*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: KimH Beta: Maria – ...WTF?
...Mẹ?
Lâm Tinh Hà nói: "...Chờ đã, chị không phải..."
Chữ "mẹ" còn chưa nói ra khỏi miệng, tay chân Tiểu Tuyết Cơ đã ôm chặt lấy Lâm Tinh Hà, dường như sợ bị cô vứt bỏ, ôm chặt chân cô giống con gấu koala.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi..."
Lâm Tinh Hà nói: "Chị..."
"Mẹ ơi."
"Không..."
"Mẹ ơi."
Lâm Tinh Hà: "Trừ "mẹ ơi" ra em còn biết nói gì nữa?"
Tiểu Tuyết Cơ: "Mẹ."
Lâm Tinh Hà không làm gì được bé, chỉ có thể đồng ý một tiếng "Mẹ" này trước, sau đó hỏi: "Em ra ngoài kiểu gì thế? Em bám vào trên trâm vàng từ lúc nào thế?"
*Giải thích "mẹ, mẹ ơi" bên trên: Đoạn trên Tiểu Tuyết Cơ gọi Lâm Tinh Hà là "妈妈" bọn mình đổi thành "mẹ ơi", xuống bên dưới thì lại chỉ gọi "妈" thôi nên chỉ để là "mẹ". Tựu trung lại thì đều là "mẹ" cả nhưng mà một cái là cách gọi đầy đủ còn một cái là gọi ngắn gọn.
Nói tới đây, Lâm Tinh Hà cũng thấy rất ngạc nhiên, tại sao thầy giám thị lại không phát hiện Tiểu Tuyết Cơ đi ra ngoài? Chẳng lẽ thầy giám thị căn bản không phát hiện được có vật còn sống đi ra ngoài? Hay là do Tiểu Tuyết Cơ biến thành trâm vàng, nên thầy giám thị không phát hiện ra?
Qua một lúc lâu Tiểu Tuyết Cơ vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Bé ngẩng đầu nhỏ lên, chớp mắt liên tục, hình như không hiểu Lâm Tinh Hà nói gì.
Lâm Tinh Hà hơi ngẩn ra, hỏi: "Em biết chị là ai không?"
"Mẹ."
"Em còn nhớ Tuyết Nữ không?" Lâm Tinh Hà chợt nhớ ra mình có ảnh chụp của Tuyết Nữ, mở một bức ảnh trong điện thoại ra, đó là ảnh chụp Tuyết Nữ mặc váy dài màu đen, quay đầu nhìn lại, nở nụ cười xinh đẹp.
Trông vẻ mặt Tiểu Tuyết Cơ giống như không biết người này, có vẻ như không nhận ra Tuyết Nữ.
Lâm Tinh Hà lại nói: "Em biến thành năm miệng cho chị xem?"
Tiểu Tuyết Cơ nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ về câu nói của Lâm Tinh Hà. Đúng lúc này, Cố Đào Yêu gửi tin nhắn cho Lâm Tinh Hà, di động vang lên. Hai mắt Tiểu Tuyết Cơ sáng lên, bé tò mò nhìn chằm chằm vào di động, vẻ mặt muốn sờ nhưng lại không dám sờ.
Lâm Tinh Hà cởϊ qυầи áo vừa dày vừa nặng trên núi tuyết ra, bế Tiểu Tuyết Cơ lên, sau đó mở đoạn chat với Cố Đào Yêu ra.
Cố Đào Yêu gửi cho cô một video.
Cô mở ra.
Là một video quay lén, bên trong có một chàng trai lạ mặt đang ngự kiếm phi hành, giống như sao băng biến mất trên bầu trời.
Cố Đào Yêu: Mình mạo hiểm tính mạng để quay lại đấy! Anh ta là Tạ Vô An! Sau này cậu mà gặp được thì nhớ phải tránh xa anh ta ra!
Lâm Tinh Hà: Có ai thành công mang vật còn sống ra khỏi trường thi không?
