt vô tình chụp được dòng chữ tiếng Đức được trang trí phong phú ở góc ảnh.Viên Nguyên nhìn kỹ hơn và phát hiện có bốn ký tự nhỏ được viết trên gáy sách.

Nét chữ gọn gàng, ngay ngắn, đó là nét chữ của Giang Minh Kỳ.

"Viên Nguyên là một con heo"

Viên Nguyên: "..."

Hiện tại hắn đã hiểu.Giang Minh Kỳ gửi ảnh cho hắn, không phải ám chỉ điều gì, chỉ để gọi hắn là đồ lợn.Đây quả thực là điều một tên ngốc Giang Minh Kỳ, có thể làm được.

Do dự hai phút, cuối cùng Viên Nguyên cũng nhấp vào [Lưu ảnh] và [Tải ảnh gốc] trên màn hình.

Hắn không có ý định gì khác, chỉ muốn giữ lại bằng chứng rõ ràng nhất để trả thù tốt hơn trong tương lai.

(Bên ngoài hộp đêm)

Các vệ sĩ thì thào với nhau nói.“Anh nói bây giờ đã mười giờ, vậy sao thiếu gia vẫn chưa tan làm ?

” Thật lâu sau, cửa hộp đêm khách sạn cuối cùng cũng mở ra. Nam người mẫu mặc vest yếu ớt bước ra khỏi phòng, áo vét xộc xệch, mặt mày xám xịt, bước đi lầm lì, trông như bị vắt kiệt sức lực. Đặc biệt, ngón giữa của nhiều người bị sưng đỏ, không biết mình đã làm chuyện xấu gì.

Viên Nguyên sắc mặt xanh mét, môi tái nhợt, nhìn dày vò rất nhiều. Để có thể hành hạ nhiều người đàn ông đến mức có vẻ ngoài hốc hác này, quản gia và tất cả những người hầu đều bị sốc không nói nên lời.

Giang Minh Kỳ là người cuối cùng bước ra khỏi phòng. Sắc mặt hồng hào, bước đi nhẹ nhàng, thần thái xuất sắc. Giang Minh Kỳ vừa rồi ngủ rất thoải mái, hiện tại là lúc tỉnh táo nhất. Sự tương phản rõ nét như vậy khiến ai cũng phải tò mò.

Quản gia không khỏi hỏi: “ Thiếu gia, ngài ở trên sao?” Tất cả người hầu đều chăm chú lắng nghe.

Giang Minh Kỳ bối rối trả lời: “Tất nhiên là tôi ở trên đó.” y đang chơi game trên ghế sofa nằm trên đó. Trò chơi thực sự rất vui, y sẽ chơi nó lần sau.

Hạnh phúc lớn nhất trên thế giới có thể là những người khác đang mắc phải vấn đề dưới đây, và y đang giám sát và chơi với điện thoại di động của mình một cách vui vẻ.Thật tuyệt!

Giang Minh Kỳ duỗi eo, nheo mắt không khỏi thở dài: “Ở đó thật hạnh phúc

Quản gia kinh ngạc lẩm bẩm: “Bảy người… cộng với Viên Nguyên là tám người…”

Giang Minh Kỳ , vẫn như cũ không thay đổi bước chân, xứng đáng làm thiếu gia.

Trong lòng quản gia dâng lên một tia ngưỡng mộ, ông ta chân thành khen ngợi: “ngài quá giỏi.”

Giang Minh Kỳ cũng cảm thấy phương pháp lạm dụng thân tâm thông qua học tập rất lợi hại, hơi dè dặt gật đầu, “Bình thường mà, tôi cũng được. Không sao đâu. ”

Người quản gia nghĩ về bộ xương già nua của mình và cảm thấy rằng mình không thể.

"Thiếu gia thực sự xứng là một vị thần"."

Nhìn thấy nam người mẫu cách đó không xa, Giang Minh Kỳ tươi cười mời: “Hẹn lần sau.”

Vừa thấy nam người mẫu lúc này đã bắt đầu run lên.Đối với mỗi câu hỏi sai, 50 lần quất, tất cả các người mẫu nam có mặt đều thực hiện ít nhất ba trăm lần bị quất

Có một nam người mẫu chân mềm nhũn đứng lên không được, giống như một con búp bê bị xé nát ":không ,không! Tôi cảm kích lòng tốt của ngài, tôi thật sự chịu không nổi."

