Edit + Beta: Shino
------oOo------
“Em muốn trốn đi đâu, Vân Chức?” Ánh mắt thâm trầm của Kim Trạch Lệ dừng ở trên mặt Vân Chức.
“A? Trốn cái gì ạ?” Vân Chức chớp chớp mắt, nháy mắt đem sự kinh hoảng trong ánh mắt thu trở về, cậu giống như khó hiểu hỏi: “Em ra đưa đồ cho bạn thôi ạ, ngày hôm qua lúc về nhà em không cẩn thận đem túi văn kiện của bạn bỏ vào trong cặp.”
Vân Chức bĩu bĩu môi chỉ chiếc xe đen đang chờ đèn đỏ cách đó không xa, “Bạn em đến rồi, để em ra đưa đồ.”
Kim Trạch Lệ theo tầm mắt của cậu một lần nữa nhìn đến chiếc xe duy nhất trên đường.
Qua vài giây, hắn bỗng chốc cười rộ lên, “Ra là như thế này.”
“Đúng rồi ạ.” Vân Chức nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Kim Trạch Lệ, “Anh ơi, anh ra đón em về sao? Vậy thì đợi em một chút, em đưa đồ cho bạn đã.”
Kim Trạch Lệ gật đầu, ngồi trở lại trong xe chờ cậu.
Xe của Phương Nhất Tỉnh quay đầu, lái tới trước xe thương vụ màu đen của Kim Trạch Lệ, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy rõ ràng người ngồi trong xe phía sau chính là anh trai của Vân Chức.
Không rõ tại sao Kim Trạch Lệ vẫn chưa lái xe đi. Nếu đã quyết định vứt bỏ Vân Chức, còn chờ ở chỗ này làm gì?
Anh đang muốn xuống xe, Vân Chức liền chạy đến cửa sổ ghế lái. Vân Chức đứng rất gần, anh không mở cửa được.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, cái đầu nhỏ cửa Vân Chức ngay lập tức thò vào, nhỏ giọng khoa trương nói với anh: “Bây giờ em đi không được, anh mau trở về đi.”
Cậu nói rất nhanh, hàng mi dài hơi hơi rung động, dưới con ngươi màu hổ phách đọng một ít nước, tràn ngập cảm giác yếu ớt.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì không hay rồi.
Phương Nhất Tỉnh há miệng đang muốn nói chuyện, Vân Chức lập tức lớn tiếng đánh gãy anh, “Đồ vật em tìm được rồi, đợi chút.”
Phương Nhất Tỉnh: ?
Vân Chức đôi mắt bi thương nhìn Phương Nhất Tỉnh một giây, cúi đầu lục lọi ba lô, yên lặng đóng kịch.
Vân Chức móc ra một túi văn kiện trong ba lô, từ cửa sổ xe đưa cho anh, nghiêm túc nói: “Lần sau đừng tùy tiện để đồ trên bàn em đấy, trả anh, tạm biệt nha.”
Vân Chức nói xong, nháy mắt với Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh: “...... Tạm biệt.”
Trong lòng anh tràn đầy nghi ngờ cùng lo lắng, vừa lái xe rời đi vừa nhìn Vân Chức.
Vân Chức thấy anh đi rồi, thở phào nhẹ nhõm. Cậu mở cửa ghế phụ ra, dừng một giây lại đóng cửa “rầm” một cái.
Sau đó, dưới ánh mắt như chim ưng của Kim Trạch Lệ, cậu rụt cổ lại, ngồi vào ghế sau.
“Hừ, em đột nhiên nhớ lại tới, anh không phải không cần em sao!” Vân Chức ngồi ở ghế sau khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn sang một bên, vô cùng kiêu ngạo, “Em trai ruột của anh nói anh muốn xóa tên em ra khỏi hộ khẩu Kim gia, anh còn không nói cho em.”
Vân Chức bĩu môi, rõ ràng là có điểm ủy khuất.
Kim Trạch Lệ cười. Xem ra hắn lo lắng dư thừa rồi, Vân Chức biết hắn tính toán xóa tên cậu ra khỏi sổ hộ khẩu cũng sẽ không nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì cảm thấy bị vứt bỏ mà buồn bực.
