Chương 41: Tựa như... Như anh tự xoa cho mình vậy

Editor: Thịt nướng & Cá bống

Kinh Hưng Thế bị hành vi của tiểu A giày vò vui vẻ khôn xiết: "Anh làm gì vậy?"

Bạch Nhược Phong sụt sịt mũi, đỏ mặt ôm cậu vào trong ngực, tay trượt lên trượt xuống từng cái một: "Phiến Phiến... Phiến Phiến, thật ra, anh thích em."

Tất nhiên, trận chiến giữa trời và người trong tâm trí Bạch Nhược Phong vẫn chưa có kết quả, thế nhưng tiểu A cảm thấy rằng vấn đề đã đến nước này, chiến đấu kịch liệt hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể để cho Phiến Phiến cảm thấy mình là một tên khốn kiếp sờ xong liền không chịu trách nhiệm.

Lúc này, tâm trí nhỏ bé của Bạch Nhược Phong đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ tự hỏi vì sao Phiến Phiến lại chủ động cởϊ qυầи, cũng không quan tâm hành động của Kinh Hưng Thế cụ thể vì cái gì, hắn chỉ muốn nói một câu: "Không phải là sự yêu thích giữa anh trai đối với em trai, là.. Là muốn cùng em nói chuyện yêu đương."

"Em có hay không cảm thấy chán ghét?" Bạch Nhược Phong cẩn thận vòng tay qua eo Kinh Hưng Thế, "Anh đối với em... Anh đối với em có loại ý nghĩ này."

"Nhưng Phiến Phiến, anh thật sự thích em."

"Lúc trước... lúc trước không phải anh nợ em một câu thổ lộ sao?"

"Anh bây giờ nói cho em nghe."

"Phiến Phiến, anh thích em."

Bên ngoài phòng có vòi nước đang tí tách rỉ nước, Bạch Nhược Phong không dám nhìn ánh mắt của Kinh Hưng Thế, cúi đầu ấp úng: "Anh giúp em... Giúp em xoa đến khi bắn ra, có được hay không?"

"Phiến Phiến, sau khi bắn ra sẽ không khó chịu." Bạch Nhược Phong có chút đáng thương dán chóp mũi kề sát ở hõm cổ Kinh Hưng Thế, "Anh cam đoan không làm đau em."

Kinh Hưng Thế đã mơ hồ, một mặt không nghĩ tới Bạch Nhược Phong thật sự thích mình, một mặt bị xoa đến tứ chi mệt mỏi không còn chút sức lực nào, thật sự rất muốn bàn giao tất cả cho bàn tay của tiểu A.

Tay của anh ấy nóng quá, Tiểu O thở hồng hộc, khóe mắt thoáng nhìn vành tai Bạch Nhược Phong đỏ đến chảy máu, nhịn không được há miệng cắn một miếng.

Thật tốt, giờ anh là của em rồi.

Trong lòng Kinh Hưng Thế đột nhiên cảm thấy một cảm giác thỏa mãn đã mất nhưng tìm lại được, mặc dù cậu chưa bao giờ mất đi Bạch Nhược Phong, nhưng cậu vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc nặng trịch này.

Kinh Hưng Thế nheo mắt thở hổn hển, theo động tác của Bạch Nhược Phong gặm vành tai tiểu A. Bạch Nhược Phong bị cậu cắn đến hô hấp dồn dập, ôm Phiến Phiến vào trong ngực, nắm tiểu Phiến Phiến trong tay kích động trượt lên xuống, đều quên mất phải hôn Kinh Hưng Thế, chỉ lo xoa tới xoa lui, chính mình cũng trở nên cứng, cách lớp quần của Omega.

"Anh." Kinh Hưng Thế cúi đầu nhìn, hơi tỉnh táo một chút, nheo mắt ho khan hai tiếng, "Anh xoa em thật khó chịu."

Động tác của Bạch Nhược Phong dừng lại, như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân: "Phiến Phiến... Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến, phải xoa như thế nào?"