Cố Đào Yêu: Không có khả năng mang vật còn sống ra đâu. Trường thi có hai tuyến phòng ngự, một cái là khe hở thời không, một cái nữa là thầy giám thị. Vật còn sống không có cách nào xuyên qua tuyến phòng ngự kia đâu. Lúc trước có bạn học nảy sinh tình cảm với NPC trong trường thi, không để ý đến nhắc nhở của thầy giám thị, muốn đưa NPC về trường học. Lúc xuyên qua khe hở thời không, NPC tan xương nát thịt ngay tại chỗ, hồn phi phách tán, còn người kia sau khi ra ngoài thì bị trừng phạt, điểm số giảm 80%.
Lâm Tinh Hà nhìn Tiểu Tuyết Cơ trong lòng ngực.
Lâm Tinh Hà: Biến thành vật chết thì có thể mang ra ngoài không?
Cố Đào Yêu: Không thể, có người thử qua rồi. Học viên Khoa Kỳ Huyễn nhìn trúng một vật cưỡi trong trường thi, muốn mang ra ngoài nên đã đút ống thuốc ma pháp giả chết cho nó, mang thì mang ra được, nhưng không qua được tuyến phòng ngự là thầy giám thị. Thầy giám thị có thể kiểm tra đo lường được tất cả vật còn sống ra khỏi trường thi, cuối cùng học viên kia chỉ có thể từ bỏ vật cưỡi, đi nhận phạt.
Lâm Tinh Hà: Vật cưỡi thì sao?
Cố Đào Yêu: Được thầy giám thị đưa về trường thi.
Lâm Tinh Hà rơi vào suy tư.
...Tại sao Tiểu Tuyết Cơ có thể tránh được kiểm tra đo lường của thầy giám thị? Còn có thể xuyên qua khe hở thời không? Nhưng hình như bây giờ lại không nhớ tất cả mọi chuyện trong trường thi.
...Thậm chí còn sinh ra
tình cảm chim non* với cô.
*Tình cảm chim non: khi động vật mở mắt sẽ mặc định con vật đầu tiên mà nó thấy là mẹ nó. "Mẹ ơi..."
"Hả?" Lâm Tinh Hà trả lời theo bản năng.
Tiểu Tuyết Cơ vươn bàn tay trắng trẻo mềm mại sờ lên mặt Lâm Tinh Hà, nói: "Năm...Miệng..."
Hình như Lâm Tinh Hà nghĩ đến gì đó, chỉ vào miệng mình: "Đây là miệng, một cái miệng."
Trong nháy mắt Tiểu Tuyết Cơ biến thành năm miệng.
Nhưng không phải bé gái có năm miệng trong trường thi, mà hoàn toàn là năm miệng, năm cái miệng nhỏ xếp chồng lên nhau từ trên xuống dưới, ê ê a a kêu lên: "Mẹ ơi..."
Lâm Tinh Hà cổ vũ khen một câu: "Đúng rồi, giỏi quá."
Đồng thời, Lâm Tinh Hà cũng chắc chắn Tiểu Tuyết Cơ mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện trong trường thi, hơn nữa bây giờ còn như một đứa trẻ đang tập tễnh học theo, ngay cả miệng là gì cũng không biết.
Nhưng Lâm Tinh Hà lại nghĩ, có thể quên đi đoạn thời gian tàn nhẫn đau khổ kia,
niết bàn* sống lại, thì đây cũng là được coi là chuyện tốt đối với Tiểu Tuyết Cơ.
*Niết bàn: là thái độ quên hết sạch phiền não.
Lâm Tinh Hà muốn giữ Tiểu Tuyết Cơ lại, bây giờ bé không nhớ rõ chuyện gì, cả người lại có nhiều kỹ năng, nếu đưa bé quay lại trường thi thêm lần nữa, nói không chừng lại gặp phải Trương Chinh thứ hai rồi trở thành Tuyết Nữ thứ hai. Nhưng muốn giữ bé lại thì phải tìm mọi cách giấu giếm trường học, tránh đi tai mắt của mọi người.