Kim Trạch Lệ âm thầm gật gật đầu, mấy năm nay Vân Chức quả nhiên bị hắn thuần phục, bây giờ không rời khỏi hắn.
“Là vì mẹ kế của chúng ta lấy cái chết ra ép buộc nên anh mới phải xóa tên em ra khỏi hộ khẩu,” Kim Trạch Lệ tùy tiện nặn ra một lý do nói cho Vân Chức, “Này sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì với sinh hoạt của em đâu mà, nhà của chúng ta vẫn là nhà của chúng ta, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em.”
Vân Chức quay đầu, hơi hơi mở to hai mắt hỏi: “Thật sao?”
“Không lừa em mà.” Kim Trạch Lệ cười nói.
Vân Chức cũng an tâm mà nở nụ cười.
Chướng khí mù mịt trong nhà đã được làm sạch sẽ, Vân Chức trở về không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì của Kim Trạch Ung, cứ như hắn đã bị xóa sạch vậy.
Vân Chức không nghĩ về Kim Trạch Ung nữa, theo Kim Trạch Lệ đi ăn cơm chiều.
Ăn cơm xong, Vân Chức hỏi Kim Trạch Lệ buổi tối có thể đưa cậu đến trại huấn luyện hay không, Kim Trạch Lệ hỏi nguyên nhân, Vân Chức giải thích nếu đi vào sáng thứ hai thì phải dậy sớm, không bằng đi vào chủ nhật. Sáng hôm sau cậu còn có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Kim Trạch Lệ không nghi ngờ gì, chạng vạng tối kêu tài xế đưa Vân Chức đến trại huấn luyện.
Tòa nhà ký túc xá chỉ có ba người ở. Vân Chức chào hỏi bọn họ, trở lại ký túc xá của cậu và Phương Nhất Tỉnh.
Cậu ngồi xếp bằng trên giường, một lúc sau mới định thần lại, lấy một tờ giấy và một cây bút, tính toán thực hiện một kế hoạch.
Đầu tiên, cậu cần phải thoát khỏi Kim Trạch Lệ một cách an toàn.
Trong nguyên tác, Kim Trạch Lệ là nhân vật chính được độc giả yêu thích nhất, ngay khi xuất hiện hắn đã được hào quang soi rọi, mang trên mình khí chất của một tổng tài bá đạo, có thể thấy tác giả cũng rất thích nhân vật của hắn, vì hắn mà hao tốn không biết bao nhiêu là bút mực.
Kim gia là một trong những hào môn thế gia lâu đời ở thành phố, sau khi kế vị quyền lực của Kim gia, quy mô kinh doanh của Kim gia đã tăng gấp hai lần trong vòng 5 năm ngắn ngủi, điều đó cho thấy thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn.
Hơn nữa, hắn đã coi trọng vật gì thì tuyệt nhiên hắn phải có được nó trong tay, không chiếm được liền nhẫn tâm hủy diệt tuyệt đối không buông tha.
Vân Chức đối với việc trực tiếp rời khỏi Kim gia rất không nắm chắc. Hiện tại cậu ở thế giới này không nơi nương tựa không tiền không thế, có lẽ một ngày nào đó lỡ bị Kim Trạch Lệ bắt lại cũng không có cách chạy thoát.
Cũng giống như Phương Nhất Tỉnh trong truyện.
Có lẽ Kim Trạch Lệ đổi đối tượng cố chấp từ Phương Nhất Tỉnh sang cậu chính là sự trừng phạt cho việc cậu tự tiện thay đổi cốt truyện.
Nhưng mà so với Phương Nhất Tỉnh trong sách cậu có may mắn hơn chút, cậu chưa phân hoá, tuyến thể còn chưa thành thục. Alpha mạnh mẽ đánh dấu Omega chưa phân hóa những không được hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ từ việc đánh dấu, ngược lại sẽ bị phòng hộ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố của tuyến thể chưa thành thục phản công lại. Loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố này đối với Omega thì vô hại, đối Alpha thì chẳng khác gì độc tố chết người.