"Anh thật ngốc, ngay cả xoa cũng không biết." Kinh Hưng Thế đặt cằm lên cổ Bạch Nhược Phong, nhịn cười nói, "Tựa như... như anh tự xoa cho mình vậy..."

Hơi thở hổn hển nóng ẩm phun lên tai Tiểu A, Bạch Nhược Phong cả người run lên, không khống chế được, lại nắm lấy tiểu Phiến Phiến.

Kinh Hưng Thế eo mềm nhũn, lắc lắc "Ừ" vài tiếng, ánh tay vòng qua cổ Bạch Nhược Phong, rầm rì: "Anh ơi, xoa nữa đi."

Nếu đây là một giấc mơ thì cũng thật tuyệt vời.

Nếu như đây là hiện thực, Bạch Nhược Phong cảm thấy chính mình sắp phát điên rồi.

Ngay cả khi đây là một nhà vệ sinh omega, nơi ai đó có thể ra vào bất cứ lúc nào, ngay cả bình xịt ngăn cách trên đầu bọn họ ong ong vang lên, ngay cả khi cả hai đều không chuẩn bị kỹ càng...

Đáng giá, Bạch Nhược Phong nghĩ, có thể cùng Phiến Phiến ôn tồn một lát như vậy, cái gì cũng đáng giá.

Bạch Nhược Phong cắn cổ Kinh Hưng Thế, không ngừng xoa bóp trong tiếng nức nở của cậu.

Kỹ thuật của thiếu niên nào có bao nhiêu tốt, tất cả đều là thực tiễn trên người chính mình mà thôi, ngược lại bây giờ là Kinh Hưng Thế trên người thì càng nhìn trước ngó sau, vừa sợ xuống tay quá nặng, lại sợ em ấy cứng rắn đến quá khó chịu, hai người dây dưa hơn nửa ngày, ai cũng không thể thoải mái.

Mịa nó, kỹ thuật của hắn tệ đến thế sao? Bạch Nhược Phong sụp đổ, nắm Phiến Tiểu Phiến, hắn cảm thấy muốn khóc.

Kinh Hưng Thế cũng rất suy sụp, cậu ấy run rẩy toàn thân vì bị tiểu A xoa, cậu hầu như không quan tâm đến việc cảm nhận các kỹ thuật của Bạch Nhược Phong, chỉ cảm thấy mới vừa bị đυ.ng tới thời điểm liền không được, chỉ cảm thấy rằng mình không thể chịu được khi lần đầu tiên được chạm vào và run rẩy muốn động dục.

Nói cách khác, Kinh Hưng Thế cảm thấy rằng việc này không liên quan gì đến kỹ thuật của Bạch Nhược Phong, sự thất vọng của tiểu A đã bị quét sạch, còn đang đắc ý, nhìn khuôn mặt ý loạn tình mê của Omega, tự hào liếʍ liếʍ dấu răng bên cổ cậu, cảm thấy mình trâu bò nhất.

Chỗ nào cũng đều trâu bò.

"Anh!" Kinh Hưng Thế cuối cùng cũng không nhịn được cắn cổ Bạch Nhược Phong kêu lên, thắt lưng căng thẳng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Bạch Nhược Phong cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, chỉ cảm thấy như hoa mùa xuân đang nở rộ và mọi thứ như được hồi sinh, vì vậy anh đứng dậy và ôm Phiến Phiến đứng lên nhảy nhót một chút.

Kinh Hưng Thế: "..."

Đôi mắt của Bạch Nhược Phong sáng lấp lánh: "Phiến Phiến!"

Cậu mềm nhũn dán vào lòng tiểu A, lười nói chuyện.

"Phiến Phiến, anh thật sự yêu thích em." Bạch Nhược Phong lúng túng ho khan, vươn cánh tay kéo khăn giấy bên cạnh bồn cầu, đỏ mặt giúp cậu lau, lau xong cũng không dám nhìn kỹ tình trạng giữa hai chân Kinh Hưng Thế, trực tiếp giúp cậu kéo qυầи ɭóŧ lên.

Ai nha, qυầи ɭóŧ của Phiến Phiến, chống đỡ giúp anh Phong!