Giang Minh Kỳ:“Nếu có duyên gặp nhau ở quán bar này lần sau, tôi sẽ gọi món cho các người.”

"

Nam người mẫu tái mặt, chân run hơn nữa."

Vệ sĩ thì thào nói: “Ồ, công việc này thật không dễ làm.”

( “Thiếu gia thật lợi hại, đã đẩy người ta tới mức này.”)

Giang Minh Kỳ cảm thấy không hiểu sao vệ sĩ lại nhìn mình đầy ngưỡng mộ.

..... .. .. .. ...... ............

Quay lại xe".Xe đang chạy êm ái trên đường.Giang Minh Kỳ lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.Từng chút một, đầu y rõ ràng đã kiệt sức.

Giang Minh Kỳ ngáp một cái, đôi mắt hoa đào đọng đầy sương nước, nước mắt mơ hồ: “Em buồn ngủ quá, em đi ngủ trước đây, khi nào tới nhà nhớ gọi em.”

Viên Nguyên ngồi trên chiếc xe với Giang Minh Kỳ, ở giữa y:", Vâng, thưa thiếu gia.”

(Thời gian cứ thế trôi qua.)

Giang Minh Kỳ khẽ mở khóe môi ẩm ướt, ngủ say.Nhớ lại phong độ không bình thường của Giang Minh Kỳ trong khoảng thời gian này, càng nghĩ càng thấy sai lầm. Trong đầu hắn có một suy đoán mơ hồ, nhưng sẽ phải mất một vài lần thăm dò mới có thể xác nhận được.

-Đột nhiên, chiếc xe rẽ phải.Do quán tính,Giang Minh Kỳ bất ngờ ngã vào vòng tay của Viên Nguyên

Cái ôm đến bất ngờ.Quần áo rất mỏng, Viên Nguyên có thể cảm giác được trên người Giang Minh Kỳ nóng bỏng không ngừng.

Do mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, hắn đã sống hai đời, và hắn chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ ai khác. Lần duy nhất họ đến gần, đối tượng là Giang Minh Kỳ.

Nơi y chạm vào đặc biệt nhạy cảm, khí huyết toàn thân rối loạn, không có cảm giác buồn nôn, đó là một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được.

Hơi thở của Giang Minh Kỳ phả vào người hắn, và Viên Nguyên không thể thích ứng với khoảng cách gần như vậy.

Viên Nguyên lưng cứng đờ, muốn vươn tay đẩy y ra..”

Đột nhiên Giang Minh Kỳ duỗi tay vòng tay qua eo hắn, ôm chặt hắn hơn trước.

Chồng, Đừng lộn xộn nữa. để em ôm. ”

Động tác dường như muốn đẩy y ra xa của Viên Nguyên bị đình chỉ.

Khuôn mặt khi ngủ của y rất yên tĩnh và dịu dàng, khác hẳn với vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày.

Lông mi dài, làn da trắng mịn, giữa lông mày và đôi mắt có sự sống động, trông giống như một tiểu thiên sứ xinh đẹp ngoan ngoãn, khiến người ta bất giác mềm lòng.

Sức đề kháng trên khắp cơ thể hắn dần tan biến, và một nỗi đau nhói ẩn hiện từ tận đáy lòng. Hắn trong vòng tay mềm mại và nóng bỏng, giống như những viên kẹo dẻo mềm mại và ấm áp.

Cảm giác ôm ai đó thật kỳ lạ và dễ chịu, tuyệt hơn hẳn tưởng tượng rất nhiều.

Một lúc lâu sau, Viên Nguyên mới miễn cưỡng gạt tay sang một bên, để người thanh niên ngủ yên trong vòng tay mình.

"Đèn đêm bên ngoài cửa sổ xẹt qua, tụ lại thành những đường lộn xộn ồn ào.

-Trên đường trở về còn dài, cuối cùng cũng phải mất một giờ đồng hồ mới về đến nhà.

