- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Tôi Biến Thành Mèo Trà Xanh Trong Tiểu Thuyết Bá Tổng
- Chương 37: Cảm động đến mức suýt rơi hai giọt nước mắt mèo
Tôi Biến Thành Mèo Trà Xanh Trong Tiểu Thuyết Bá Tổng
Chương 37: Cảm động đến mức suýt rơi hai giọt nước mắt mèo
Đàm Trầm dùng tay trái véo vào chân mèo, bóp chặt "măng cụt", cuối cùng khóe miệng cũng nở một nụ cười: "Vì mục đích của nhóc tốt như vậy, ngày mai ta sẽ làm thức ăn của mèo cho nhóc."
Oh yeah!
Tô Tửu Tửu không ngờ lại đạt được lợi ích như vậy, lập tức cúi đầu mèo điên cuồng cọ cọ vào mu bàn tay nam chính.
Nuôi mèo đúng là có thể chữa lành cho con người, ít nhất lúc này Đàm Trầm đối với tiểu gia hỏa trong lòng cực kì cưng chiều.
...
Nhưng sự cưng chiều này hoàn toàn biến mất khi anh đi ngủ vào ban đêm.
Đàm Trầm nhìn con mèo không biết từ lúc nào đã lẻn vào phòng mình, nhướng mày: "Nhóc tới đây làm gì? Ổ mèo của nhóc ở bên ngoài."
Tô Tửu Tửu ngồi xổm trên thảm, sau khi đi vào phòng cũng không trực tiếp nhảy lên giường của nam chủ, ngược lại cô nhiều lần ra hiệu cô muốn đi ngủ.
Trải qua hai ngày thăng trầm như vậy, cô vốn tưởng rằng mình cũng đã thiết lập được mối quan hệ thân thiết với nam chính. Không ngờ nam chính khi đối mặt với một chú mèo con đáng yêu như mình lại nhẫn tâm như vậy, trực tiếp từ chối yêu cầu của cô.
"Meo!"
Có gì không đúng khi cô muốn đi ngủ chứ!
Cô không muốn ngủ trong cái ổ mèo khiêm tốn đó. Cũng không biết có phải là bởi vì cô trở thành mèo nên có khứu giác trở nên nhạy bén hay không, nhưng chỉ cần vừa tiến vào ổ mèo cô liền cảm giác được bên trong có mùi… Tất nhiên, cũng có thể là do Đàm Trầm quá keo kiệt, cái ổ cho mèo mà anh ấy mua cho cô quá rẻ tiền.
Nhưng dù sao cô cũng không muốn ngủ trong ổ của mèo, không cần nói đến việc ngủ trên ghế sô pha lạnh lẽo.
“Không được.” Đàm Trầm một chút cũng không thỏa hiệp, “Nhóc tự đi ra ngoài hay là đợi ta ném nhóc ra ngoài?”
Làm sao có thể, làm sao anh có thể đối xử keo kiệt như vậy với mèo con chứ!
Trong lúc tức giận, Tô Tửu Tửu lùi lại mấy bước làm ra một tư thế, sau đó một duỗi chân nhảy về phía giường của nam chính.
Nếu không cho cô ngủ thì cô nhất định phải ngủ!
Đàm Trầm không ngờ cô lại ngỗ nghịch như vậy, nhanh chóng tóm lấy con mèo vừa nhảy lên không trung đang sắp lao xuống giường.
"Meo?”
“Nhóc không nghe lời đúng không?” Đàm Trầm mở cửa, làm động tác chuẩn bị ném mèo con ra ngoài.
Tô Tửu Tửu vội vàng ôm lấy tay anh, đáng thương nhìn anh chằm chằm.
Một người một mèo nhìn nhau hồi lâu, nhưng cuối cùng Đàm Trầm vẫn bị đánh bại.
"Quên đi, nhóc có thể vào phòng, nhưng không thể ngủ trên giường."
Anh đem ổ mèo từ phòng khách vào phòng đặt ở một góc, sau đó anh đặt con mèo xuống đất và bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ.
"Đây là ổ mèo của nhóc, nhớ chưa?"
"Nếu nhóc ban đêm leo lên giường của tôi, sáng mai tôi nhất định làm nhóc…”
Lời còn chưa nói xong nhưng lại ẩn chứa vô số uy hϊếp, Tô Tửu Tửu cúi đầu liếc anh một cái, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Đàm Trầm đương nhiên nhìn ra sự bất mãn của cô, nhưng anh lại cao cao tại thượng, lãnh đạm cười một cái: "Hừ."
Phải, anh chỉ nhếch môi cười nhưng lại làm cho Tô Tửu Tửu tức giận đến ngứa răng.
Thật là, không cho cô ngủ trên giường thì cô không ngủ trên giường, nhưng anh mua cái ổ mèo tốt hơn không được sao!
Cô giơ chân mèo chộp lấy ổ mèo tội nghiệp trước mặt, vô cùng bất mãn đá vào ổ mèo một cái... Ổ mèo không bị đá đổ, nhưng suýt chút nữa chính cô lại bị té ngã.
Tô Tửu Tửu càng thêm tức giận!
Cho đến khi đèn tắt, cô vẫn đang đánh nhau với ổ mèo, nhưng cô rốt cuộc không dám nhảy lên giường của nam chủ.
Đúng là không phải tất cả mọi người đều thích thú cưng ngủ chung trên giường.
Ôi.
...
Mặc dù Tô Tửu Tửu đang có hình dáng của một con mèo, nhưng dù sao cô vẫn duy trì thói quen của con người. Khi cô ấy tỉnh lại trên tấm thảm lạnh lẽo lần nữa thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nam chính trên giường đã biến mất, trên người cô còn đắp thêm một lớp chăn mỏng.
Rõ ràng điều này chỉ có thể do nam chính làm!
Tô Tửu Tửu đứng dậy đẩy chăn ra, lao ra khỏi phòng ngủ. Sau khi tìm một hồi cuối cùng cô cũng thấy Đàm Trầm đang ở trong bếp.
"Meo!"
Con sen kia! Cho tôi ăn nhanh lên!
Đàm Trầm nghe thấy một tiếng meo kiêu ngạo như vậy cũng không quay đầu lại, “Thức ăn cho nhóc ở trên bàn ăn."
Tô Tửu Tửu lại phanh gấp, xoay người từ phòng bếp lao ra phòng ăn, nhan chóng nhảy lên trên bàn ăn.
Cái đĩa nhỏ hôm qua đã được thay thế bằng một cái tô lớn, trong tô đựng những miếng thịt tôm hùm hấp, càng cua miếng lớn, trứng tôm béo ngậy và chả cua... tất cả đều là hàng tốt!
Tô Tửu Tửu cảm động đến mức suýt rơi hai giọt nước mắt mèo.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Tôi Biến Thành Mèo Trà Xanh Trong Tiểu Thuyết Bá Tổng
- Chương 37: Cảm động đến mức suýt rơi hai giọt nước mắt mèo