Tô Tửu Tửu có chút nhớ nhung Lao Gan Ma, đáng tiếc ở nhà tổng tài bá đạo lại không có món ăn bình dân như vậy để ăn cùng cơm.
Cắn vài miếng bơ và cà chua bi, mèo cũng phải chú ý đến sự kết hợp giữa thịt và rau nữa~
"Nhóc không ăn thức ăn cho mèo mà lại tới ăn vụng những thứ này sao?"
Một giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên từ trên đầu.
Tô Tửu Tửu kinh ngạc quay đầu lại, quả cà chua bi mà cô đang cắn trong miệng đã bị răng nanh đâm thủng, nước trong quả bị văng ra tứ tung — nước sốt màu đỏ văng vào cơ ngực của nam chính…sau đó men theo đường cơ bụng chảy xuống.
Hà.
Con mèo nhỏ thẫn thờ nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Đàm Trầm vừa tập thể dục xong, đang cởϊ áσ chuẩn bị đi tắm. Lúc anh đi ra thì không thấy con mèo đâu, nhưng lại nghe thấy trong bếp có động tĩnh gì đó. Anh đi vào liền phát hiện con mèo đang ăn vụng thức ăn.
Thấy nước cà chua sẽ tiếp tục chảy xuống, Đàm Trầm tiện tay lấy ra một tờ giấy rồi lau đi.
Tô Tửu Tửu trợn đôi mắt mèo của mình nhìn cơ bụng săn chắc gần ngay trước mắt. Cô không ngờ nam chủ nhìn có vẻ lãnh đạm cấm dục lại có thân hình cân đối như vậy. Mặc dù nước da không giống như trong tiểu thuyết miêu tả trắng nõn như ngọc, nhưng phối hợp với cơ ngực, cơ bụng… thật sự rất phù hợp đó!
Ít nhất nó đủ cho một con mèo nào đó đã không kiểm soát bàn chân của mình, trước khi đại não kịp phản ứng, bàn chân mèo màu trắng đã ấn vào khối cơ bụng tám múi của anh.
Động tác lau của Đàm Trầm dừng lại, ánh mắt anh nhìn con mèo trở nên kì lạ.
Con mèo mà Lý Kiều Kiều gửi đến có hơi kì quái, nhưng anh không hiểu vì sao anh lại không cảm thấy ghét nó.
"Nhóc ở trong nhà của người chủ trước cũng thích ăn vụng thức ăn sao?”
"Meo meo~"
Tô Tửu Tửu lại bắt đầu nghiêng đầu giả ngu.
Đàm Trầm nhìn tôm bóc vỏ và trứng luộc đã bị ăn sạch trên bàn, anh không bắt con mèo trả lời, trong đầu thầm nghĩ rằng những món ăn của nó thật sự không giống với danh sách thức ăn mà Lý Kiều Kiều đã đưa cho anh.
Nhưng điều này cũng hiểu thôi, Lý Kiều Kiều chắc chắn sẽ không tự mình chăm sóc một con mèo, đây là điều bình thường.
Tô Tửu Tửu không biết rằng đang có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu nam chính. Sự chú ý của cô hiện giờ đều tập trung vào bàn chân mà cô đang duỗi ra, thỉnh thoảng cô lại lén lút ngước mắt lên để xem biểu cảm của nam chính.
"Keng!"
[ Nhiệm vụ 3: Nữ phụ không làm chuyện xấu không phải là nữ phụ tốt. Yêu cầu ký chủ giả vờ đáng thương ngây thơ nhưng sau lưng nam chính lại làm chuyện xấu, bắt đầu màn diễn kinh điển - "Ta không phải cố ý, ngươi sẽ giận ta sao?" Nếu thành công sau sẽ được thưởng 100 điểm! ]
Làm việc xấu?
Ăn vụng cũng bị coi là việc xấu chứ?
Tô Tửu Tửu rút móng vuốt ra, cô dùng đệm thịt để lau nước cà chua còn sót lại bên miệng, giả vờ như khi nãy không có chuyện gì xảy ra.
Nhiệm vụ này đến đúng lúc quá, bây giờ cô đang ăn vụng và bị nam chính phát hiện, thế nên tiếp đó cô chỉ cần giả vờ đáng thương và vô tội là có thể hoàn thành nhiệm vụ nhỉ?
"Hệ thống, nhiệm vụ này cần phải có được sự tha thứ của nam chính không?"
[Đợi một lát, tôi giám định một chút.] Tốc độ của hệ thống rất nhanh, tin nhắn đã được gửi lại chưa đến vài giây, [Ký chủ, vai trò của cô là trà xanh, cô có thể sử dụng các loại âm mưu, theo lẽ thường mà nói thì nam chính sẽ không tha thứ cho cô, vậy nên chỉ cần cô hành động như trà xanh rồi hệ thống giám định thành công là được.]
Thế thì quá đơn giản!
Mỗi việc hành động như trà xanh chẳng phải quá dễ dàng rồi sao!
Tô Tửu Tửu ưỡn ngực, cô cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển cơ thể, cô định dùng bóng của mình để che đĩa thức ăn bị cô ăn vụng, cô giấu giếm hành vi sai trái của của mình.
“Meo meo, meo meo?” Tôi không làm gì cả, anh tin tôi chứ?
Tuy nhiên, hành động của cô thật thừa thãi, tầm nhìn của Đàm Trầm cao hơn vị trí của cô nhiều, anh chỉ cần cúi đầu một chút là trông thấy được đĩa salad đang bị con mèo che chắn ở phía sau — chiếc đĩa đó đã bị ăn vụng bừa bãi.
Đàm Trầm thờ ơ nhìn con mèo phía đối diện, con mèo phía trước có đôi mắt tròn xoe, ánh mắt tỏ ra ba phần nịnh nọt, ba phần đáng thương, ba phần đúng lý hợp tình và một chút yếu đuối lẫn phân tâm.
"Meo meo~"
Cả tiếng kêu cũng như đang khoe mẽ.