Giang Minh Kỳ mở to đôi mắt buồn ngủ ngáp dài. "gối" trước mặt thật ấm áp, thoải mái, Giang Minh Kỳ xoa má thoải mái, luồn tay phải xuống véo "gối" mềm mại.

Sao hôm nay gối cứng thế?

Cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, Giang Minh Kỳ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Viên Nguyên, “ Thiếu gia, ngài tỉnh rồi.”

Giang Minh Kỳ vẻ mặt bối rối.Không phải y đã ngủ quên trên xe sao? Tại sao y lại chạy vào vòng tay của nam chính?

Tỉnh lại thì phát hiện nam chính điên cuồng đang ôm mình, tay phải y dường như đang nhéo cái chân to của nam chính, nếu vị trí này bị véo thêm một chút nữa thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Lúc này bầu không khí khó xử lan tràn."

Giang Minh Kỳ ngồi thẳng dậy, hai má hơi ửng đỏ, nhanh chóng thanh minh: “Khụ khụ… Vừa rồi em không phải cố ý.”

Lỗ tai Viên Nguyên lộ ra một mảnh đỏ ửng, “Không sao.”

Giang Minh Kỳ khô khốc đổi chủ đề. , “Tại sao khi em tỉnh, lại ở trong vòng tay của anh rồi?”

Viên Nguyên liếc y một cái, :“ ngài phải tự hỏi chính mình.”

Giang Minh Kỳ “…”

Chẳng lẽ y lại nhào vào trong vòng tay của Viên Nguyên? Thật quá xấu hổ!

Đôi mắt màu hổ phách của Giang Minh Kỳ chớp chớp, y buột miệng nói: “Chồng à, anh ôm em vào lòng sao?”

Vừa mới tỉnh dậy, giọng nói vẫn còn đặc sệt âm mũi nghe nhẹ nhàng dễ thương.

Viên Nguyên cuộn cổ họng.Giang Minh Kỳ thực sự lại hành động như một đứa nhóc hư hỏng với hắn.

Lúc này đột nhiên người Lái xe phía trước chen vào nói : “ Thiếu gia, chúng ta tới nhà rồi.”

Sau khi đợi hồi lâu, Giang Minh Kỳ kinh ngạc phát hiện nam chính không có phản bác.Tuy nhiên, nam chính có thể chán ghét y đến mức không muốn nói bất cứ điều gì. Sau đó, y phải tiếp tục thúc đẩy mới được a.

“Chồng à, cách anh ôm em vừa rồi thật dịu dàng.”

Giang Minh Kỳ cố gắng miêu tả cảm giác ôm, ôn nhu ngược lại thân thể trái tim nam chính , “Chúng ta rất thân thiết, quần áo kề sát, da kề da.Thân thể truyền cho nhau."

"Ông xã, anh có thể ôm em lần nữa được không?"

Sau khi nói xong những lời hành hạ nam chính, Giang Minh Kỳ định xuống xe về nhà.Dù sao nam chính ôm cũng.

không được, y phải đi ngủ sớm thì tốt hơn."*

" Đột nhiên cổ tay y bị kéo, Giang Minh Kỳ nghiêng người về phía trước, không tự chủ được rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.Tiếng ve mùa hè ríu rít bên tai y.

Hương vị sảng khoái lấp đầy lỗ mũi ngay lập tức.Quyến rũ Giang Minh Kỳ tim đập nhanh hơn trong hai giây.

Thánh thần ơi, sao nam chính lại ôm y?

Đây là sự bóp méo bản chất con người hay sự suy sụp về đạo đức? nam chính ơi, sự trong sạch của anh bị hỏng rồi à!

May mà Viên Nguyên chỉ ôm nhẹ y, không lâu sau liền thả y ra.

Giang Minh Kỳ lúc này mới cảm giác được mình sống lại, sững sờ nhìn người nam nhân.A, chẳng lẽ nam chính bị y tra tấn tới ngu ngốc luôn rồi , mà lại chủ động đi ôm y?

Sau khi Viên Nguyên ôm y xong, hắn liền đơn giản mà xoay người rời đi, phất tay áo không chút lưu tình rời đi.

Giang Minh Kỳ chỉ còn lại một mình trong gió.

Chẳng lẽ nam chính có ý định đường ai nấy đi, khiến y không còn nơi nào để đi?Chết tiệt, nam chính thật sự là có một trái tim ác độc!

