“Hoặc là mặc áo sơ mi của tôi, em chọn một cái đi.”
Vân Chức nghe lời này của Lục Thanh Phong, con ngươi đột nhiên co lại.
Chiếc vòng cổ màu đen tinh tế kia đeo trên cổ cậu, dán vào da thịt mỏng manh, từng sợi chỉ bạc đem lại cảm giác lạnh đến thấu xương.
Tay Lục Thanh Phong lướt qua yết hầu của cậu, Vân Chức cảm giác như yết hầu của cậu bị hắn siết lại, hô hấp dần dần khó khăn.
Cậu biết, Lục Thanh Phong đây là lấy Kim Trạch Lệ ra để uy hϊếp cậu.
Lục Thanh Phong nói đúng, cậu không dám để Kim Trạch Lệ biết cậu từng dan díu với Lục Thanh Phong, cho nên hắn làm như thế để ép cậu phải nghe theo hắn.
Tuần sau ăn mặc như thế đến nhà hắn, đi học sao? Làm sao có thể là thật sự đi học!
Trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, Vân Chức cố gắng tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này, tay để bên hông siết lại thành quyền, bởi vì dùng sức quá lớn nên các đốt ngón tay trắng bệch.
Đại não hỗn loạn, sắc mặt cậu tái nhợt, cánh môi ban đầu vốn dĩ đỏ bừng bây giờ mất đi huyết sắc, giống như cánh hoa bị bão táp hung hăng tàn phá.
Cậu không giãy giụa nữa, giọng điệu nức nở thấp giọng thỉnh cầu hắn: “Được, tuần sau tôi sẽ mặc trang phục sân khấu để đến nhà Thanh Phong lão sư, trước tiên thầy thả tôi ra đã được không?”
Omega mà mọi người yêu thích bắt đầu chịu đầu hàng hắn, Lục Thanh Phong cảm nhận được sự thỏa mãn không thể nói thành lời.
Hắn dời ngón tay đang đè trên yết hầu của Vân Chức đi, khóe miệng hơi cong khẽ cười một tiếng, “Được rồi, hôm nay tạm thời tha cho em, tuần sau tôi chờ em.”
Vân Chức đã nhận lời Lục Thanh Phong cũng chẳng ở Kim gia thêm làm gì, giơ tay nhấc chân khôi phục lại bộ dáng nhã nhặn nho nhã như lúc đầu, hắn mỉm cười nói sơ qua với quản gia về việc học của Vân Chức rồi rời đi.
Quản gia nghe hắn nói học lực của Vân Chức có tiến bộ, trong vòng hai tháng có thể theo kịp tiến độ của lớp 12 thì vô cùng vui vẻ.
Ông cười cười đi đến gõ cửa phòng Vân Chức, lại nhìn thấy Vân Chức ngồi ở trên sàn nhà, trong mắt là một mảnh trống rỗng mờ mịt.
Quản gia vội vàng đi vào kéo Vân Chức lên, “Tiểu thiếu gia, sàn nhà lạnh lắm, cháu mà bị cảm lạnh thiếu gia sẽ lo lắng lắm đó.”
Vân Chức ngơ ngác nhìn ông, qua một hồi lâu mới mấp máy môi, nói: “Bác Lưu, cháu phải về trại huấn luyện.”
Biệt thự Kim gia mang theo quá nhiều ký ức tồi tệ, cậu không nhớ được kí ức trước kia nguyên chủ, nhưng những thứ mà cậu phải gánh chịu trong thời gian này cũng đủ khiến cậu khủng hoảng.
Nơi này làm cậu cảm thấy quá ngạt thở.
Quản gia muốn thuyết phục cậu tối nay ở lại đây nghỉ ngơi nhưng Vân Chức lắc đầu.
Tuổi của quản gia đã cao nhưng vì Vân Chức mà ông vẫn xem chương trình tuyển tú cậu tham gia.
Dẫu công việc vô cùng bận bịu nhưng ông vẫn dành chút thời gian rảnh rỗi tìm hiểu về giới giải trí, nên cũng biết được tầm quan trọng của tuyển tú.
Ông cho rằng Vân Chức trở về trại huấn luyện vì muốn tranh thủ từng phút từng giây để luyện tập cho nên ông không thuyết phục cậu nữa, chuẩn bị cho Vân Chức vài món ăn vặt cậu thích ăn rồi đưa cậu lên xe của tài xế.
Vân Chức từ trên xe bước xuống, giống như một con thú bông xinh đẹp mất đi linh hồn, máy móc đi đến ký túc xá.
Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, gió nhẹ mang theo hương hoa không biết tên phớt qua chóp mũi của Vân Chức nhưng Vân Chức lại cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con cá mắc cạn, bị mắc kẹt trong bùn cát dơ bẩn, thở không nổi cũng không thể động đậy.
Một giây trước khi mất đi ý thức, cậu ngã xuống giường của ký túc xá.
Không biết qua bao lâu, cậu nhíu mày lại, bắt đầu rơi vào trong giấc mơ.
Trong giấc mơ, biệt thự Kim gia biến thành một cái nhà giam thật lớn, nhân lúc trước khi cửa bị đóng lại, cậu hốt hoảng mà chạy ra khỏi đó, một đám đàn ông đã trải qua huấn luyện đuổi theo cậu.
Đuổi rồi lại đuổi, bất luận cậu có chạy nhanh hơn cũng chẳng thể thoát được.
