Edit - beta: Axianbuxian12Văn phòng hiệu trưởng.
Lộ Nhậm gõ cửa, đợi một lát cũng không nghe thấy bên trong có âm thanh.
Cậu trực tiếp đẩy cửa vào, Hà hiệu phó ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu, nhíu mày còn có chút ngạc nhiên: "Sao em lại như vậy? Không hiểu chút lễ phép nào sao."
Lộ Nhậm không tức giận, cười híp mắt: "Aiya, tôi còn tưởng ngài không nghe thấy cơ, Mục Thanh Đồng nói ngài bảo tôi trong 20 phút phải tới đây."
"......" Hà hiệu phó đã đến tuổi này, cũng không thèm so đo với tiểu bối.
Ông không bảo Lộ Nhậm ngồi, chỉ là đẩy một cái bảng biểu trên bàn qua.
Lộ Nhậm cầm lên xem, thấy bên trên là tư liệu của cậu và điểm của khoá võ đạo.
Hà hiệu phó nói: "Thành tích khoá võ đạo của em vẫn luôn không tốt, việc qua đêm không về trong khoá võ đạo thực tiễn lần này bị 10 điểm, tổng hợp lại chỉ sợ em phải suy xét đến vấn đề thôi học. "
Nửa học kì 1 lớp 12 đã sắp kết thúc, với hoàn cảnh bây giờ của Lộ Nhậm, sau khi thôi học gần như không có khả năng tìm được một ngôi trường khác bằng lòng tiếp nhận.
Không có trường nhận, muốn bằng con đường khác tiến vào đại học cổ võ sẽ khó khắn hơn.
Suy cho cùng thì đại học cổ võ cùng loại với môn phái trước kia, đều có khuynh hướng tiếp nhận học sinh tốt nghiệp từ trường học, mà không phải người đã trải qua xã hội phức tạp.
Lộ Nhậm cầm bảng biểu, bỏ qua những hạng mục linh tinh, liếc mắt nhìn thấy điểm khoá thực tiễn của học kỳ này là 59 điểm.
Lộ Nhậm nhướng mày, hỏi: "Kết quả điều tra sự việc đàn Độc Giác Lang như thế nào? Tôi là vì bị bầy sói vây khốn mới không thể quay về."
Hà hiệu phó: "Trường học đang điều tra, đây không phải chuyện mà một học sinh bình thường như em nên hỏi. "
Lộ Nhậm không nhiều lời, nói: "Thách đấu võ đạo ở trường học có thể tăng thêm điểm vào thành tích trước đó của học sinh đúng không?"
Vì cổ vũ giao lưu võ đạo giữa học sinh, học sinh có thể thông qua đấu võ đạt được điểm tích phân, hơn nữa ngoài sau khi thắng lợi tăng thêm điểm, còn có thể lấy điểm tích phân của mình ra làm vật đánh cược.
Hà hiệu phó hơi sững sờ, gật đầu: "Phải."
Lộ Nhậm gật đầu: "Vậy là được rồi."
"Em muốn thách đấu ai?"
Hà hiệu phó phụ trách toàn bộ các bộ phận võ đạo của trường, thách đấu võ đạo giữa học sinh đương nhiên phải được ông phê chuẩn. Vấn đề vừa nói ra, Lộ Nhậm cơ bản có thể suy đoán được mục đích của ông ta.
Tìm các loại lý do ngăn cậu đấu võ, không tiếc mọi giá xoá bỏ sự tồn tại của cậu.
Lộ Nhậm cũng không tức giận chút nào, chẳng qua là cái cốt truyện ngu ngốc mà thôi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, người công cụ pháo hôi không chịu khống chế, thì không nên xuất hiện ở bên cạnh vai chính.
Trong tuyến Kỷ Kiêu thì trung học Kỳ Lân là địa điểm quan trọng đặt nền móng cho tình cảm giữa Mục Thanh Đồng và Kỷ Kiêu, sau khi cốt truyện chính thức bắt đầu, vướng mắc tình cảm đều không thoát khỏi bóng dáng thời học sinh.
Cậu cười tủm tỉm nói: "Á, ngài chưa biết sao, Tiền Lý đã tới tìm tôi để thách đấu nha."
