Anh nâng con mèo đang giãy giụa lên trên đầu: "Sao, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Tô Tửu Tửu đột nhiên bị treo lơ lửng trên không trung, từ góc nhìn của mèo nhìn xuống, dù ở góc độ chết người như vậy, bộ dạng nam chính vẫn rất phong độ, đường quai hàm sắc nét, lông mày thanh tú nhưng không hề nữ tính, đôi mắt cười nhìn chăm chú quả thực có thể làm cho con mèo háo sắc này mê muội, làm cho cô trong nháy mắt nào đó quên mất 600 ngàn tệ của mình.
Tô Tửu híp mắt vươn móng vuốt, đặt lên môi Đàm Trầm.
Ồ!
Xúc cảm ấm áp quá thể đó nha!
Cô say mê đặt móng mèo xoa đi xoa lại trên môi nam chính, bàn chân lông xù của cô như cá gặp nước, lông mèo như cào vào tim Đàm Trầm từng cái một.
Đàm Trầm híp mắt, cảm nhận được sự ngứa ngáy trên môi, nhưng không đẩy móng vuốt của con mèo háo sắc này ra, ngược lại tùy ý để cô đùa giỡn trên môi mình, ngay khi Tô Tửu Tửu cho rằng anh cũng không so đo hành vi của mình, chuẩn bị càng thêm càn rỡ, móng mèo đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp bắt được.
Đại khái là muốn lấy đạo ăn miếng trả miếng, Đàm Trầm sau khi bắt được móng mèo của cô liền mạnh tay lôi nó ấn trở lại trên miệng cô.
"Móng vuốt bẩn như vậy còn không biết sao, cứ hướng miệng tôi mà ấn?"
Miệng Tô Tửu Tửu bị chính móng mèo của mình giữ chặt, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của nam chính, cô lập tức đánh vỡ phòng bị!
"Meo, meo, meo!"
Ý anh là sao? Anh đang ghét bỏ tôi sao? Móng vuốt mèo của tôi chưa hề đạp phải phân bao giờ nhé!
Nhưng Đàm Trầm hiển nhiên không thích điều này, anh cảm thấy móng vuốt của con mèo này có lẽ đại khái đã bới qua rất nhiều thứ không sạch sẽ cho nên mới đem móng mèo ấn ở trên miệng cô.
Khi Tô Tửu Tửu chuẩn bị tiếp tục kháng nghị, dì Lục trong phòng bếp liền bưng cơm mèo đã làm xong đi ra.
"Cơm của Đô Đô đã làm xong rồi đây."
Dì Lục bưng một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo ra, Tô Tửu Tửu từ xa đã nhìn thấy những nguyên liệu sang trọng trong đó, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bữa ăn giảm béo còn lại của Đàm Trầm ngày đó.
Tô Tửu Tửu lập tức nhảy lên lăn lộn trên bàn. Giờ phút này, cô đang rất phấn khích, một loạt tiếng kêu meo meo làm nũng hướng về Dì Lục.
Sau khi đặt cái đĩa nhỏ xuống, Dì Lục ôm cô vào lòng, vuốt dọc sống lưng hai lần sau đó để cho cô đi ăn.
Sau khi Tô Tửu Tửu bày tỏ sự thân thiện của mình, cô mới quay lại và lao vào bữa ăn, bắt đầu ăn một cách thật chăm chỉ.
"Meo!"
Đây thực sự là bữa ăn ngon nhất mà cô từng ăn sau khi đến thế giới này!!!
Tôm đã được bóc vỏ đầy đặn, sò miệng rang thanh ngọt... hả? Hình như cô còn được ăn thịt cua và thậm chí là cả một ít gạch cua!
Dì Lục đúng lúc mở miệng: "Vừa mới hấp cho nhóc một con cua gạch, mất một chút thời gian, nhóc không đói bụng chứ?"
Không ngờ thật sự có cua gạch! Thật sự là làm cho con mèo nhỏ này ăn sao!
Tô Tửu Tửu cảm động đến mức lập tức bật khóc, bỏ thức ăn cho mèo chưa ăn xuống, chạy đến bên tay dì Lục, bắt đầu cọ cọ điên cuồng.
“Con mèo này thật là có linh tính!"
Dì Lục kinh ngạc nhìn con mèo, sau khi cô dụi dụi vào người bà một lúc, bà mới nhẹ nhàng đẩy cô ra, “Được rồi, nhóc ăn đi, chỉ là đồ ăn cho mèo thôi mà, dính người quá đi mất.”
Tuy nói là vậy nhưng ý cười trên gương mặt dì Lục không giảm đi chút nào.
Bà cũng từng phục vụ qua không ít mèo của chủ nhà, có lẽ đều là mèo nhà giàu nuôi, có khi còn không thích đồ được tuyển chọn kỹ lưỡng, huống chi là đồ ăn đơn giản cho mèo này, lại là mèo của cậu chủ…
"Sao nó đột nhiên dính lấy dì như vậy chứ?" Đàm Trầm đột nhiên nói.
Dì Lục sửng sốt một chút, mới đầu không hiểu ý tứ của cậu chủ nhưng sau khi phản ứng lại thì lập tức hiểu ra.
Bà nghĩ đến toàn cảnh căn hộ mà bà nhìn thấy khi mới đến vào chiều nay, bên trong chẳng có gì ngoài cái ổ cho mèo, cái ổ cho mèo thậm chí còn không có vị trí cố định, giống như tùy tiện vứt trong phòng khách, còn có hộp thức ăn cho mèo chất đống ở một bên, thậm chí không có dấu hiệu mở ra.
Đây không giống như một gia đình có nuôi mèo.
"Cậu chủ, nếu như cậu thật tâm chăm sóc nó, nó tự nhiên sẽ thân thiết với cậu thôi."