Về mặt cấu tạo sinh lý, Omega trời sinh ở thế yếu. Thế kỷ trước, đã có nhiều lần Alpha cưỡng bách đánh dấu Omega không ngừng, thậm chí còn có những kẻ mạnh mẽ đánh dấu Omega chưa phân hóa để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ bản thân.
Các nhà cân bằng AO đã cố gắng cải thiện khả năng chống lại Alpha của Omega, rốt cuộc hai mươi năm trước đã nghiên cứu chế tạo ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố vắc-xin phòng bệnh dùng cho Omega chưa phân hóa có thể tự bảo vệ bản thân.
Vắc-xin phòng bệnh vừa ra, cả nước Hoa Quốc trên dưới thống nhất quy định, Omega trước ba tuổi cần phải tiêm vắc-xin phòng bệnh vào để có thể tự bảo vệ bản thân.
Có việc này bảo đảm, Kim Trạch Lệ tạm thời sẽ không động vào cậu.
Nghĩ đến điều này, Vân Chức cảm thấy bản thân còn có thời gian.
Cậu muốn kéo cho đến khi hoàn tất thủ tục hộ khẩu chỉ có mỗi mình cậu, nếu cậu có được địa vị cao ở chương trình tuyển tú này, ra mắt sau đó nổi tiếng thì càng tốt.
Cậu muốn ký hợp đồng với một công ty quản lý lợi hại, cậu muốn mua cho mình một căn nhà, sau đó cắm rễ bám trụ ở thế giới này.
Trước kia chỉ cần có được một vị trí trong năm vị trí ra mắt kia là cậu đã có thể thỏa mãn, nhưng tình hình hiện tại của cậu không cho phép cậu mắc phải bất kì sai lầm nào.
Cậu muốn ra mắt ở vị trí trung tâm.
Vân Chức đặt ra mục tiêu này, mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Lúc cậu sửa sang lại đồ đạc mới đột nhiên nhớ tới đã vài tiếng không liên lạc với chị em nhỏ rồi, cậu vội vàng móc điện thoại ra. Lúc đó cậu bảo Phương Nhất Tỉnh rời đi trước, anh khẳng định còn đang chờ cậu giải thích.
Sáu cuộc gọi nhỡ, hơn chục tin nhắn chưa đọc. Lúc đó cậu vẫn luôn bên cạnh Kim Trạch Lệ, lo lắng đề phòng, sợ bị hắn phát hiện cậu đang diễn kịch cho nên cũng chưa xem điện thoại.
Tin nhắn cuối cùng cách đây hơn mười phút: Xảy ra chuyện gì à, tôi đang ở gần nhà cậu, muốn tôi xông vào không.
Vân Chức lập tức gọi lại cho anh, mới vang lên hai tiếng chuông, bên kia đã bắt máy.
Giọng Phương Nhất Tỉnh có chút gấp: “Cậu ở đâu?”
Vân Chức đặc biệt xấu hổ, nhẹ giọng đáp: “Em trở lại ký túc xá rồi ạ, đã trễ thế này anh còn ở bên chỗ nhà em sao?”
Phương Nhất Tỉnh thu hồi tầm mắt khỏi căn biệt thự độc lập sáng đèn cách đó không xa, không để lại dấu vết nói: “Không có, tôi đang trên đường về nhà. Chờ tôi trở lại.”
Vân Chức: Anh!
Cứ tưởng đêm nay sẽ phải ngủ một mình ở ký túc xá cơ, không ngờ chị em nhà cậu lại tốt bụng đến như vậy!
Âm thanh chìa khóa chuyển động vang lên, Vân Chức liền lạch cạch lạch cạch lê dép lê chạy đến cửa ký túc xá, thò ra khuôn mặt nhỏ, “Sao anh lâu thế. Nhà anh xa lắm sao?”
