Sau khi Tô Tửu Tửu nhận ra bản thân đang treo trên không, bốn móng vuốt nhỏ không ngừng giãy giụa, đối diện với ánh mắt kia của Đàm Trầm một giây lại lập tức thuận theo rũ xuống.
Đàm Trầm rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, tuy rằng không nói tiếng nào nhưng trong mắt anh lại để lộ ý tứ — vì sao nhóc lại ở đây?
Càng bình tĩnh, thì càng đáng sợ.
Xem ra thời điểm vả mặt đã tới rồi.
Mèo nhỏ cúi đầu, nâng hai chân trước che lại, hiển nhiên đã chuẩn bị để ăn đánh.
Ánh mắt Đàm Trầm chợt loé.
Con mèo này quá mức thông minh.
Thời điểm một người một mèo giằng co, mọi người trong cuộc họp online cũng đều ngừng thở, trong lòng hiện ra đủ loại suy nghĩ.
—— xem ra Tổng giám đốc Đàm đối với mèo của anh ta cũng lộ ra biểu cảm như vậy! Mèo còn như thế, kẻ làm công như mình cũng không cần mong đợi quá nhiều.
—— nhìn Tổng giám đốc thật hung dữ, anh ấy có ngược đãi mèo nhỏ không nhỉ? Mình nên mở mình cầu tình cho nhóc đó không ta?
—— dù sao anh ta cũng là người trẻ tuổi, trước mặt giả vờ bình tĩnh, sau lưng vẫn thích bé thú cưng non nớt này thôi.
—— aizz, vẫn là mèo nhỏ đáng yêu, tuy là mặt Tổng giám đốc Đàm đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng dễ chán.
—— cái báo cáo kia chút nữa mình muốn nói có chút vấn đề, anh ấy có thể chơi mèo lâu một chút để mình có thời gian chỉnh sửa không nhỉ?
Tâm tư nhóm cấp cao tạm thời không nói đến, tâm tư con mèo trong tay Đàm Trầm lại dễ đoán.
Động tác bảo vệ đầu thuần thục như vậy, chẳng lẽ trước khi đưa đến đây, Lý Kiều Kiều thường xuyên ngược đãi nó?
Không thể không nói, đây là một hiểu lầm tốt đẹp.
Ngay ở thời điểm Tô Tửu Tửu đang chờ phán quyết, lại phát hiện bản thân không bị quăng ra ngoài, cũng không bị quát lớn, ngược lại được đặt nhẹ nhàng trên mặt bàn, tránh khỏi camera.
Sau đó nam chính liền thu tay lại, một lần nữa ngồi xuống trước máy tính tiếp tục mở họp.
Tô Tửu Tửu không nghĩ tới bản thân không chỉ không bị khiển trách, mà còn thuận lợi ở lại bên cạnh nam chính!
Đang kinh ngạc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên: [Chúc mừng ký chủ, tiện độ nhiệm vụ 2 đạt 100%, khen thường 100 tích phân!]
Nhiệm vụ hoàn thành! Còn có 100 tích phân!
Xem ra suy nghĩ vừa rồi là đúng!
Vì vui vẻ nên nhìn Đàm Trầm đang nghiêm túc làm việc bên cạnh cũng càng ngày càng đẹp trai.
Tay anh đặt trên con chuột, Tô Tửu Tửu lắc lắc lư lư đi lại bên kia bàn.
Nửa phút sau, mu bàn tay của Đàm Trầm truyền đến cảm xúc mềm mại mượt mà của lông xù.
Anh quay đầu liền thấy, vậy mà con mèo kia đã cọ lại đây, dùng đầu mèo cọ vào mu bàn tay của mình.
Cảm xúc khác thường từ bàn tay làm trong lòng ngứa ngáy.
Chờ thời điểm bản thân phản ứng lại, tay Đàm Trầm đã đặt trên đầu mèo, chậm rãi vuốt theo lông tóc, anh còn nghe được âm thanh vuốt ve nhỏ.
Lòng bàn tay truyền đến độ ấm.
Tầm mắt Đàm Trầm dừng trên người mèo nhỏ đang điên cuồng nũng nịu, lần đầu tiên thất thần khi làm việc.
Khi thư ký trở lại với một đống thức ăn cho mèo, anh ta thấy Đàm tổng đang ngồi trên ghế sofa đọc văn kiện, trên đùi còn có một “cục mèo".
Con mèo của Đàm tổng bám người thật đấy, thư ký nghĩ.
"Đàm tổng, thức ăn cho mèo tới rồi."
"Ừ."
Thấy anh không có mệnh lệnh nào sau đó nữa, thư ký đành vẫy vẫy tay với Tô Tửu Tửu.
"Mèo Mập đến đây, anh cho nhóc ăn nào."
Thấy nó không phản ứng, thư ký bắt chước động tác lúc trước của anh, gõ gõ vào bát đựng thức ăn cho mèo: "Lại đây!"
Tô Tửu Tửu nhàm chán liền liếc mắt nhìn thư ký một chút.
Cái gì mà Mèo Mập chứ, cô không biết ai có cái tên này!
Khi một người và một mèo đang giằng co căng thẳng thì Đàm Trầm đưa tay ra đẩy con mèo một cái.
Tô Tửu Tửu nhất thời không để ý bị "đẩy" xuống đất, cô liền dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm Đàm Trầm.
“Méo meo meo!” Anh thế mà thật sự đẩy tôi!
Dưới cái nhìn lên án của cô, Đàm Trầm không có chút áy náy nào, thậm chí anh còn nhàn nhã lật một trang văn kiện.
"Đi ăn thôi."
Tô Tửu Tửu bất đắc dĩ đi tới trước mặt thư ký, oán hận liếc anh một cái.
“Meo meo.” Ăn cái gì?
Mèo Mập cuối cùng cũng chịu qua ăn tối. Thư ký lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhanh chóng khui hết hộp thức ăn cho mèo ra.
"Mèo Mập, nhóc thích hộp thức ăn cho mèo nhãn hiệu nào?"
Tô Tửu Tửu thò đầu ra liếc nhìn mấy cái hộp đựng thức ăn như một vị hoàng đế đang tuyển tú, nhưng không có cái nào vừa mắt cô cả.
Bỏ thẻ bài, bỏ thẻ bài của nàng ta đi!