🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cố Ninh vội mở cửa cho Trương Châu tiến vào, xung quanh tối tăm làm cho Trương Châu có chút nôn nóng, hắn hỏi Cố Ninh:" Làm sao vậy?"
Cố Ninh đáp lại hắn:" Xin lỗi, ta không có sao cả, chỉ là phát hiện ra một vài việc liền đem ra muốn nói với người."
Trương Châu nghe vậy thì người thả lỏng, thờ ơ xua tay lại nói: “Không có chuyện gì to tát. Nếu ngươi hấp tấp chạy ra ngoài tìm ta cùng Triệu Dương, thì sẽ là dê vào miệng cọp.”
Trương Châu nhìn về phía trong phòng tối, thản nhiên nói: “Sao lại không đi bật đèn? ”
" Đây là điều ta muốn nói với ngươi. Ta không thể bật đèn.”
Trương Châu không hỏi cái gì nữa cả.
Cố Ninh nói: “Ngươi có biện pháp liên lạc đến Triệu Dương không? Báo với hắn rằng đừng bật đèn, trước 12 giờ thì đều không được bật đèn.”
Trương Châu không hỏi Cố Ninh vì cái gì làm như vậy, dùng vòng tay liên lạc Triệu Dương, yêu cầu y tắt đèn.
Triệu Dương báo lại là ok.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phía dưới tầng lầu tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Cố Ninh cùng Trương Châu sắc mặt ngưng trọng, bọn họ ngồi ở trên ghế, lẳng lặng nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Một lát sau, Trương Châu nói: “Chờ thời gian qua, chúng ta đi tìm Triệu Dương. Không thể để yên, đội trưởng, không an toàn."
Cố Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy Trương Châu nói đúng, liền đồng ý.
Trương Châu nghe tiếng hét thảm thiết truyền đến, bực bội chậc một tiếng: "Phó bản này thật sự con mẹ nó nguy hiểm tứ phía. Vừa mới tiến vào bao lâu thì đã chết nhiều người như vậy, thật quá quái dị."
Cố Ninh là lần đầu tiên tiến phó bản, nghe vậy liền hỏi: “Phó bản trước ngươi tham gia, không phải như vậy sao?”
Trương Châu nói: "Nếu giống như thế này, có bao nhiêu người chơi sẽ phải chết a." Một lúc sau, hắn nói: "Có thể là bản thử nghiệm. Muốn loại bỏ một vài thành phần, phải gϊếŧ người nhanh như vậy."
" Bất quá ngươi có thể tìm được manh mối nhanh hơn bọn họ như vậy, không có nhiều người chơi hiếm thấy như ngươi đâu!" Trương Châu khích lệ:" Đội trưởng, ngươi về sau thành đại lão, cũng đừng quên ta cùng Triệu Dương a.”
Cố Ninh cười nhẹ: “Nơi nào lợi hại, trùng hợp thôi.”
Trương Châu không tán đồng cách nói của Cố Ninh:“Trùng hợp cũng là một loại vận khí, ở phó bản, vận khí tốt có thể tránh được rất nhiều đồ vật đáng sợ.”
Cố Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy Trương Châu nói được có lý.
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng tới gần lầu 18. Cố Ninh cùng Trương Châu ngừng thở, chờ đợi tiếng bước chân đến gần.
Chỉ trong mấy phút, bước chân đã tới tầng mười tám, tiếng hét chói tai như phảng phất bên tai, khiến da đầu Cố Ninh có chút tê dại.
Trương Châu an ủi nói: “Đừng sợ, cho dù đó là thứ gì thì ta cũng sẽ bảo vệ người."
Cố Ninh: “…… Cầu ngươi đừng dựng flag.”
Trương Châu gãi gãi đầu, cười hắc hắc: “Ta không phải là đang hòa hoãn một chút không khí, ngươi cũng là lần đầu tiên trải qua loại sự tình này. Nếu như để lại một bóng tâm lý, ngươi làm sao có thể dẫn ta cùng Sở Chiêu Dương tiếp tục vượt qua kết giới.”
Cố Ninh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, thì thào: “Im lặng.”
Trương Châu vội vàng ngậm chặt miệng, không hề phát ra âm thanh.
Cố Ninh nhìn chằm chằm vào mắt mèo, bước chân dần tới gần, tiếng la hét cùng tiếng máy khuấy vang vọng khắp hành lang tầng mười tám.
Qua mắt mèo, Cố Ninh nhìn thấy thứ gì đó đang phát ra tiếng bước chân.
—— kia không phải một người nam nhân, cũng không phải máy bay không người lái, mà là một con quái vật đại lớn.
Đầu của con quái vật rất lớn, thân thể cùng người thường không sai biệt lắm, miệng rất lớn, khi mở ra trông giống như một chiếc máy xay sinh tố nhưng rỉn màu hơn, và âm thanh khuấy động phát ra từ miệng của nó.(*bên dưới có gợi ý)
Hình ảnh trên TV không phải do máy bay không người lái quay chụp mà là của con quái vật này.
Trên cái đầu khổng lồ của con quái vật có một chiếc máy ảnh và một chiếc đèn pha, bởi vì ánh sáng của đèn pha, Cố Ninh có thể nhìn rõ bộ dạng của con quái vật.