Kinh Hưng Thế hoàn toàn không nói nên lời, chớp chớp mắt xem Bạch Nhược Phong có thể nói ba hoa gì.

"Anh muốn đánh dấu em." Mặc dù Bạch Nhược Phong đã thổ lộ tình yêu của mình nhiều lần, nhưng khuôn mặt của anh ấy vẫn đỏ khi anh ấy nói điều đó.

Mà tiểu A chột dạ.

Ngày xưa thì có bá vương ngạnh thượng cung, bây giờ thì có Bạch vương ngạnh thượng Phiến Phiến, phá vỡ điểm mấu chốt của việc anh ta đối xử với em trai mình, Kinh Hưng Thế sẽ rất tức giận, phải không?

Bạch Nhược Phong tự trách không thôi, nhất là khi anh nhớ lại những gì anh đã làm trong giấc mơ và ngoài giấc mơ trước đó, hắn xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, chỉ lúng túng lặp lại: "Anh thật sự muốn ở cùng một chỗ với em."

Kinh Hưng Thế mừng rỡ như điên ngay từ đầu đến bây giờ tâm đã bình lặng như nước, lời nói đầy bụng bị Bạch Nhược Phong cằn nhằn đến không còn, thầm nghĩ níu lấy lỗ tai Tiểu A thở dài.

Anh trai là một tên ngốc.

Thật ngốc thật ngốc.

Nhưng Bạch Nhược Phong chính là người như vậy, trong lòng không có quá nhiều mắc, cười rộ lên giống như nắng ấm tháng bảy. Đồng phục học sinh của hắn thường bị dính bụi do chơi game và bài tập về nhà của hắn cũng thường có dấu thập đỏ do chơi game, nhưng Kinh Hưng Thế biết rằng lúc anh đối xử với mình là bằng tất cả sự ôn nhu của một thiếu niên, lỗ mãng lại vội vàng.

Kinh Hưng Thế chính là thích Bạch Nhược Phong như vậy, rất thích, rất thích.

Tiểu O sâu kín thở dài, trái tim Bạch Nhược Phong cũng thắt lại theo tiếng thở dài này.

"Anh——" Kinh Hưng Thế kéo dài giọng, tránh tay Alpha, xoay người kéo quần," Em còn chưa trưởng thành đâu.

Chí khí hào hùng của Bạch Nhược Phong sụp đổ tan tành, toàn bộ cơ thể anh ta bơ phờ như một tù nhân sắp vào đồn cảnh sát.

"Anh thật sự yêu thích em?" Kinh Hưng Thế vén quần lên, lại hỏi, "Không nói dối chứ?"

"Ừ ừ ừ." Bạch Nhược Phong vòng tay qua eo cậu và dán vào người cậu, "Anh chính là thích em."

"Phiến Phiến, anh muốn cùng em yêu sớm."

Nha, khóe miệng của tiểu O nhếch lên một góc mà Bạch Nhược Phong không thể nhìn thấy, nhưng Kinh Hưng Thế rất nhanh nghiêm mặt: "Anh à, anh có nhớ chúng ta đã hứa với nhau không?"

"A... A?"

Kinh Hưng Thế hắng giọng một cái: "Anh đã hứa với em không yêu đương, em cũng hứa với anh sẽ không yêu đương sớm."

"Ai đổi ý, sẽ là chó con." Cậu khoanh hai tay, ung dung nói, "Anh lẽ nào không nhớ sao?"

Chết tiệt.

Chính mình hố chính mình.

Bạch Nhược Phong hối hận không kịp, tay ôm bên hông Kinh Hưng Thế siết chặt, ngay sau đó đỏ mặt hướng lỗ tai kêu hai tiếng: "Gâu gâu!"

Trái tim Kinh Hưng cũng mềm nhũn theo hai tiếng chó sủa, cúi đầu nắm ngón tay tiểu A, nhỏ giọng đáp lại: "Gâu gâu."

Trái tim Bạch Nhược Phong run lên: "Phiến Phiến?"

Cậu nghiêm mặt, không lên tiếng.

"Em có phải là..."