Lâm Tinh Hà quyết định mạo hiểm, kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị trừ đi 80% điểm số, bây giờ cô đang có 280 điểm, trừ đi 80%, còn 56 điểm, 56 điểm có thể sống trong một tháng, trong thời gian đó còn có thể tham gia kỳ thi để lấy điểm.
Lâm Tinh Hà thấy không lỗ, vả lại nếu nuôi dạy tốt Tiểu Tuyết Cơ, thì bé có thể trở thành trợ lực lớn cho cô, nhìn kiểu gì cũng thấy kỹ năng tạo ảo cảnh và biến thành bất cứ thứ gì bé gặp qua đều giống một trong những tiêu chuẩn thấp nhất của BOSS.
Năm miệng trong ngực lúc đóng lúc mở.
Ngày thường mà nhìn thấy như vậy có lẽ cô sẽ cảm thấy đáng sợ, nhưng bây giờ cô cần phải có trách nhiệm với cuộc sống sau này của Tiểu Tuyết Cơ. Sau khi nghĩ đây là con của mình, năm miệng cũng trở nên đáng yêu hẳn.
Cô nói: "Bây giờ em có thể biến lại như cũ không?"
Tiểu Tuyết Cơ lập tức biến về bé gái trắng hồng xinh xẻo, da trắng mắt to, khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt bé nhìn cô giống như cô là cả thế giới của bé.
Lâm Tinh Hà nói: "Nếu em muốn ở cạnh chị thì không thể lấy hình dáng như vậy được, em nên biến thành thứ khác..."
...Biến thành cái gì đây?
Lâm Tinh Hà chợt nhớ ra vị diện thương thành có khu vật cưỡi.
Trường học là sân chơi của tư bản, vị diện thương thành càng giống đối tượng hợp tác của trường học, thương thành bán gì, học viên mua gì ở trong đó, chắc là trường học không có tư cách kiểm tra.
Cô mở giao diện về vật cưỡi ra.
Rồng đen, 10000 điểm, quá đắt, bỏ qua.
Thú một sừng, 8000 điểm, cũng đắt, hẹn gặp lại.
Rắn hai đầu, 7000 điểm, vẫn đắt, tạm biệt.
......
Lâm Tinh Hà nhận ra hơn 1000 điểm của mình chỉ có thể mua được một chú mèo cưng dễ thương, năng lực tạm thời chưa khai phá ở ô cuối cùng.
Tiểu Tuyết Cơ tò mò quan sát.
Trên giao diện có phần giới thiệu chi tiết, click vào còn chiếu ra hình ảnh 3D.
Tiểu Tuyết Cơ thử nhấn vào, một con mèo Ragdoll toàn thân trắng như tuyết, hai mắt màu lam, đang meo meo giơ chân trước lông xù chơi với cần câu mèo.
*Mèo Ragdoll: *Cần câu mèo: Bé nhìn chăm chú.
Chưa đầy một phút, một con mèo giống hệt mèo Ragdoll xuất hiện trong ngực Lâm Tinh Hà.
Lông dài trắng như tuyết, thơm tho mềm mại.
Đôi mắt màu xanh như ngọc thạch, kết hợp với mũi nhỏ màu hồng nhạt, vừa đẹp lại vừa có tiên khí.
Tiểu Tuyết Cơ: "Meo meo."
Trái tim Lâm Tinh Hà muốn tan chảy.
Cô dặn dò: "Sau này em cứ dùng hình dạng như vậy đi theo chị, nếu có người ngoài, em không được biến thành hình người, biết chưa?"
Tiểu Tuyết Cơ gật đầu.
Lâm Tinh Hà nghĩ thầm, Tiểu Tuyết Cơ không giống những bé gái bình thường khác, bé rất thông minh, năng lực học tập và năng lực lý giải cũng rất nhanh, tuy lúc đầu ngây thơ giống trẻ con mới sinh, nhưng trong nửa tiếng ngắn ngủn, bé có thể nghe hiểu cô nói gì, lại còn thay đổi hình dạng hai lần. Hình như thời gian để bé sử dụng được kỹ năng này còn ngắn hơn trong trường thi.