Con quái vật kéo cái đầu nặng trĩu, bước chân rơi nặng nề trên mặt đất. Khi đi ngang qua cửa phòng Cố Ninh, Cố Ninh thấy rõ cái miệng khổng lồ của con quái vật còn có hai cánh tay vặn vẹo không ngừng hoạt động trong miệng con quái vật, cánh tay đó nhanh chóng biến thành một cục thịt. Anh cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy nó.
Sau khi nhai ngấu nghiễn, con quái vật nhổ những thứ trong miệng vào chiếc xe đẩy khổng lồ phía sau, và tiếp tục tuần tra.
Cố Ninh tái mặt trong giây lát sau khi thấy máu đỏ chảy dưới chân con quái vật.
Trương Châu cũng không chịu nổi. Hắn từng vào phó bản, còn không có đυ.ng tới sự việc ghê tởm đến như vậy.
Trong lòng hắn chửi rủa vài câu, âm thầm đề cao cảnh giác đối với phó bản này.
Vốn tưởng rằng phó bản thử nghiệm sẽ không quá khó, ai ngờ lại tồn tại một con quái vật biếи ŧɦái như vậy!
Nghĩ đến việc ở đây bảy ngày, sắc mặt Trương Châu nhịn không được khó coi như nuốt phải phân ruồi.
Sau mười phút nữa, tiếng bước chân nặng nề và lê lết của con quái vật biến mất khỏi tầng mười tám.
Cố Ninh và Trương Châu cũng không hề thả lỏng cảnh giác. Thẳng đến khi cách vách xuất hiện ánh sáng, bọn họ mới mở đèn.
Trương Châu ngồi phịch xuống sô pha, biểu tình ngưng trọng: “Phó bản này quá nguy hiểm, lát nữa đi tìm Triệu Dương rồi nhờ hắn đưa cho ngươi một ít đạo cụ cứu mạng.”
Cố Ninh theo bản năng cự tuyệt: “Không cần.”
Trương Châu nói: “Không cần khách khí. Chúng ta là đồng đội với nhau, người lại là người mới, nên đương nhiên phải chiếu cố ngươi nhiều hơn.”
Cố Ninh hỏi ra câu hỏi nơi đáy lòng nghi hoặc: “Các ngươi vì sao muốn lập tổ đội cùng ta?”
Cố Ninh ngồi trên ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn Trương Châu:" Ta là người mới, còn đang là người chơi thử, căn bản không có giá trị, cùng một tổ đội với các ngươi, là ta kiếm lời thì đúng hơn."
Trương Châu nghe xong lời này, không tán đồng nhìn Cố Ninh: “Ngươi quá khiêm tốn.”
Hắn bình tĩnh chỉ ra điểm khác biệt giữa Cố Ninh và những người khác: “Ta đã hợp tác với Triệu Dương vài lần, và chúng ta vốn định tìm người thành lập một đội, Về lý do tại sao ta lại tìm người thành lập một đội, vì ta và Triệu Dương không thích làm chỉ huy, và tùy tính quán."
Rồi hắn nhớ đến sự kiện kia" Trong quảng trường, có lẽ ngươi ngươi hẳn là không phát hiện, có hơn phân nửa người đều đang nhìn ngươi, ta cùng Triệu Dương liếc mắt một cái cũng liền nhìn trúng ngươi,”Trương Châu nói:" Hầu hết mọi người trong quảng trường đều cuồng loạn chất vẫn và khóc lóc, nhưng ngươi là người duy nhất đứng đó lặng lẽ, không buồn cũng không vui, và không hề bị ảnh hưởng bởi người khác dù chỉ là nhỏ nhất. ”
"Trần Văn muốn lấy được ngươi, nhưng là ngươi cự tuyệt không chút suy nghĩ, đánh Vu Mãn ngã xuống đất. Lúc đó Triệu Dương và ta cảm thấy được người đó chính là ngươi, ta cùng Sở Chiêu Dương nhanh chóng đi qua tìm ngươi lập tổ đội a." Trương Châu cười nói:“ Mặc dù cái tên Liên minh người chiến thắng nghe có vẻ không dễ chịu chút nào, nhưng vẫn là bất đắc dĩ. ”
Cố Ninh có chút kinh ngạc nhìn Trương Châu.
Anh không nghĩ tới bọn họ đánh giá anh sẽ cao như vậy.
Cố Ninh hơi cong đôi mắt, xem như chấp nhận lý do này.
Thời gian thực mau đã 12 giờ, không quá vài phút, Triệu Dương liền đứng ở ngoài cửa gõ cửa kêu người: “Đội trưởng, Trương Châu, mau mở cửa a!”
Cố Ninh không có lập tức mở cửa, mà là hỏi ngoài cửa người: “Chúng ta tiểu đội tên là cái gì?”
Ngoài cửa Triệu Dương buột miệng thốt ra: “Liên minh người chiến thắng, vẫn là ta bắt đầu!”
Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, mở cửa cho Triệu Dương vào. Triệu Dương chạy tới, ngồi ở trên sô pha thở hổn hển, xụi lơ trên sô pha nói: “Cái thứ vừa rồi thật xấu xí, làm cho tôi suýt nôn đến đau cả bụng.”
Trương Châu nghe vậy cũng nói: “Ai mà chả thế.”
________________________________________________________________________________________
Editor: Tôi quá chăm chủy:D Đùa thôi chứ maii tôi xin vĩnh biệt cụ rồi
*Hình ảnh minh họa=))) #toithaythicacbancungphaithay