"Anh đã hiểu thì đừng nói." Kinh Hưng Thế tách ngón tay trên eo ra, "Em... Em còn chưa trưởng thành, không thể bị đánh dấu, thế nhưng..."

"Chờ em, anh chờ em." Bạch Nhược Phong bị tiếng "gâu gâu" làm cảm động đến mức EQ tăng lên, "Anh ở Bắc Kinh chờ em."

Đáng tiếc nhắc tới Bắc Kinh, Kinh Hưng Thế lại cảm thấy có chút buồn bực, hắn cố gắng quên đi khoảng cách ngày càng gần, thấp giọng nói: "Còn nữa, chúng ta... chúng ta nhất định phải giữ bí mật quan hệ, nếu không các ba ba sẽ tức giận."

Điểm này không cần Kinh Hưng Thế nhắc nhở, Bạch Nhược Phong cũng hiểu được, hai vị ba ba không đứng đắn trong nhà hắn đã nói thẳng ngàn vạn lần không thể để cho Phiến Phiến sớm động tình, hắn quan tâm Kinh Hưng Thế như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua lời khuyên của ba, cho nên tiếp xúc gần gũi như hôm nay nhất định sau này sẽ không thường xuyên xảy ra.

Thế nhưng Bạch Nhược Phong không quan tâm!

Cho dù toàn thế giới cũng không biết hắn cùng Phiến Phiến ở cùng nhau thì sao nào?

Chỉ cần Phiến Phiến biết đến là đủ rồi.

Tiểu A từ được đến Phiến Phiến một sát na kia, khí tràng liền thay đổi.

Từ khoảnh khắc tiểu A nhận được câu trả lời, bầu không khí đã thay đổi.

"Bảo bối nhỏ của anh." Bạch Nhược Phong rạng rỡ, nói năng lộn xộn lung ta lung tung không dứt, hùng hổ tuyên thệ. Trước kia hắn chỉ dám ở trong lòng nói, hôm nay có thể nói cho người trong lòng nghe, thật sự là quá hạnh phúc, "Sau này anh khẳng định sẽ thật lòng thương em."

Kinh Hưng Thế nháy mắt đỏ bừng, cắn răng tránh tay Bạch Nhược Phong, tức giận kéo chặt cổ áo, đạp văng cửa toilet khom lưng rửa tay.

Bạch Nhược Phong vốn cũng muốn theo ra ngoài, bỗng nhiên sau khi biết sau mới ý thức được đây là nhà vệ sinh Omega, vội vàng lui về phòng, xấu hổ nhỏ giọng hô từng phiến: "Phiến phiến, giúp anh nhìn xem có người hay không!"

Phiến Phiến không để ý tới hắn.

Bạch Nhược Phong gãi đầu: "Phiến Phiến, giúp bạn trai nhìn xem bên ngoài có người hay không!"

"Anh gọi anh cái gì?" Kinh Hưng Thế đột nhiên quay người lại.

Bạn trai cậu mở một khe nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn cười: "Bạn trai."

"Anh bây giờ là bạn trai của bảo bối nhỏ Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong đắc ý, mặc dù anh vẫn bị mắc kẹt trong phòng vệ sinh của Omega, anh vẫn "kiêu ngạo".

Kinh Hưng Thế nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Bạch Nhược Phong, tức giận không chỗ phát tiết, vung bọt nước trên tay đi ra ngoài toilet. Bạch Nhược Phong nóng nảy, không để ý bên ngoài còn có người hay không, vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay của cậu.

Hai người trầm mặc mấy phút, bỗng nhiên cùng nhau cười.

"Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay tiểu O," Để anh làm bạn trai của em, được không?

Kinh Hưng Thế cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, trong lúc Bạch Nhược Phong lo lắng chờ đợi, chậm rãi kiễng mũi chân lên, sau đó mãnh liệt cắn một miếng thật mạnh vào khóe miệng tiểu A.

"Đóng dấu." Giọng điệu của cậu có chút tùy hứng.

