- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Biết Mùi Hương Của Em
- Chương 23: Anh chờ em một năm, được không?
Tôi Biết Mùi Hương Của Em
Chương 23: Anh chờ em một năm, được không?
Editor: Thịt nướng & Cá bống
Kinh Hưng Thế cùng Bạch Nhược Phong tách ra ở cổng trường, một người chạy đến phòng học, một người vọt vào hầm xe dưới lòng đất. Thời gian bọn họ đến trường chỉ sớm năm phút, tính toán đâu ra đấy chính là không đến trễ.
Quả nhiên, lúc Kinh Hưng Thế đến lớp, chủ nhiệm lớp đã đứng trên bục giảng, các bạn học cũng đến bảy bảy tám phần, thậm chí có người đã lấy sách bài tập ra tranh giành từng phút giây học tập.
Trường trung học thực nghiệm ở huyện thành có tỷ lệ học sinh nhập học rất cao, học sinh có thể thi vào đa phần đều là người nổi bật, học sinh thể dục thể thao cũng có thể đạt được thứ hạng tốt trong các cuộc thi cấp tỉnh.
Mọi người học tập đều rất liều mạng, Kinh Hưng Thế thích loại bầu không khí "Tôi thích học tập, học tập là lẽ sống của tôi", dù sao như vậy cũng không có ai đến phản ứng với cậu, tránh phiền toái phải giao thiệp với nhiều người.
Bất quá cậu lại đổi vị trí suy nghĩ một chút, cảm thấy Bạch Nhược Phong đi đến đâu, đều mang theo một đám bạn bè Alpha đại khái là chịu không nổi.
"Bạn học, cậu không cần ra ngoài tập luyện sao?"
Kinh Hưng Thế ngẩng đầu đáp lại âm thanh, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Nói chuyện với cậu là một tiểu beta thoạt nhìn vênh váo tự đắc, trong ngực ôm một xấp bảng biểu, trên đó giống như viết cái gì đó "năm lớp 11", "điểm số" linh tinh.
"Nếu bạn không ra học thể dục, thì ở lại lớp quét dọn vệ sinh."
"Trong giờ thể dục có người đến kiểm tra."
"Nếu trừ điểm là lỗi của bạn nha."
Beta đến nhanh, đi cũng nhanh, bạn học ngồi ở phía trước Kinh Hưng Thế quay đầu giải thích với cậu: "Đó là phó chủ tịch hội sinh viên, cũng là lớp phó lớp của chúng ta. Sinh ra vì làm cờ đỏ lưu động và chết vì thành tích lớp xuất sắc, phỏng chừng là không tìm được người làm vệ sinh nên mới tới tìm cậu, đừng trách móc."
Kinh Hưng Thế: "..."
Kinh Hưng Thế nhẹ nhàng cắn nắp bút, rũ mi mắt xuống ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt.
Quét dọn vệ sinh thì quét dọn vệ sinh, sao lại phải ra vẻ kiêu ngạo như vậy?
Bất quá Kinh Hưng Thế cũng có cảm giác vinh dự tập thể, chào cờ, học xong hai tiết, chờ tất cả mọi người đi rồi, nghiêm túc cầm chổi quét sàn nhà.
Lớp có hơn 30 người, bọn họ đều thích sạch sẽ, Kinh Hưng Thế sau khi lau xong phủi bụi trên tay, cảm thấy vẫn còn sớm nên đi vào toilet rửa tay.
Nào biết rằng khi cậu quay lại thì bất ngờ có một vệt nước nâu loang ra trước bục giảng trong lớp.
Vẻ mặt Kinh Hưng Thế lập tức lạnh xuống.
Thể dục giữa giờ đã gần kết thúc, nước trên mặt đất rõ ràng trộn lẫn với sắc tố, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể xử lý hoàn toàn. Kinh Hưng Thế nhanh chóng quyết định mang đến một cái ghế chắn trước mặt bẩn, tự mình cầm cây lau nhà chậm rãi lau.
