Chương 38: Ái chà, thích so sánh như vậy sao

Nghĩ đến trước đây lúc cô còn là con người, cô không có khả năng ăn những món ăn ngon như vậy mỗi ngày. Cô không ngờ rằng sau khi trở thành một con mèo, cô lại thực hiện được ước mơ của mình.

Có vẻ như làm một con mèo cũng rất tốt.

Cảm nhận được suy nghĩ của nàng, hệ thống lặng lẽ hiện lên: "Ký chủ, cô chấp nhận hoán đổi thân thể sao?"

Tô Tửu Tửu vùi đầu vào tô và ăn một cách vui vẻ.

"Thật tốt khi được làm một con mèo. Lúc còn là con người, ta không hề được đối xử như vậy, cho nên hiện giờ ta sẽ không lãng phí những điều này."

Hệ thống muốn thuyết phục cô, nhưng nó lại không nói được gì, cuối cùng đành phải yên lặng trở về.

Đàm Trầm bưng bữa sáng của mình từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Đô Đô ăn rất vui vẻ, anh giả vờ thản nhiên hỏi: “Tôi nấu ngon hơn hay dì Lục nấu ngon hơn?”

Tô Tửu Tửu nuốt miếng thịt tôm hùm trong cổ họng xuống, cô đang muốn nói dì Lục nấu ngon hơn, nam chính nấu ăn ngon chỉ dựa vào nguyên liệu thôi.

Nhưng cô cần biết chủ nhân của mình là ai. Ngay lập tức, cô cúi xuống tay của nam chính, nháy mắt xoa xoa.

"Meo meo meo!"

Tất nhiên là anh nấu ăn ngon hơn!

Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, khóe miệng Đàm Trầm mơ hồ cong lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô.

"Nhóc tiếp tục ăn đi."

Tô Tửu Tửu vừa ăn vừa nheo mắt nhìn anh, trong mắt đầy sự tinh vi nhìn thấu vạn vật.

Ái chà, thích so sánh như vậy sao.

---

"Chào Đàm tổng."

"Chào Đàm tổng!"

Đàm Trầm vừa bước vào công ty đã nhận được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên.

Không ngoài lý do nào khác, tất cả mọi người đều đang nhìn con mèo trắng muốt đang đi theo phía sau anh.

Đàm Trầm phớt lờ ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào con mèo và bước vào thang máy trước.

Tô Tửu Tửu bị tụt lại phía sau. Cô vốn là đang ngẩng đầu ưỡn ngực ra oai với nhân viên tứ phía thì đột nhiên phát hiện nam chính căn bản không đợi mình, cô liền lập tức dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao vào thang máy.

Khoảnh khắc cửa thang máy vừa đóng lại, Đàm Trầm liền cúi đầu nhìn xuống: "Không cho tôi ôm nhóc, nhóc có phải thích dùng chân ngắn nhào tới đây đúng không?"

Khoảng cách mấy trăm mét cũng đủ khiến Tô Tửu Tửu mệt mỏi. Nếu không phải vì nhiệm vụ số 7 còn chưa hoàn thành, cô đã không phải vắt óc suy nghĩ làm sao thể hiện sự tồn tại vai "nữ phụ" của mình trước mặt nhân viên công ty của nam chính.

Bây giờ thì chỉ cần đi dạo xung quanh nên cô không muốn tự mình đi nữa. Vì thế cô liền duỗi chân ra ôm lấy ống quần của Đàm Trầm, ngẩng đầu lên để cầu xin anh ôm.

Đàm Trầm bất động thanh sắc: "Đừng ôm tôi, móng vuốt của nhóc rất bẩn."

Để chứng minh rằng bàn chân mèo của mình không bẩn, Tô Tửu Tửu lần lượt lau bốn cái măng cụt mèo lên quần vest của anh.

Đàm Trầm: "..."

Anh ghét bỏ nhìn chiếc quần của mình, nhưng cuối cùng vẫn cúi xuống ôm lấy Đô Đô.

Có lẽ sau khi anh không từ chối yêu cầu đòi đi theo đến công ty sáng nay của cô, sự cưng chiều của anh đối với cô ngày càng cao.

"Đinh!"

Ngay khi cửa thang máy mở ra, thư ký Lưu đang đứng bên ngoài đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đàm tổng.

“Đàm tổng?” Cô ta nhìn con mèo trong lòng anh, “Con mèo này…”

Đàm Trầm ngắn gọn nói: "Là tôi nuôi."

Thư ký Lưu biết rằng đây là con mèo của Đàm tổng, nhưng cô ta không ngờ Đàm tổng lại mang con mèo đến công ty.

Nhưng cô ta khôn ngoan không hỏi thêm câu nào nữa mà nói sang một chuyện khác: “Đàm tổng, thư ký mới ngày hôm nay đã đến nhận việc.”

Đàm Trầm sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới chuyện tối hôm qua dì Lục nói. Anh không nghĩ tới người đi cửa sau đó lại đến nhanh như vậy.

"Sắp xếp một số việc cho cô ta làm, đừng để mọi người nhàn rỗi.”

Anh ít nhiều cũng biết mục đích ông ngoại sắp xếp đưa người này vào công ty là có ý gì. Chẳng qua cô ta là một tiểu bối mà ông coi trọng, ông muốn để anh tự mình tìm hiểu cô ta, tốt hơn thì sau này có thể nảy sinh chút tình cảm.

Trong mắt ông ngoại, anh hiện giờ là một người đàn ông 28 tuổi nhưng chưa hẹn hò hay kết hôn, ông đã quá mức chờ đợi từ lâu.

Hiển nhiên là ông đã nói nhiều lần nhưng không được nên mới nghĩ ra cách vòng vo như vậy. Đưa người ta vào công ty để học hỏi kinh nghiệm là giả, tìm hiểu nhau mới là mục đích thật sự.