"Phiến Phiến?!" Bạch Nhược Phong phản ứng một lúc mới ý thức được dấu răng này đại biểu cho cái gì, còn chưa kịp mừng rỡ, Kinh Hưng Thế đã kiềm chế lại biểu cảm của mình.

"Em khát." Tiểu O liếʍ khóe miệng, "Muốn uống nước."

Bạch Nhược Phong vô cùng tự nhiên đứng dậy để đi mua giúp cậu, chạy như gió trên đường đi, ước gì anh có thể cho những người đi qua một cái đập tay thật cao, niềm vui của anh có chút quá mức.

Kinh Hưng đứng tại chỗ sững sờ trong vài giây.

Cậu loạng choạng, dựa vào tường gắt gao nắm chặt lấy cổ áo.

Anh......

Anh ấy thích cậu.

Cậu chưa bao giờ là người thể hiện cảm xúc của mình, ở trước mặt Bạch Nhược Phong đã tốt hơn nhiều so với ở trước mặt những người khác, nhưng vẫn không biểu lộ ra quá nhiều tình yêu trên gương mặt.

Bạch Nhược Phong thích cậu, thích đến hận không thể cho toàn thế giới đều biết, nhưng Kinh Hưng Thế thích Bạch Nhược Phong, lại che giấu, một chút cũng không dám tiết lộ.

Cho nên cậu mới là kẻ nhát gan, cậu mới là người cảm thấy tội lỗi.

Ngay cả vào thời điểm khi Bạch Nhược Phong bày tỏ trái tim mình, tiểu O nghĩ không phải là tất cả niềm vui của tình yêu mà còn là những lo lắng vô hạn về tương lai.

Kinh Hưng Thế cảm thấy mình cũng không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, chỉ là cùng Bạch Nhược Phong chia tay nhiều năm, một khi nếm được tư vị ngây ngô yêu say đắm liền không buông tay ra được, sợ sau khi vượt qua lớp 12, anh ấy không ở tại chỗ chờ cậu. Nhưng cậu lại có tư cách gì để cho Bạch Nhược Phong phải ở tại chỗ chờ đây?

Ai mà không có một chút tham vọng hoài bão? Ai lại thích bị ràng buộc bởi tình cảm?

Kinh Hưng Thế thở hổn hển hai hơi, cảm giác bủn rủn lúc trước bị Bạch Nhược Phong xoa đã biến mất một ít, ít nhất cậu có thể tự mình đi thêm hai bước. Cậu ngẩng đầu lên nhìn phương hướng tiểu A rời đi, nhưng không nhìn thấy anh, chỉ thấy một đám học sinh trông có vẻ không đúng lắm.

Sở dĩ biết bọn họ là học sinh, là bởi vì kiểu dáng kia rất giống đồng phục trường trung học thực nghiệm.

Khác với Bạch Nhược Phong, người đã chuyển đến trường khác giữa chừng, Kinh Hưng Thế biết những điều cơ bản của trường trung học cơ sở số 2 này. Có thể nói là hiểu rõ ngọn ngành, trường này vốn đã không hợp với trường trung học thực nghiệm nhiều năm, các triết lý giảng dạy hoàn toàn bất đồng.

Thực cao là điển hình của trường đại học lâu đời, tôn trọng lực lượng giáo viên giỏi giang cùng thái độ dạy học nghiêm khắc và khuyến khích học sinh phát triển toàn diện. Trái lại, trường trung học cơ sở số 2 đã nổi lên giữa thế hệ mới, thực hiện cái gọi là "quý tộc" hệ thống lớp học nhỏ, trọng điểm bồi dưỡng học sinh năng khiếu.

Hai trường đã có ân oán từ nhiều năm, từ những sự kiện lớn như thi đấu trong thành phố cho đến những bài báo chỉ trích nhau trên báo chí ở thành phố nhỏ nhỏ như hạt đậu, đó chính là Hỏa Tinh đυ.ng Địa Cầu, cho dù quyết không ra thắng bại, cũng nhất định liều đến lưỡng bại câu thương.

Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.

Thực sự có một gương mặt quen thuộc trong số những vị khách,là "Chổi lông gà".