Thế nhưng nước trộn với sắc tố càng lau càng bẩn, chờ các bạn cùng lớp trở về, trên mặt đất đã có thêm một vết bẩn rõ ràng.
Vị phó giám thị, người vào sinh ra tử vì lá cờ đỏ di động, chết vì bình chọn lớp xuất sắc, nhất thời trợn mắt, thẳng tắp ngã xuống đất: "Cho dù bị đóng đinh trong quan tài, tôi cũng phải dùng thanh âm mục nát hò hét —— trả lại cờ đỏ lưu động của tôi!!!" (Ở 1 số trường mỗi tuần khi lớp nào được vinh danh hạng nhất sẽ lên nhận cờ đỏ treo tại lớp và cứ mỗi tuần sẽ trao lại cho lớp được hạng nhất đó nên gọi là cờ đỏ lưu động á)
Kinh Hưng Thế lạnh nhạt chớp mắt: "Có người thừa dịp tôi không ở lớp mà hắt thuốc màu."
Các bạn học cũng không ngốc đến mức cảm thấy bạn học nhảy lớp sẽ ném bột màu xuống đất, vây quanh cùng một chỗ thảo luận.
Kinh Hưng Thế đối đối với trò đùa dai nhàm chán không có hứng thú, nhưng khi cậu nghe thấy có người hoài nghi là học sinh chuyển trường làm, lập tức ngẩng đầu lên.
"Không phải Bạch Nhược Phong." Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của tiểu O xen vào, "Không có bằng chứng, các cậu dựa vào cái gì hoài nghi anh ấy?"
Các bạn học đều sửng sốt một chút.
Ủy ban học tập vội vàng nhảy ra hòa giải: "Làm gì vậy, chuyện nhỏ thôi, đây không phải là chưa đến thời gian lớp thể dục sao?"
"Hiện tại quét dọn vẫn còn kịp."
Kinh Hưng Thế mím môi, chủ động cầm giẻ lau ngồi xổm xuống lau. Màu nâu ngoan cố dính trên mặt đất, các bạn cùng lớp đều cầm dụng cụ hỗ trợ, chờ tiếng chuông lớp vang lên, sắc tố đã phai nhạt hơn phân nửa, xem ra lớp phó không cần nằm trong quan tài hò hét.
Cùng theo chuông lên lớp, còn có tiếng cười náo loạn dưới lầu, Kinh Hưng Thế nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện Bạch Nhược Phong từ trong tòa nhà giảng dạy đối diện chạy ra, mang theo một đám học sinh đi chơi bóng rổ.
Lớp giáo dục thể chất.
Kinh Hưng Thế sớm đã đem thời khóa biểu của Bạch Nhược Phong học thuộc lòng, giờ phút này thừa dịp giáo viên còn chưa tới, lấy di động ra soạn một tin nhắn gửi đi, tiện thể thong thả ung dung mở ra bài tập sách, tiếp tục làm bài tập.
Vì thế này tiết chuông kết thúc tiết học thanh còn chưa vang lên, ngoài phòng học liền nhiều hơn một Alpha lòng nóng như lửa đốt.
Bạch Nhược Phong sau khi thu được tin nhắn liền luống cuống, căn bản không thể chơi bóng được, trước đó vài phút đi căn tin mua sữa đậu nành còn nóng hôi hổi, chạy đến dãy phòng học của cao nhị chờ Kinh Hưng Thế tan học.
Tiếng chuông vừa vang lên, Bạch Nhược Phong lập tức đem cửa sổ mở ra: "Phiến Phiến?"
Kinh Hưng Thế xiêu vẹo quay đầu, ghé đầu nằm trên bàn học nhỏ giọng gọi anh ơi.
"Đau dạ dày hả?" Bạch Nhược Phong trực tiếp đẩy cửa tiến vào, ngồi xổm bên người cậu đem sữa đậu nành đưa qua đi, "Uống chút đồ nóng đit."