Lâm Tinh Hà thu dọn qua loa, sau đó ra ngoài với Tiểu Tuyết Cơ.
Tiểu Tuyết Cơ có năng lực học tập nhanh, để bé nhìn thấy càng nhiều người, thì càng có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh hơn.
Tiểu Tuyết Cơ nằm trên vai cô.
Lâm Tinh Hà ngồi lên chổi ma pháp chuẩn bị bay đến canteen, mời Cố Đào Yêu ăn cơm.
Thời gian cô ra khỏi cửa không tính là muộn, còn thừa thời gian lắc lư giữa không trung.
Bây giờ là thời gian sau khi tan học.
Trên không trung có không ít bạn học Khoa Kỳ Huyễn và Khoa Tiên Hiệp, có lẽ là vội đến nhà ăn, nên bay vừa nhanh vừa cao. Lâm Tinh Hà không vội, thảnh thơi cưỡi chổi ma pháp, thỉnh thoảng nhỏ giọng giới thiệu trường học cho Tiểu Tuyết Cơ.
Chờ lúc cô đến cửa canteen, Cố Đào Yêu đã đi lên đón, cô ấy nhìn chằm chằm mèo nhỏ trên vai Lâm Tinh Hà, ngạc nhiên nói: "Vừa nãy có người bảo thấy cậu mua một con mèo cưng vô dụng, mình còn tưởng là giả, không ngờ cậu mua một con mèo thật."
Cố Đào Yêu vô cùng đau đớn, nói: "Mình nhớ là mèo cưng trong thương thành cần hơn 1000 điểm cậu là người đầu tiên mua đấy, năng lực tạm thời chưa được khai phá. Nói thẳng ra là sau này cũng sẽ không khai phá, nó thuần túy chỉ là một con mèo dùng để ngắm thôi, nó..."
"Meo..." Tiểu Tuyết Cơ dùng móng vuốt nhẹ nhàng lay mặt cô ấy.
Cố Đào Yêu suýt bị tan chảy vì sự đáng yêu này, lập tức sửa miệng: "Nó đáng giá! Đi theo cậu, chắc chắn nó sẽ có làm được rất nhiều chuyện! Ôi, đáng yêu quá, nó là mèo đực hay là mèo cái thế, nó tên là gì?"
"Mèo cái, Tiểu Tuyết Cơ."
Cố Đào Yêu lập tức nghĩ đến một màn cuối cùng trong trường thi trước của Lâm Tinh Hà, lúc ấy Tiểu Tuyết Cơ xin Lâm Tinh Hà dẫn bé đi, trong mắt có nước mắt, một màn kia làm không ít người xem của thế giới khác cảm động. Chắc chắn bạn cùng bàn của mình là một người cảm tính, nếu không sau khi trở về sao lại nuôi một con mèo rồi đặt tên cho nó là Tiểu Tuyết Cơ, khó trách lại đi hỏi mình nhiều câu liên quan đến việc mang vật còn sống ra ngoài.
Cố Đào Yêu tránh đi chủ đề đau lòng này, nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Nhưng mà không khéo là có người muốn nhắc đến chủ đề đau lòng này.
"Gọi là Tiểu Tuyết Cơ thì có ích gì chứ? Cũng không phải là Tuyết Huyên thật. Đầu óc bị nước vào mới đi mua một con mèo không có tác dụng gì, chỉ dùng để ngắm..." Người nói chuyện là Lục Cầm, lớp trưởng lớp số 1 Khoa Hiện Đại.
