Chương 11.1: Lâu Đài Ma Quái

Trong cung điện áp lực âm u, Minh Chấp ngồi trên vương tọa, nhìn một đám người phía dưới kia, có chút buồn rầu.

Hắn không thể tưởng tượng được, nếu hắn tìm lầm bà xã thì sẽ có hậu quả đáng sợ gì đợi mình.

Minh Chấp rùng mình, đang chuẩn bị bảo thủ hạ đem những người này mang về phía trước để hắn quan sát một chút, dùng biện pháp bài trừ tìm lão bà của hắn.

Đúng lúc này, một đám người phía dưới bắt đầu tỉnh lại. Sau đó phát tiếng thét chói tai.

"A a a có quỷ aaaa!! Đừng lại đây——"

Thủ hạ A bị đánh mạnh một cái, ở trong lòng phun nước miếng, con mẹ nó rốt cuộc ai mới là quỷ hả!

Theo một tiếng lại từng tiếng thét chói tai vang lên, tất cả mọi người đều tỉnh lại.

Cố Ninh vừa mở mắt, liền thấy trước mặt là cái mặt cá cực kỳ xấu xí, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp tặng một đấm đem thứ trước mặt đánh ngã xuống đất.

Từ trên mặt đất đứng lên, Cố Ninh nhìn quanh bốn phía, trong tầm mắt là một mảnh hắc ám chỉ có từng ngọn ma trơi phiêu tán ở không trung, nhấp nháy chùm sáng ảm đạm.

Tiểu đội thám hiểm lấy đèn pin chiếu sáng ra, cung điện nháy mắt sáng lên.

Người mặt cá và người mặt heo đem người mang về thấy thế vội vàng hô to: "Mau tắt đi! Đại vương không thể thấy ánh sáng!!"

Nhưng đã chậm, không biết là đèn pin của ai chiếu tới Minh Chấp ngồi trên vương tọa, Minh Chấp chỉ cảm thấy trong lòng chợt xuất hiện lửa giận, một làn khí đen nồng đậm lấy hắn làm trung tâm mà khuếch tán nhanh ra bốn phía.

Khí đen khiến cho tất cả mọi thứ bên trong cung điện bị ăn mòn, chúng rơi rớt xuống đất phát ra tiếng vang chói tai.

Cố Ninh ở trong đám người hoảng loạn bị bọn họ xô đẩy, ánh sáng lung lay khiến cậu không thể thấy rõ, chỉ có thể không ngừng lùi ra phía sau.

Minh Chấp nỗ lực áp chế thô bạo trong lòng mình, hạ lệnh để thủ hạ mau chóng đem người ra ngoài: "Ném bọn họ về tiền viện hết, nhanh lên!"

Người mặt cá và người mặt heo nghe Minh Chấp nói xong thì lập tức bắt đầu ở tại chỗ xoay vòng vòng, bước chân hỗn loạn lại có trật tự, một cái hố đen dịch chuyển xuất hiện ở dưới chân.

Cố Ninh và đám người bị hố đen kéo vào bên trong, chờ sau khi tất cả mọi người rời đi Minh Chấp mới từ bỏ chống cự, vâng theo nội tâm thô bạo mà không hề áp chế cảm xúc âm u ở đáy lòng.

"Rầm rầm rầm ——"

Sương mù đen dày đặc nhanh chóng phá hủy cả tòa cung điện.

Quanh thân Minh Chấp xuất hiện giáp phòng hộ màu đen, ánh mắt hắn âm trầm nhìn chỗ bị sập, tức giận trong lòng không cần nói cũng biết.

—— Chủ Thần, hố hắn!

Minh Chấp nện một quyền lên trên vách tường, một mặt tường cứ như vậy mà ầm ầm sập xuống.

Minh Chấp nhéo nhéo giữa mày, đã bảo là Chủ Thần làm gì sẽ có không lòng tốt như vậy. Hắn cũng là bị vui vẻ nhấn ngập đầu, vậy mà lại không chút phòng bị liền đi theo lão bà tiến vào phó bản.

Hiện tại thì tốt rồi, lão bà cũng quên mất, chỉ nhớ rõ một cái ấn ký hoa hồng, bộ dáng của ấn ký hoa hồng là cái gì cũng không biết, chắc chắn là do Chủ Thần đã ở chỗ này đào sẵn cho hắn một cái hố.

Minh Chấp cười khổ một tiếng, nếu thật đúng là như thế này thì hắn lấy đâu ra mặt mũi để đi gặp lão bà hắn tâm tâm niệm niệm.

Chủ Thần.

Minh Chấp cười lạnh một tiếng.

Đem bản thể của hắn vây ở chỗ này, còn thiết trí cho hắn một khốn cục tuyệt mỹ, không đi làm mưu sĩ thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Thân thể Minh Chấp hiện tại bị giam cầm, chỉ cần một ngày hắn không thể tìm thấy tân nương thì một ngày hắn sẽ không thể khống chế lực lượng của mình.

Minh Chấp thân là Chủ nhân của mộng tan, một phần mười lực lượng là có thể phá hủy một phó bản cấp A, cho dù trên người Minh Chấp có thương tích, phần thực lực kia cũng không thể khinh thường.

Chính diện cùng Chủ Thần đối đầu, cũng chưa chắc sẽ thua.

Nhưng trong lòng Chủ Thần biết rất rõ, chỉ cần có Cố Ninh ở phó bản, Minh Chấp cho dù chết cũng tuyệt đối sẽ không để lão bà của hắn xảy ra chuyện.

Chỉ cần Cố Ninh còn ở trong trò chơi một ngày, Minh Chấp phải chịu gông cùm xiềng xích của nó một ngày.

Đây là mưu kế của Chủ Thần.