Chương 2

Biên Trình Trình bị các cô làm cho đau đầu, chính cô ấy cũng biết, cô ấy không thích Alex nhiều cho lắm, nếu không cũng sẽ không từ chối tiếp xúc thân mật với cô. Chỉ là cô ấy đã quen với trạng thái đó, Alex và cô ấy cũng ở khá xa, cho dù cả ngày không gặp mặt thì cũng không chia tay.

Hiện tại chia tay, quả thật làm cô ấy có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, có điều đáy lòng vẫn có chút trống trải.

“Cô gái trên sàn nhảy kia thật xinh đẹp! Biên Trình Trình! Tiếp nhận mệnh lệnh của huấn luyện viên Lý đi nào! Đêm nay cậu hãy bắt cô ấy lại đi!" Lý Tử Hi nhìn thấy một người con gái xinh đẹp với dáng người cao lớn, gợi cảm và mị hoặc ở giữa sàn nhảy, kích động vỗ đùi.

“Ai vậy ai vậy?”

“Người mặc váy dài đỏ thẫm kia ấy!”

“Trời ạ! Vưu vật nhân gian a a a!”

“Biên Trình Trình, cậu mau lên đi! Hôm nay không lấy được số điện thoại của cô ấy thì ngủ ngoài đường đi!”

Biên Trình Trình theo ngón tay của bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn mặc váy đỏ, trong ánh đèn lấp lánh của sàn nhảy, cô đẹp như một đóa hồng đỏ, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Biên Trình Trình theo phản xạ đứng dậy, trong tai không nghe thấy âm nhạc nổ vang trong quán bar cùng với tiếng ồn ào của nhóm bạn thân đang ầm ĩ gọi cô ấy. Biên Trình Trình giống như bị mê hoặc, cô ấy đi về phía giữa sàn nhảy, xuyên qua đám người chen chúc nhảy múa, đi tới bên cạnh người phụ nữ ấy, há miệng hỏi.

“Tôi là Biên Trình Trình, tối nay cô có đồng ý làʍ t̠ìиɦ với tôi không?”

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ nhếch, nở rộ nụ cười mê người, đường nét tinh xảo trên gương mặt bị nụ cười này tăng thêm vẻ mị hoặc và chói mắt. Cô kề sát người cô ấy rồi tiến lên, hơi hơi nghiêng về phía trước để môi đỏ mọng đặt ở bên tai của Biên Trình Trình, giọng nói yêu kiều làm tai của người ta nóng lên.

“Có thể chứ, Biên Trình Trình.”

“Tôi là Tư Lý.”

Sau khi Tư Lý nói ra tên của mình, âm nhạc chói tai trong quán bar trong nháy mắt tràn vào trong lỗ tai Biên Trình Trình, cô ấy sững sờ tại chỗ giống như người máy.

Tư Lý nhẹ nhàng thổi một hơi bên cạnh vành tai của Biên Trình Trình, một đôi mắt sáng lóe, có chút lười biếng nhưng tính xâm lược lại cực kỳ mạnh mẽ, nhìn chăm chú vào con mồi của bản thân sau đó gắt gao khóa chặt nó lại, không cho đối phương cơ hội thoát đi.

“Sao vậy?”

Biên Trình Trình theo bản năng ngừng thở, mùi thơm quanh người Tư Lý như bóng đêm bao phủ chặt chẽ cô ấy, có loại cảm giác xiềng xích khó có thể thoát khỏi. Không muốn bị hormone nồng đậm của đối phương ảnh hưởng, Biên Trình Trình mở miệng trả lời.

“Không có vấn đề gì cả, giọng nói của cô rất êm tai.”

“Vậy sao?" Tư Lý nhíu mày, ngón trỏ xoa xoa cái cằm xinh đẹp của Biên Trình Trình, trong miệng nói ra lời nói gần như mê hoặc. “Trông cách em nhìn tôi... Hình như có chút sợ tôi. Sợ tôi ăn thịt em sao?”

Hô hấp của Biên Trình Trình bị Tư Lý ảnh hưởng hoàn toàn trở nên rối loạn, du͙© vọиɠ nhiều năm qua giống như một đầm nước đọng của cô, lúc này lại bởi vì trước mặt Tư Lý mà dâng trào lên ngập trời [bíp bíp bíp bíp] không ngừng vang lên.

Biên Trình vốn đã uống không ít cồn, lúc này trong đầu hiện ra gương mặt của tra nữ, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ kinh thế hãi tục. Nếu tra nữ vì Tư Lý mà phản bội cô, cô cũng muốn đưa cho tra nữ một cái nón xanh mới mẻ. Biên Trình Trình nắm chặt nắm tay động viên bản thân, há mồm giả bộ như một cô gái cặn bã chuyên thích vui chơi giải trí.

“Muốn cùng tôi đến khách sạn không?”

Tầm mắt Tư Lý băn khoăn, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Biên Trình Trình, đôi mắt đỏ au của cô ấy, cô híp mắt nghiêm túc hỏi. “Em gái nhỏ, em chắc chứ?”