"Vâng, cảm ơn anh." Kinh Hưng Thế nghe lời mà đem sữa đậu nành ôm vào trong ngực, sau đó nhích vào lòng ngực Bạch Nhược Phong cọ cọ.
"Phiến Phiến?"
"Anh mới đi chơi bóng xong hả?"
"Ừm, giờ thể dục."
"Trước giờ thể dục thể thao thì sao?"
"Lễ chào cờ a." Bạch Nhược Phong không hề nghi ngờ cậu, duỗi tay gãi chóp mũi cậu, "Đang nghĩ gì mà lại hỏi như vậy?"
Kinh Hưng Thế không nói lời nào, cười cong đôi mắt, lặng lẽ đánh giá các bạn cùng lớp đang dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện.
Bạch Nhược Phong vốn dĩ không phải là loại người đùa dai.
Bạch Nhược Phong sẽ không nỡ làm cậu khổ sở.
Bạch Nhược Phong không yên tâm thân thể của Kinh Hưng Thế, khăng khăng xin giáo viên chủ nhiệm cho cậu nghỉ, mang Phiến Phiến đến phòng y tế.
Y tá ở phòng y tế giúp Kinh Hưng Thế kiểm tra thân thể, sau đó xác nhận không có vấn đề, khuyên cậu nên nằm trên giường bệnh ở phòng y tế nghỉ ngơi một chút.
Bạch Nhược Phong lập tức chạy tới dọn dẹp giường, cảm thấy chăn mỏng, liền đem áo khoác đồng phục cởi ra, cùng nhau đắp lên sau đó đem Kinh Hưng Thế đang uống sữa đậu nành bế lên giường.
"Nhược Phong, sau này anh nhất định phải thi vào trường cảnh sát sao?" Cả người tiểu Omega đều tản ra mùi sữa, mềm nhũn dựa vào bả vai Bạch Nhược Phong.
"Ừm." Bạch Nhược Phong gật gật đầu, "Còn em thì sao?"
"Trường cảnh sát ở Bắc Kinh nha......" Kinh Hưng Thế không trực tiếp trả lời vấn đề của Bạch Nhược Phong, mà hỏi lại, "Vậy năm sau anh tốt nghiệp, anh sẽ đi chứ?"
Bạch Nhược Phong đột nhiên chết lặng.
Cậu lo lắng cho Phiến Phiến nên chuyển trường, vốn nghĩ có mình ở đây, không ai dám khi dễ Kinh Hưng Thế, nhưng hiện tại tâm tư thay đổi, muốn cùng Phiến Phiến yêu đương, vì vậy sự tách biệt trở thành một vấn đề lớn.
Luyến tiếc.
Thật sự luyến tiếc.
"Phiến Phiến em theo anh đi đi, chuyển trường tới Bắc Kinh." Bạch Nhược Phong tự sa ngã mà ôm lấy Kinh Hưng Thế, "Có anh ở đó, không ai dám khi dễ em."
Kinh Hưng Thế nghĩ thầm, anh không ở cũng không ai dám khi dễ em đâu, nhưng là không thể nói như vậy được: "Nhược Phong, em còn muốn chăm sóc ông nội nha."
Bạch Nhược Phong suy sụp thở dài.
"Cho nên anh chờ em một năm, được không?" Cậu nắm Bạch Nhược Phong góc áo, do do dự dự mà nói, "Chỉ...... chỉ một năm."
Một năm mà thôi, rất ngắn mà.
Trước kia nhiều năm như vậy đều chịu đựng được, anh chờ em thêm một chút nữa thôi có được không?
Tác giả có chuyện nói: Lời nói của Phiến Phiến thật ra không khác gì thổ lộ nha!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Biết Mùi Hương Của Em
- Chương 23: Anh chờ em một năm, được không?