Lời vừa nói ra, Vân Chức liền hối hận. Biệt thự của Kim Trạch Lệ là ở khu giàu có phồn hoa nhất trung tâm thành phố, mà trại huấn luyện doanh ở phía tây ngoại thành thành phố, một “khu ổ chuột” đúng nghĩa, đông đúc, đường đi phố xá nát bét, những người ở lại đều là người nghèo.
Từ khu vực phía đông chạy đến đây chỉ mất một tiếng rưỡi đã tính là rất nhanh rồi, tàu điện ngầm còn chưa đạt được cái tốc độ này đâu.
Vân Chức ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ việc nói chuyện không dùng não của mình.
Nhưng mà sự thật là, Phương Nhất Tỉnh sau khi nhận được điện thoại của Vân Chức, rời biệt thự Kim gia bên kia về nhà, đem tên Tạ - muốn ăn vạ - Tư Bách đuổi đi rồi mới lấy hành lý lái xe trở lại trại huấn luyện.
Trên đường còn thuận tiện mua hai phần sủi cảo tôm cho Vân Chức ăn đêm, nên mới tốn chút thời gian.
Phương Nhất Tỉnh đem hộp cơm phía sau xách đến trước mặt Vân Chức, mùi sủi cảo tôm thoang thoảng tỏa ra hơi nóng, bụng Vân Chức lập tức không biết thế nào là mặt mũi “ọt ọt” vài tiếng.
Bởi vì trong lòng lo lắng, Vân Chức ở cạnh Kim Trạch Lệ ăn cơm chiều chưa no, lúc này bị mùi hương của sủi cảo tôm làm cho thèm.
Phương Nhất Tỉnh thấy bộ dáng hai mắt tỏa ánh sáng cảm cậu, cảm thấy buồn cười. Anh mở hộp cơm ra đặt ở trên bàn, đưa cho cậu một đôi đũa, “Nói đi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Nếu có việc gì không tốt tôi sẽ giúp cậu chịu trách nhiệm.”
Nghe vậy, Vân Chức cắn đũa hai cái, nhăn khuôn mặt nhỏ hỏi anh, “Nếu có người đối xử không tốt với em, anh cũng sẽ giúp em lo lắng chuyện bất công của thiên hạ sao?”
Phương Nhất Tỉnh mí mắt khép hờ, nở nụ cười nhẹ, giọng nói lạnh lùng lười biếng không hiểu sao lại khiến Vân Chức cảm thấy một tia tự tin, “Ai bắt nạt cậu, tôi sẽ giúp cậu bắt nạt kẻ đó.”
“Ò.” Vân Chức đáp lại, nhưng mà cậu không tin.
Rõ ràng đều là kẻ nghèo hèn giống như cậu, đừng nói chuyện như mấy tổng tài bá đạo kia có được không hả?
Vân Chức tin tưởng chị em nhỏ có ý muốn bảo vệ cậu, nhưng chuyện này quá nguy hiểm! Anh chính là Omega có tin tức tố vạn người mê, không thể lắc lư trước mặt những kẻ biếи ŧɦái kia được!
Nếu là chị em vì cậu không biết tự lượng sức mình mà đi đấu đá với Kim Trạch Lệ, ngược lại bị hắn nhớ thương thì toi xương mạng.
Vân Chức trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh cậu và Phương Nhất Tỉnh hai chị em bọn họ bị nhốt trong l*иg sắt, ở cạnh nhau run rẩy bần bật khóc nức nở, nghĩ kiểu gì cũng thấy thê thảm.
Vân Chức đem cái tên Kim Trạch Lệ thèm muốn thân thể của cậu kia nuốt xuống bụng.
“Cũng không phải chuyện lớn gì đâu ạ, không phải em đã nói với anh em là đứa nhóc anh trai em nhận nuôi rồi sao. Mẹ kế anh trai em không thích em ăn vạ ở nhà ảnh nên bắt anh ấy xóa tên em ra khỏi sổ hộ khẩu.” Vân Chức bình thản nói.
Phương Nhất Tỉnh trìu mến nhìn vẻ kiên cường Vân Chức, hận không thể đem người ôm bào trong lòng hôn hôn an ủi.
Anh nhịn xuống xúc động, hỏi Vân Chức: “Cho nên cậu tính sau này như thế nào?”