Nhớ lúc trước Bạch Nhược Phong ở lần đầu tiên đánh bại đối phương, từng trước mặt mọi người đặt áo khoác của mình lên vai Kinh Hưng Thế, hành động đó rõ ràng là muốn nói với mọi người rằng đây là Omega nhà ta.

Hiện nay, "Chổi lông gà" chính là hướng về phía Kinh Hưng Thế đi tới.

Ông đây không đánh được chồng ngươi, liền đến XXX ngươi! "Chổi lông gà" là muốn như vậy, vừa vặn Bạch Nhược Phong đi mua nước không ở đây, tiện nghi cho một đám côn đồ trường II. Bọn họ trùng trùng điệp điệp đi tới, trong nháy mắt vây quanh Kinh Hưng Thế.

"Chổi lông gà" cà lơ phất phơ, lắc lư tiến vào vòng vây: "Oan có đầu nợ có chủ, ông đây ở trong cục bị bạn trai ngươi hại cho gọi phụ huynh, hôm nay sẽ đánh cho ngươi phải gọi ông đây bố!"

Thật là phách lối.

Kinh Hưng Thế ôm cánh tay giống như sợ hãi rùng mình một cái, nhưng điều cậu đang nghĩ làkhi nãy đã bị Bạch Nhược Phong đã xoa một trận, lát nữa tay ra quyền có lẽ sẽ không còn sức.

Luận đến đánh nhau, Bạch Nhược Phong ở trong viện tính thứ nhất, Kinh Hưng Thế tuyệt đối có thể xưng là thứ hai. Cậu ở trước mặt tiểu A giả bộ ngoan ngoãn, lúc thì thân thể mềm mại, lúc thì ngay cả tường cũng không bò được, trên thực tế là một người giả heo ăn thịt hổ, tuy rằng ăn không được Bạch Nhược Phong, nhưng đủ sức ăn chút tôm nhỏ như bọn họ.

"Gọi bố?" Kinh Hưng Thế nhẹ nhàng hít một hơi, "Không cho phép ngươi sỉ nhục ba tôi."

"Chổi lông gà" cười to, đưa tay muốn bắt lấy cổ tay của cậu: "Ôi, tiểu O của Bạch Nhược Phong thực sự là..." Kết quả lời còn chưa nói hết, vẻ mặt liền hoàn toàn vặn vẹo, há mồm phát ra một chuỗi kêu gào thét.

Chỉ thấy Kinh Hưng Thế bình tĩnh nắm lấy một đốt ngón tay của hắn, dùng một góc độ xảo diệu bẻ cong: "Ngươi có tin hay không, chỉ cần tôi thêm một chút lực nữa, ngón tay của ngươi sẽ gãy mất."

"Chổi lông gà" đau đến mắt nổ đom đóm, nào dám nói không tin, nhưng vẫn tà tâm không chết như cũ, muốn dùng tay kia đẩy cậu ra.

Kinh Hưng Thế vốn có thể tránh thoát lần này, nhưng từ khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Bạch Nhược Phong đang chạy về phía này với một khuôn mặt âm trầm.

Ai nha, anh trai đến rồi.

Tiểu O lập tức rút lui sức lực, thuận lực đạo ngã ngồi dưới đất, sau đó run rẩy kêu: "Anh!"

Trái tim Bạch Nhược Phong bị tiếng "anh" này gọi đến ruột gan đứt từng khúc, anh đẩy đám đông sang một bên, không nói một lời mà lao tới, chỉ im lặng ôm lấy cậu, hung dữ đè lại gáy cậu, cảm giác ướŧ áŧ trơn nhẵn.

Là máu.

Ánh mắt Bạch Nhược Phong trong nháy mắt đỏ tươi, từ trong túi rút ra chai nước ngọt vừa mua. Loại nước ngọt này đựng trong bình thủy tinh, uống xong, bình vẫn phải trả lại, Bạch Nhược Phong lại không nói hai lời, nắm miệng bình hung hăng đập xuống mặt đất.

Nước ngọt cùng với mảnh thủy tinh văng khắp nơi, Kinh Hưng Thế sợ hết hồn: "Anh?"