Ả cứ tưởng Lâm Tinh Hà sẽ không sống nổi trong trường thi Tuyết Nữ, không ngờ cô lại thể hiện cực kỳ xuất sắc, bây giờ đã thành BOSS dự bị của Khoa Hiện Đại. Lúc đầu Lục Cầm cũng nhìn Lâm Tinh Hà với cặp mắt khác xưa, cảm thấy có lẽ cô có thể xoay chuyển cục diện xấu của Khoa Hiện Đại, để cho những khoa khác không dám đến bắt nạt bọn họ. Nhưng bây giờ thấy cô bỏ vốn to mua một con mèo vô dụng, ả bỗng cảm thấy Lâm Tinh Hà sắp xong rồi.
Cô có vận khí tốt, nhưng chắc gì trường thi nào cũng có vận khí tốt như vậy. Một học viên Khoa Hiện Đại không có đạo cụ bảo vệ mạng sống trong người, khi vào trường thi 100 người, cả trường trộn lên để thi thì bảo vệ mạng sống kiểu gì? Làm sao để bảo đảm mình không bị đào thải?
Ả thừa nhận Lâm Tinh Hà là người can đảm cẩn trọng, dám làm một ít việc người bình thường không dám làm, đại khái là có vận khí tốt nên lúc thành công mới được phong là thần, nhưng một khi thất bại, đó lại thành chuyện cười thôi.
Lục Cầm không hề thấy lúc trước mình lừa Lâm Tinh Hà đưa đến bên miệng Lý Quân là sai. Trường học là thế giới cá lớn nuốt cá bé, để sống sót trong trường thi, ả sẽ không từ thủ đoạn. Mọi người đều là nhân vật phản diện, là những người đã làm chuyện của vai ác nên mới vào đây, thậm chí trong tay vài người còn có cả mạng người, chẳng ai cao quý hay xấu xa hơn ai đâu.
Lâm Tinh Hà liếc mắt nhìn Lục Cầm, uể oải nói: "Tôi dùng số điểm mình kiếm được để mua đồ, có quan hệ gì với cậu à? Cậu kiếm được số điểm như này đi rồi hãy đến trước mặt tôi để nói chuyện."
Đúng là Lục Cầm không kiếm được nhiều điểm như vậy, bị Lâm Tinh Hà châm biếm, Lục Cầm tức đến nỗi mặt tái mét.
Ả nói: "Để tôi xem trường thi tiếp theo cậu ra oai kiểu gì!"
Ả nói xong, còn trừng mắt nhìn bé mèo của Lâm Tinh Hà một cách hung dữ.
Lúc ăn cơm, Cố Đào Yêu cũng nói ra lo lắng của mình: "Lúc cậu đi thi thì Tiểu Tuyết Cơ phải làm sao bây giờ? Cậu muốn đưa bé vào trường thi hay là để lại trường học?"
Lâm Tinh Hà nói: "Chắc là mình sẽ đưa bé vào trường thi."
Cố Đào Yêu lo lắng nói: "Nếu chết ở trường thi thì không thể sống lại được đâu, trường thi sau của cậu là thi trong phạm vi toàn trường, không chỉ có thí sinh Khoa Hiện Đại, còn có thí sinh Khoa Kỳ Huyễn, Khoa Tiên Hiệp và Khoa Cổ Đại cơ, lại còn không biết đề thi là gì, rất nguy hiểm..."
Thật ra Lâm Tinh Hà cũng hơi lo lắng.
Nếu Tiểu Tuyết Cơ dùng kỹ năng tạo ảo cảnh và thay đổi hình dạng bất kỳ, rất dễ bị mọi người nhận ra Tiểu Tuyết Cơ được mang ra từ trường thi. Cho dù cô có thề thốt không nhận, nhỡ đâu trường học có biện pháp kiểm tra ra Tiểu Tuyết Cơ là vật còn sống trong trường thi trước thì sao?
Lâm Tinh Hà nhìn về phía Tiểu Tuyết Cơ.
Không ngờ vừa quay đầu, bên người trống không, nào còn bóng dáng của tiên nữ mèo nữa chứ?
–
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng giáo chủ lấy được trang bị ra. _
Đọc truyện nhanh nhất tại wordpress onhocuathanh (Thanh Ninh)