Đã không có quan hệ huyết thống, chỉ vì một câu của người nhà mà vứt bỏ Vân Chức, anh trai như thế cũng không cần nhận nữa.
Sau này Vân Chức có thể ở nhà anh, ngủ ở phòng ngủ cho khách hay phòng ngủ chính đều được. Anh còn muốn sửa mật mã cửa lại, như vậy lúc anh không ở nhà Tạ Tư Bách cũng không cách nào xông vào quấy rầy Vân Chức.
“Em không thể lúc nào cũng ỷ lại vào người khác được. Em cần phải độc lập.” Vân Chức cười cười, hơi nóng từ sủi cảo tôm làm mặt cậu trông tròn hơn, cậu siết chặt tay, khí thế mười phần, “Em muốn ra mắt, em muốn kiếm tiền, em muốn mua nhà để hai chúng ta cùng ở!”
Phương Nhất Tỉnh: ?
Vậy là không cần đến anh nữa rồi.
Bất quá nếu Vân Chức quyết tâm muốn độc lập, Phương Nhất Tỉnh cũng sẽ không phản đối. Dù sao anh cũng sẽ hộ tống thật tốt bạn nhỏ Omega ngọt ngào của anh.
--
Một tuần mới lại đến, trong khi những thực tập sinh khác đang mắc chứng lười biếng sau kỳ nghỉ, các bạn nhỏ trong đội của Ôn Tiêu Tiêu dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Vân Chức mà tinh thần phấn chấn luyện tập.
Đồng đội phối hợp với nhau, các thành viên trong đội có mối quan hệ cộng sinh, đôi bên cùng có lợi.
Tuy rằng cặp Vân Chức của bọn họ không có khuyết điểm, nhưng đối thủ của bọn họ — đội của Tiết Như Dã cũng rất mạnh mẽ. Số lượng fan của Tiết Như Dã là điều mà những lão sư khác không thể cùng so sánh được, hơn nữa còn có thần tượng nổi tiếng Triệu Kim Chiêu, nhan sắc yêu nghiệt Phương Nhất Tỉnh, không nói đến số lượt bình chọn tại địa điểm, bình chọn của cư dân mạng chắc chắn rất cao.
Nhưng Vân Chức và bọn họ cũng không nhụt chí, chỉ cần có thể giành được vị trí thứ nhất trong bảng đánh giá giai đoạn trong ngày, như vậy 5 người đội bọn họ* sẽ không ai bị đào thải.
(*Hơi dài một tí nên tui để ở cuối nhé ~)
Chưa đầy ba ngày trước buổi biểu diễn đầu tiên, ba mươi thực tập sinh đã nhanh chóng vào trạng thái ngay cả khi không có sự giám sát của các lão sư.
Sáng thứ tư, các lão sư đã kết thúc công việc sớm và vội vàng trở lại trại huấn luyện để hướng dẫn lần cuối cho các thực tập sinh trong đội.
Chiến đội sáu người của Ôn Tiêu Tiêu đều là mấy chú mèo tham ăn, chưa tới giờ đã meo meo kêu đói, cho nên so với những phòng tập khác kết thúc sớm hơn một chút.
Vân Chức theo thường lệ đến giữa đi đến phòng tập của Phương Nhất Tỉnh chờ anh kết thúc rồi cùng nhau ăn cơm.
Cửa phòng tập đóng lại, Vân Chức đứng ở ngoài cửa vừa nghe nhạc vừa chờ.
Qua mười mấy phút, cánh cửa trước mắt được người bên trong mở ra.
Vân Chức ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười hài hước của Tiết Như Dã.
Ngắn ngủi nhìn nhau vài giây, Vân Chức liền cảm thấy không khỏe, buồn nôn thấy mọe.
Cậu tránh đi tầm mắt, hít một hơi thật sâu, lễ phép nói: “Chào Tiết lão sư ạ.”
Hành động này trong mắt Tiết Như Dã lại mang một ý nghĩa khác, tránh đi tầm mắt của hắn đương nhiên là vì Vân Chức không thể không chìm vào trong đó, hít sâu một hơi để làm dịu nhịp tim đang dâng trào, cũng không muốn trước mặt hắn lộ ra manh mối.