Bạch Nhược Phong cúi đầu hôn nhẹ khóe miệng, khàn giọng nói: "Đừng sợ." Sau đó đứng dậy, buông hắn xuống, chắn ở phía sau, mang theo nửa chai nước ngọt còn đang nhỏ giọt, lạnh lùng nói, "Người của ông đây, ngươi cũng dám đυ.ng vào?"

"Chổi lông gà" đầu tiên là bị một loạt hành động tao nhã của Kinh Hưng Thế làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó bị uy hϊếp của Bạch Nhược Phong làm cho kinh hồn bạt vía, sở dĩ không chạy trốn, bất quá là bởi vì sĩ diện, sợ sự tình truyền ra ngoài, thanh danh của Nhị Trung hoàn toàn mất đi ở trong tay mình. Cho nên giờ phút này Bạch Nhược Phong chất vấn, gã chỉ có thể kiên trì đứng ra: "Chính là muốn đánh người của ngươi."

Vừa dứt lời, nắm đấm của Bạch Nhược Phong đã bay lên. Tiểu A coi như lý trí còn tồn tại, không trực tiếp dùng bình rượu, cũng là do Kinh Hưng Thế ở đây nắm chặt ống tay áo Bạch Nhược Phong.

Tuy nhiên, đầu óc của Alpha không thực sự tỉnh táo.

Phiến Phiến đang chảy máu.

Tuyến thể của Phiến Phiến bị thương.

Cuối cùng, Phiến Phiến vẫn là bị hắn làm liên lụy...

Bạch Nhược Phong ngơ ngơ ngác ngác đánh nhau, chính mình bị thương cũng không để ý, dọn sạch đám người vây quanh, đột nhiên phát hiện thậm chí có người muốn đối Kinh HưngThế ra tay, nhất thời đầy người lệ khí xông tới đem tiểu O bảo hộ ở dưới thân, mạnh mẽ đá một cước.

"Anh!" Kinh Hưng Thế đau lòng đến khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt, "Em có thể đánh nhau... Anh... Anh có phải là ngốc!"

"Nói hưu nói vượn." Bạch Nhược Phong tiếng nói rất khàn, ôn nhu xoa bóp tóc của cậu, "Omega đều yếu như vậy, trốn kỹ cho anh, có nghe thấy không?"

Kinh Hưng Thế lạch cạch rơi nước mắt, ôm cổ tay Bạch Nhược Phong sụt sịt.

Bạch Nhược Phong càng cảm thấy Omega thực sự rất mềm yếu, quá yếu đuối, chiến đấu và những thứ khác đều là dối trá, Phiến Phiến của hắn thật tốt a.

Nhưng tuyến thể của một Phiến Phiến tốt như vậy lại bị thương.

Sương mù lần nữa bao phủ ở đáy mắt Bạch Nhược Phong, Tiểu A khom lưng nhặt lên mảnh chai trên mặt đất: "Cùng lên đi!"

Tiếng ồn cuối cùng đã báo động các học sinh của trường trung học Thực nghiệm, Từ Phàm đầu lĩnh xông lại: "Anh Phong!"

"Đậu, có thể a." Hách Thanh Lãng cũng ôm bóng đi theo, nhìn học sinh Nhị Trung khóc lóc đầy đất, lại nhìn Bạch Nhược Phong mang theo chai nước ngọt, nuốt nước bọt, "Đủ hoang dã."

Bạch Nhược Phong tức giận tới cực điểm, nhìn so với bình thường bình tĩnh hơn nhiều,, nhưng đôi mắt hắn đầy âm trầm, không ai dám nhìn.

"Là ai?"Alpha chậm rãi nâng cánh tay lên, dùng ngón tay lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó nhếch lên khóe môi, từ trong túi lấy ra một chai nước ngọt khác, dùng răng cạy mở cái nắp tròn nhổ trên mặt đất, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Chất lỏng lạnh lẽo mang đến một chút cảm giác thực tế, yết hầu Bạch Nhược Phong giật giật, âm u hỏi: "Người vừa mới đá là ai?"