Sau khi xuống xe, khi qua góc cua.Giang Minh Kỳ tình cờ nhìn thấy Viên Nguyên đang đứng ở đó, giống như đang đợi y.

Đôi mắt đen của Viên Nguyên nhìn y chằm chằm nói.“ngài còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thiếu gia nói rất thích tôi, và tặng nhẫn kim cương cho tôi.”

Giang Minh Kỳ sửng sốt.Tại sao nam chính lại đột nhiên nhắc đến quá khứ.

“Uh, đúng vậy.”Giang Minh Kỳ căng thẳng siết chặt góc quần áo, tim đập thình thịch, y hỏi: “Sao vậy?”

“Thiếu gia, ngài còn nhớ màu sắc của chiếc nhẫn kim cương kia không?”

Giang Minh Kỳ. : "..."

Khi đọc tiểu thuyết, y không mang theo tâm trí của mình, và y hoàn toàn không nhớ chi tiết trong tiểu thuyết. Làm sao y biết được Nguyên chủ ban đầu đã tặng chiếc nhẫn màu gì.

Trong lúc tuyệt vọng, Giang Minh Kỳ ngẫu nhiên nghĩ ra một màu sắc: “em nhớ nó có vẻ là màu xanh lam.”

“Đúng vậy, màu xanh lam nhạt có nghĩa là các vì sao và biển.”

Viên Nguyên cười khúc khích: “Tôi nghĩ tôi là người duy nhất nhớ,hóa ra thiếu gia cũng nhớ. ”

Không ngờ màu sắc ngẫu nhiên bị che lại lại là đáp án chính xác! Giang Minh Kỳ cảm thấy mình thật may mắn, lông mày cong lên: “em có một trí nhớ tốt, đương nhiên sẽ không quên.

” Giang Minh Kỳ ngập ngừng hỏi": sao anh đột nhiên lại nhắc tới quá khứ làm gì “

. . ....

Hắn hận y, hận không thể cùng y đến cùng quá khứ.""

Những ngôi sao của đêm giữa mùa hè rơi trên trái đất.

Độ cong của môi Viên Nguyên càng ngày càng cao, trong đôi mắt đen thuần khiết hiện lên một nụ cười.

Kể từ khi họ gặp nhau, đây là lần đầu tiên Giang Minh Kỳ nhìn thấy Viên Nguyên cười hạnh phúc như vậy," làm cho y khá bối rối.

Viên Nguyên cởi cúc áo, thở dài nói: "Không có chuyện gì, tôi chỉ cảm thấy có chút xúc động.

"

Sợ lại bị nam chính phát hiện chỗ nào đó không đúng, Giang Minh Kỳ vội vàng đáp lại: " cũng nhớ rất rõ, em chọn chiếc nhẫn màu xanh nhạt kia đã lâu",em nghĩ rất hợp với anh cho nên không thể không đưa nó cho anh. "

Giang Minh Kỳ đã làm việc chăm chỉ để phát huy hết khả năng diễn xuất cả đời của mình, đôi mắt của y là sự mong đợi, với lo lắng và kiêu ngạo, giọng nói của y rất nhẹ nhàng: “Thích không?”

“Cám ơn thiếu gia, tôi rất thích.”Khi Viên Nguyên cười, âm trầm lạnh lùng đường nét trên gương mặt dịu dàng hơn rất nhiều,có chút ôn nhu.

Nghe vậy, Giang Minh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, rốt cục thông suốt.Không hổ danh là y, diễn xuất của y thật tuyệt vời.Tượng vàng Oscar nên phải dành tặng cho y.

Viên Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Giang Minh Kỳ, đôi mắt sắc bén dường như nhìn thấu linh hồn thực sự bên dưới qua làn da của y

Giang Minh Kỳ" này thú vị hơn hắn tưởng tượng.

Lần đầu tiên gặp mặt, (Giang Minh Kỳ )hoàn toàn không tặng hắn một chiếc nhẫn kim cương màu xanh nhạt."

" Thay vào đó, đưa cho hắn một hộp chuột chết với những chiếc bụng nát tan ghê tởm."
« Chương TrướcChương Tiếp »