Tiết Như Dã không dấu vết mà đánh giá Omega mềm mại dễ thương trước mắt một chút, khẽ thở dài một hơi. Ai, thích hắn đến mức biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn sao có thể không có cảm giác được?
Kỳ thật Vân Chức là người hắn yêu thích nhất, bất luận là dáng vẻ dễ thương hay tính tình mềm yếu, đáng tiếc tình nhân gần nhất của hắn có chút khó chơi, luôn dính lấy hắn mà nhìn chằm chằm hắn, hắn không thể làm được gì.
Cho nên đợt trước chọn thực tập sinh hắn mới dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền không chọn Vân Chức, mà chọn cái tên Phương Nhất Tỉnh cứng rắn kia.
Chính là mỹ nhân nhỏ này cứ mãi thể hiện tình yêu với hắn, hắn cứ mãi bỏ qua thì cũng quá vô tình rồi.
Hơn nữa buổi sáng tình nhân của hắn bởi vì cổ họng không khoẻ, lúc này đang ở bệnh viện khám bệnh, không có cách nào quản hắn.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định nhân lúc Triệu Kim Chiêu không ở đây đáp lại Chức một chút. Hắn có thể để Vân Chức thành cái lốp dự bị, chờ chơi chán Triệu Kim Chiêu, lại đổi qua người khác mà hưởng thụ.
Tiết Như Dã một tay chống vào khung cửa, hai chân bắt chéo, thân trên lười biếng dựa vào cửa, có chút nhàn nhã, không khỏi vội vàng hỏi: “Chờ tôi rất lâu rồi sao?”
Lời mới vừa nói ra, phía sau liền có một người cao lớn lướt qua hắn, còn không cẩn thận mà đυ.ng vào một bên bả vai của hắn, làm cơ thể đang nghiêng sang một bên suýt thì mất phương hướng lăn quay ra.
Phương Nhất Tỉnh giọng nói lãnh đạm xa cách thanh âm: “Tiết lão sư nhường đường một chút.”
Tiết Như Dã không vui mà nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, nhưng mà Phương Nhất Tỉnh nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, chỉ tiến lên nắm lấy cổ tay của Vân Chức.
Vân Chức như là không nghe được Tiết Như Dã nói cũng không đáp lại. Cậu ngẩng mặt mỉm cười ngọt ngào với Phương Nhất Tỉnh, giọng nói mềm mại giống như làm nũng, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, em muốn chết đói rồi.”
“Ừm.” Phương Nhất Tỉnh giơ tay sửa lại mái tóc hơi loạn của Vân Chức.
Tiết Như Dã: “......”
Hai người không xem ai ra gì, đem hai từ thân mật diễn tả vô cùng sinh động.
Răng hàm sau của Tiết Như Dã có chút ngứa.
Hắn nhìn hai người đang đi phía trước, ý vị không rõ mà cười khẽ.
Vân Chức cố ý lạt mềm buộc chặt, còn tìm người hỗ trợ diễn kịch? A, thật thú vị.
-Hết chương 23-
Editor có lời muốn nói: Không biết các bạn có để ý không, ở chương 11 chúng ta có bốn lão sư, ban đầu tui nghĩ Dương Trác chỉ có vai trò như là MC thui í, nhưng không, tính luôn Dương Trác nữa mng ạ. Sau này thêm Tiết Như Dã nữa thì có 6 lão sư tất cả. 30 tts chia đều ra thì mỗi đội 5 người. Ở bản convert thì lúc 5 người, lúc 6 người. Tui bị chóng mặt luôn í :)) Đến lúc edit chương sau tui mới thấy là có tất cả 6 đội :)) Tui đã sửa các chương trước rồi ko biết còn sót không nữa T.T Các chương sau này tui sẽ lấp liếʍ cho qua và thống nhất mỗi đội sẽ có 5 tts nhé. Nếu mng thấy sai thì góp ý, tui sẽ sửa lại