Kinh Hưng Thế trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy Bạch Nhược Phong trước mắt rất xa lạ.

Cậu không nhịn được chạy tới: "Anh à."

Lưng của Bạch Nhược Phong cứng đờ nháy mắt, giọng điệu của đột nhiên mềm đi "Phiến Phiến..."

Tiểu A hốt hoảng xoay người, ôm Kinh Hưng thế vào trong ngực, lắp bắp an ủi: "Phiến Phiến đừng sợ, tuyến thể.... Tuyến thể chảy máu cũng không sao, anh sẽ luôn ở bên em."

Tuyến thể chảy máu?

Đây là nói đến chỗ nào a?

Kinh Hưng Thế vội vã đưa tay sờ sờ sau gáy, tỉnh ngộ: "Anh!"

Bạch Nhược Phong vẫn còn ở đó như điên lẩm bẩm:: "Phiến Phiến không sợ, có anh ở đây, sẽ không sao đâu."

Bạch Nhược Phong kỳ thật đã triệt để luống cuống, chỉ là ngay trước mặt Kinh Hưng Thế nên anh không đành lòng nói ra hậu quả khi tuyến thể bị thương.

"Anh..." Kinh Hưng Thế làm sao không biết Bạch Nhược Phong lo lắng, cảm động đồng thời lại có chút tức giận, "Anh ơi, đó không phải máu chảy từ tuyến thể."

"A... A?" Tiểu A có chút ngây ngốc mà há to miệng.

"Đó là..." Kinh Hưng Thế mặt đỏ mặt tiến đến bên tai Bạch Nhược Phong, "Đó là vết thương mà anh đã cắn trên cổ em khi anh giúp em xoa."

Chết tiệt.

Hóa ra là do tên cầm thú như hắn đã cắn.

"Thật sao?" Bạch Nhược Phong trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tỉnh táo, sắc mặt đỏ bừng, kéo kéo cổ áo của Kinh Hưng Thế nhìn thấy chảy máu đích thật là dấu răng vừa mới cắn ra từ tình cảm sâu đậm của mình, không khỏi xấu hổ, "Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến..."

Phiến Phiến nhẹ nhàng đá Bạch Nhược Phong một cước.

Đáy mắt Bạch Nhược Phong đỏ tươi nhưng thật có chút nước ươn ướt: "Thật tốt."

Trên đời này tuyệt đối không có Alpha nào sợ làm cho một omega sớm phát dục hơn Bạch Nhược Phong, nếu có cũng chỉ có ba của hắn mà thôi.

Trong mười bảy năm đầu tiên của cuộc đời Bạch Nhược Phong, Mâu Tử Kỳ đối với hắn dạy dỗ đều là từ "Không thể tổn thương tới O", trong đó trọng yếu nhất chính là không thể để Omega sớm động dục.

Một lần bị rắn cắn mười năm vẫn sợ dây thừng, mặc dù trước đó Bạch Dịch phát dục không phải lỗi của Miêu Tử Kỳ, nhưng Alpha vẫn tự trách mình sâu sắc.

Vì thế Bạch Nhược Phong từ nhỏ đã triệt để nhất quán một tư tưởng khi còn nhỏ: Làm A, không thể che chở O của chính mình, chính là phế vật.

Vừa rồi anh Phong ở bên bờ vực phế vật trong chốc lát, may mắn được chính dấu răng của mình cứu trở về, cho nên đặc biệt muốn ôm Phiến Phiến và cùng nhau hôn nồng nhiệt.

Đáng tiếc, cuộc đời không phải là làm phim, Bạch Nhược Phong một giây còn ở thiên đường bình an vô sự, giây sau đã bị tiếng còi cảnh sát kéo về địa ngục.

Khi cảnh sát xông vào sân vận động dưới lòng đất, ánh mắt của Bạch Nhược Phong tối sầm lại, dĩ nhiên lại là một người quen cũ.

Viên cảnh sát nhận được báo án cũng tối sầm trước mắt.

Mịa nó.

Đứa con ranh của Mâu Ma Vương cùng Bạch Dịch lại gây họa?