Chạy đến khi hai chân mất đi cảm giác cậu mới thoát được đám người đó.
Trong màn đêm tối tăm, cậu trốn sau một bãi phế liệu run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Điện thoại được kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Xin chào, đây là cục cảnh sát XX, bạn cần giúp gì ạ?”
Vân Chức siết chặt loa điện thoại, đang định lên tiếng thì đột nhiên bị một bóng đen cực lớn bao phủ.
Từ trên đỉnh đầu, một bàn tay xuất hiện dễ dàng giật lấy điện thoại của cậu, đồng thời hai giọng nói hoàn toàn khác nhau cũng vang lên —
“Chạy cái gì? Em trốn không thoát.”
“Chậc chậc, không biết tự lượng sức mình.”
Vân Chức đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Trạch Lệ và Lục Thanh Phong mỉm cười, cúi người đi vào cánh cửa gỗ cũ kỹ tả tơi.
Kim Trạch Lệ siết chặt điện thoại của cậu, ánh sáng màu xanh trên màn hình chiếu lên gương mặt tươi cười gần như điên cuồng của bọn họ.
Cậu bị bắt trở lại nhà giam.
Buổi tối Phương Nhất Tỉnh chúc Vân Chức ngủ ngon qua điện thoại như thường lệ, nhưng đợi mãi mà Vân Chức vẫn không trả lời tin nhắn.
Anh đoán có lẽ là Vân Chức đi ngủ sớm nên sáng hôm sau anh gọi điện thoại cho cậu, bên kia vẫn không ai bắt máy.
Phương Nhất Tỉnh lo lắng đi hỏi vài người mới biết được trước tối qua Vân Chức đã trở lại trại huấn luyện rồi.
Anh chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Văn Quân còn đang ngủ xong, để lại lời nhắn rồi lập tức chạy về trại huấn luyện.
Mở cửa ký túc xá ra anh liền nhíu mày.
Tin tức tố có thể tiết lộ tâm trạng của chủ nhân, chủ nhân vui vẻ, tin tức tố sẽ có vị ngọt, cảm xúc của chủ nhân không tốt, tin tức tố sẽ có vị đắng.
Giờ phút này, trong căn phòng tràn ngập hương vị đắng nghét của quả đào xanh, những phần tử tin tức tố nho nhỏ gấp không chờ nổi lao đến bên người anh, như muốn lôi kéo người đến chỗ chủ nhân của chúng.
Phương Nhất Tỉnh bước đến mép giường của Vân Chức.
Chỉ thân thể của Vân Chức cuộn tròn, đôi tay giao nhau vừa nắm chặt chăn vừa gắt gao ôm lấy hai vai trong lúc ngủ.
Là tư thế phòng ngự.
“Đừng, đừng mà…” Vân Chức cau mày, bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên nói mớ.
“Chức Chức.” Phương Nhất Tỉnh thấy cậu gặp ác mộng, vội vàng cúi người muốn đánh thức cậu.
Nhưng Vân Chức giống như bị bóng đè, không nghe được giọng của anh.
Dường như trong mơ cậu đã gặp phải chuyện kinh khủng nào đó, cả người run rẩy, đuôi mắt nhắm nghiền ướt đẫm nước mắt.
Phương Nhất Tỉnh lập tức nhận ra trạng thái của Vân Chức vô cùng không ổn, anh vươn tay định bế Vân Chức lên thì chạm phải bàn tay nóng hôi hổi của cậu.
Phương Nhất Tỉnh đưa tay lên trán Vân Chức kiểm tra nhiệt độ, cậu phát sốt rồi.
Người bị sốt không thể hôn mê bất tỉnh, vậy mà Vân Chức vẫn chưa tỉnh lại.
Phương Nhất Tỉnh vô cùng rối, sốt ruột đến nỗi không biết nên làm thế nào.
Anh ngồi xuống mép giường, cúi người ôm lấy Vân Chức, giọng nói ôn nhu trầm thấp dỗ dành cậu: “Chức Chức đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây mà*.”
*Đang dỗ cục cưng nên xin phép đổi sang anh-em cho nó mùi mẫn rồi chừng nào tỉnh thì đổi lại tôi-cậu sau nhá.
Khi nào em bé phân hóa thì chuyển sang anh-em hẳn luôn ( 〃◑ ᴗ◑)
“Đừng sợ đừng sợ, anh ở bên cạnh em này.
Chức Chức em tỉnh lại được không…”
Người trong lòng ngực bỗng nhiên nghẹn ngào, nhỏ giọng sụt sùi.
Phương Nhất Tỉnh buông Vân Chức ra, lau đi từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của cậu, nôn nóng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Vân Chức đột nhiên từ trong mơ giật mình tỉnh lại, cậu mở mắt, há miệng thở gấp.
Trước mắt không còn là nhà giam của Kim gia, cũng không còn là gương mặt khủng bố của hai Alpha kia, mà là Phương Omega xinh đẹp của cậu.
Phương Nhất Tỉnh ngồi ở mép giường, nhanh chóng báo địa chỉ qua điện thoại.
Cơ thể Vân Chức run run, vươn cánh tay yếu ớt của mình về phía Phương Nhất Tỉnh, khẽ nức nở gọi anh: “Nhất Tỉnh, em sợ, anh ôm em một cái được không.”