Sắc mặt Hà hiệu phó khẽ đổi, Lộ Nhậm xem cực kì vui vẻ.
Xem ra người muốn gϊếŧ chết cậu quá nhiều, giữa từng người lại có xung đột, chó cắn chó đầy một miệng lông, lại có trò hay đây.
Lộ Nhậm che miệng: "Á, chẳng lẽ ngài không biết? Tiền Lý vậy mà lại không lập hồ sơ sao?"
"......"
Tiền Lý đương nhiên là có lập hồ sơ, còn là Hà hiệu phó mới vừa kí cho. Chỉ là Tiền Lý người này hai ba ngày lại thách đấu, Hà hiệu phó cũng lười xem đối tượng hắn ta thách đấu là ai.
Không ngờ, lần này lại là Lộ Nhậm.
Vẻ mặt Hà hiệu phó âm đức, nhìn Lộ Nhậm một lát.
Thiếu niên rước mắt, làn da trắng nõn, đuôi mày khóe mắt đều là hơi thở mềm yếu được cưng chiều từ nhỏ. Lộ Nhậm như vậy, sẽ chỉ ở đấu trường bị Tiền Lý dạy dỗ cho một phen thôi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hà hiệu phó nhẹ nhõm hẳn, nói: "Tôi chúc em có thể thách đấu thành công, dù sao thì trường học không hy vọng bất kì học sinh nào vì không đủ điểm tích phân mà bị thôi học."
Lộ Nhậm gật đầu: "Tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, Hà, trưởng, lão."
Hà hiệu phó nghe ra bên trong dày đặc châm chọc, Lộ Nhậm lại cố tình làm vẻ mặt tươi cười, không tiện phát tác ra.
Sắc mặt ông ta xanh mét, hồi lâu mới nói ra một câu: "Đi ra ngoài đi."
**
Trận đấu võ giữa Tiền Lý và Lộ Nhậm, có thể nói là làm bùng nổ toàn bộ cấp 3 Kỳ Lân.
Kết thúc giờ nghỉ trưa cùng ngày, một bài viết trên diễn đàn trường học được đẩy lên đứng đầu.
【Phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, ngày xưa là tiểu thiếu gia Lộ gia, hôm nay mỗi người đều có thể dẫm một chân, người dẫn nổ mọi thứ lại là cậu ta? 】
Lộ Nhậm trốn ở trên sân thượng, xem tới hứng thú dạt dào.
Thậm chí cậu còn cảm thấy chỉ xem thôi không đã ghiền, trực tiếp cảm xúc dào dạt mà đọc ra.
Dù sao cũng là thời gian nghỉ trưa, trên sân thượng không có người khác, chỉ Tiểu Quân không được tính là người đang ở đây.
"Xem đi này, tin tức mới nhất, Lộ Nhậm thật ra chính là con của người giúp việc, người giúp việc vì vinh hoa phú quý mà tráo đổi con của mình vào."
Lộ Nhậm ở kia cười một hồi, phun tào nói: "Nói thật có đầu có đuôi, y như là ở dưới giường ta vậy."
Tiểu Quân: 【 Bình tĩnh một chút, ta cảm thấy cậu từ ngày hôm qua đến nay không được bình thường lắm đâu. 】
Lộ Nhậm: "Đó là, ấy, mi nhìn này, nói là Lộ Nhậm lúc này chắc chắn đang trốn trong góc nào đó run lẩy bẩy khóc lóc thê thảm, dù sao Tiền Lý cũng không phải là người biết thủ hạ lưu tình, giống như người lần trước bị hắn ta đánh gãy vài cái xương sườn đấy. Với cái điệu bộ ngang như cua của Lộ Nhậm ấy à, việc duy nhất có thể làm là lúc ấy ôm chân Phật xin tha thôi."
Ngoài cái này ra, còn có mấy trả lời còn khó coi hơn đã che lại chỉ còn thừa mấy chữ.
Lộ Nhậm cầm di động, nhìn chằm chằm màn hình trầm tư, cậu xoa xoa cằm, Tiểu Quân có chút lo lắng.
Lộ Nhậm: 【Mi nói xem ta có nên như bọn họ mong chờ mà tập luyện một chút không nhỉ?】
Nói làm liền làm, Lộ Nhậm đau đớn khóc thành tiếng.
"Hu hu hu, cứu với, tha cho tôi đi mà....."
"Cậu đang làm gì vậy."
"!"
Lộ Nhậm chìm đắm trong diễn xuất không thể dứt ra, bị doạ cho cả người giật bắn lên, điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Kiêu đang đứng ở cửa sân thượng.
"......"
Lúc này trên má Lộ Nhậm còn vương nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
"......"
Kỷ Kiêu ngây người, dường như không ngờ Lộ Nhậm khóc thật.
Hắn có chút không biết phải làm sao, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lộ Nhậm yếu đuối như vậy.
Kỷ Kiêu còn chưa nghĩ xong nên an ủi Lộ Nhậm như thế nào, liền thấy Lộ Nhậm lau mặt, cả giận nói: "Cậu nhìn lén tôi!"
Kỷ Kiêu: "Tại sao cậu khóc?"
Lộ · người đàn ông ý chí kiên cường · Nhậm tuyệt đối không cho phép hình tượng cậu lệch lạc, nói: "Cậu mới khóc, đây là......"
Giải thích mình đang diễn hình như cũng không được thỏa đáng lắm, Lộ Nhậm dừng lại một chút: "Nắng gắt quá nên mắt tôi đau."
Kỷ Kiêu nhìn thoáng qua mặt trời lấp sau đám mây, lại nhìn qua Lộ Nhậm đang sắp xù lông, lựa chọn gật đầu: "Ừ."
Còn tính là thức thời.
Lộ Nhậm là người rất rộng rãi, cậu đứng lên, nói: "Cậu muốn nghỉ trưa ở đây à? Nhường cho cậu này."
Lúc cậu đi qua người Kỷ Kiêu, cổ tay bị kéo lại.
"Cậu đừng để ý."
"Hả?"
Lộ Nhậm ngây ra, không hiểu Kỷ Kiêu đang nói cái gì.
Kỷ Kiêu sờ sờ mũi, nói: "Những lời trên diễn đàn của trường."
Lộ Nhậm nhìn Kỷ Kiêu một lát, đột nhiên cười: "Tôi thấy cậu làm bạn cũng rất được đấy."
Lộ Nhậm từng bị cốt truyện điều khiển, làm ra những chuyện thân bất do kỷ, Lộ Nhậm bây giờ, không phải là không như vậy. Cậu vì những chuyện đã từng xảy ra, tự đóng lại tâm cảnh của mình, bài xích Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu rõ ràng ngoài não cuồng yêu bị cốt truyện khống chế ra, các phương diện khác đều là kiểu người mà Lộ Nhậm thưởng thức nhất. Cứ lo trước lo sau như vậy lại phạm vào võ đạo chi tâm.
Lộ Nhậm đột nhiên nghĩ thông suốt, nhìn chằm chằm Kỷ Kiêu đưa tay ra: "Cười một cái xoá bỏ mọi ân thù, thấy sao?"
Kỷ Kiêu không hiểu, Lộ Nhậm có ơn với hắn, hắn trước sau sẽ không quên, mặc kệ Lộ Nhậm vì nguyên nhân gì mà không thừa nhận chuyện xảy ra ở hang động đá vôi.
Nhưng "thù" lại ở đâu ra.
Tay Lộ Nhậm giơ lên mãi, thấy Kỷ Kiêu một lúc lâu cũng không phản ứng lại, không khỏi thẹn quá hoá giận: "Không muốn thì......"
Lời còn chưa dứt, tay Kỷ Kiêu liền bắt lấy tay Lộ Nhậm.
"Được."
Một lời nói một gói vàng[1].
***
Buổi chiều là tiết võ đạo, lớp học cả khối, tất cả học sinh khối lớp 12 đều phải đến lớp võ đạo tập trung học.
Đây là lần đầu tiên Lộ Nhậm học tiết võ đạo. Lúc trước cậu làm cái chứng nhận, đại khái lí do là không thích hợp học tiết võ đạo vân vân và mây mây.
Chứng nhận là thật, với tình trạng thân thể lúc trước của Lộ Nhậm, thật sự là không thể học tiết võ đạo.
Chỉ là thiếu nhiều tiết võ đạo như vậy, Lộ Nhậm còn có thể tiếp tục ở lại trung học Kỳ Lân, công lao thuộc về tài trợ kếch xù của Lộ gia.
Bây giờ Lộ Nhậm đã không còn là người Lộ gia, tài trợ cũng không đến lượt cậu, tiết võ đạo đương nhiên không thể vắng mặt.
Lúc Lộ Nhậm đi vào phòng học, có thể nói là mọi người đều nhìn vào.
Toàn bộ khối, hai trăm nhiều người đều đang nhìn hắn.
"Này, mau nhìn kìa, Lộ Nhậm tới thật kìa."
"Xem ra những chuyện nói trên diễn đàn chính là thật sự, Lộ Nhậm chính là thiếu gia giả tu hú chiếm tổ. "
"Suỵt, cậu ta nhìn qua kìa."
"Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là tên phế vật, mọi người trước kia chẳng qua là sợ Lộ gia, câu ta bây giờ không phải họ Lộ, ai sợ chứ."
Lộ Nhậm thật ra nghe thấy hết, cậu ung dung bình tĩnh, tìm đến khu vực của lớp mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kỷ Kiêu.
Chỗ ngồi của Kỷ Kiêu rất cố định, ở chỗ góc khuất tầm nhìn không được tốt lắm.
Kỷ Kiêu liếc cậu một cái, Lộ Nhậm nhìn lại, đúng lý hợp tình nói: "Làm sao? Không chào đón à?"
Kỷ Kiêu lắc đầu: "Tầm nhìn của vị trí này không tốt, không nhìn rõ được biểu thị[2] của giáo viên."
Lộ Nhậm đương nhiên biết, nhưng vị trí này yên tĩnh. Cậu không thèm để ý những nghị luận của người khác, không thể hiện cậu không thấy phiền.
"Vậy tại sao cậu ngồi ở đây?" Cho dù buông bỏ khúc mắc, cái tính động cái liền dỗi của Lộ Nhậm cũng không đổi.
Kỷ Kiêu cũng quen rồi, đáp: "Thị lực tôi tốt."
"......" Lộ Nhậm trợn mắt lên, không còn gì để nói.
Cậu không động, Kỷ Kiêu lại vẫn không yên tâm: "Thật ra cậu đến phía trước nghe giảng thích hợp hơn."
Lộ Nhậm đang muốn nổi giận, lại thấy Kỷ Kiêu giải thích: "Lúc đấu võ, không thể dùng thuốc đâu."
Lộ Nhậm tức muốn cười, hoá ra Kỷ Kiêu cho rằng lúc cậu gϊếŧ Độc Giác Lang đều là dựa vào dùng thuốc bộc phát ra phản ứng bản năng.
"Ai cần cậu lo." Lộ Nhậm quay đầu, dịch sang bên cạnh một vị trí.
Chỉ để lại Kỷ Kiêu âm thầm suy đoán, rốt cuộc hắn lại nói sai chỗ nào. Hắn chỉ cảm thấy, Lộ Nhậm nền tảng không tốt, trên lớp võ đạo chú ý nghe giảng rất có lợi.
Chuông vào học vang lên, bọn học sinh ồn ào đều yên tĩnh lại.
Người đứng ở trên bục giảng là Hà hiệu phó, chủ đề chương trình học lần này là tổng kết khoá thực tiễn võ đạo mấy ngày trước.
Sau khi tổng kết kết thúc, là thời gian khảo hạch như thường lệ.
Tiền Lý đứng dậy, nói: "Hà hiệu phó, em xin kiểm tra đo lường thực lực."
Sau khi Tiền Lý lên bục, một lời làm cả giảng đường ồ lên.
"Hiệu phó, em đã kết đan điền, xin kiểm tra đo lường cổ võ giả chính thức."
***
Chuyên mục giải nghĩa[1] Một lời nói một gói vàng: 一诺千金 [yí nuò qiān jīn] chỉ mức độ tin tưởng rất cao đối với một lời hứa.
[2] Biểu thị: 演示 [yǎnshì] dùng hiện vật, thực nghiệm, biểu đồ để biểu thị quá trình phát triển của sự vật, làm cho con người có thể nhận thức và lý giải được.
Đầu tuần đăng 1 chương o(^▽
^)o