Translator: @babahasmoney
Hoa Nguyệt không nói lời nào, nhìn thiếu niên đang như thể nói chuyện của người khác vậy.
Hắn nói rằng, mọi người ở Vũ Nhân Quốc đều biết vương tử của họ đã bị tàn tật kể từ khi bị ngã ngựa khi mới 5 tuổi. Nếu không phải có Quốc sư đại nhân, chỉ sợ ngay cả chân cũng không giữ được.
Hắn còn nói rằng những loại thuốc kỳ diệu này là sau đó được cữu cữu của Bách Lí Khê là Triệu Khoát lấy được từ một nhà sư, nhưng hiệu quả của thuốc cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ mà thôi.
"Vốn dĩ, ngoại trừ Tiểu Chính cùng Triệu Khoát, không ai biết bí mật của ta. Tỷ tỷ, hiện tại nàng cũng biết bí mật của ta."
Không biết vì sao, Hoa Nguyệt cảm thấy hoảng sợ.
Bách Lí Khê rũ mắt nhìn đôi mắt đen luôn trầm tĩnh, giống như một thiếu nữ không vướng tình cảm thế tục, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ tươi và đầy đặn của cô, yết hầu nuốt xuống một tiếng : "Ta rất vui khi có người để có thể chia sẻ bí mật của ta .Thật ra, ta còn có một bí mật lớn hơn, tiếc là tỷ không chịu trao đổi với ta."
Hoa Nguyệt không muốn biết bí mật lớn hơn của hắn. Trực giác của cô nói với cô rằng, đó phải là một bí mật rất nguy hiểm.
Cô hỏi: "Là quốc sư làm sao? Quốc vương, ông ta biết không?"
Sự tín nhiệm của nhà vua đối với quốc sư nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng. Bách Lí Khê là con trai duy nhất của ông ấy và là người thừa kế tương lai của đất nước này, ông ấy không quan tâm đến chuyện lớn như vậy sao?
Bách Lí Khê gật đầu, "Đương nhiên ông ta biết."
Hoa Nguyệt khó hiểu, "Tại sao?"
Nếu đã biết, tại sao vẫn trọng đãi quốc sư chứ?
"Tỷ tỷ đoán xem."
Hoa Nguyệt đương nhiên không đoán ra được.
Nghĩ kỹ lại, thái độ của nhà vua đối với Bách Lí Khê rất kỳ lạ. Con trai biến mất, ở tình huống không tìm thấy thi thể thì liền kêu gọi thiếu nữ tới tuẫn táng cùng, còn bảo rằng con trai mình đã bị yêu quái ăn thịt. Vừa trở về được một ngày, liền bắt đầu tổ chức yến tiệc lớn, gọi là an ủi, nhưng thực chất là sắp đặt hôn sự cho vương tử. Bất kể thế nào, đây không phải là thái độ của một vị vua bình thường hay thậm chí là một người cha.
Lòng người thế gian vốn dĩ phức tạp, cô không tài nào hiểu được. Để bắt quỷ, cô có thể sử dụng giấy bùa và bùa chú. Còn lòng người, dù là bùa chú giỏi nhất cũng khó dò.
"Tại sao quốc sư làm vậy?"
Bách Lí Khê thở dài, "Ai biết được, có lẽ là ghen tị với vẻ đẹp trời sinh của ta."
Hoa Nguyệt: "..."
Cô vắt nước trên người, đột nhiên hỏi: "Tối nay ta ngủ ở đâu?"
Những gì nên biết, những gì không nên biết thì cũng biết cả rồi, nếu không điều tra rõ ràng, cô không thể yên lòng.
Bách Lí Khê sửng sốt một chút, sau đó tựa đầu vào vai cô, cười khúc khích nói: "Tỷ tỷ là lo lắng cho ta sao? Hay là thương hại thân phận tàn tật của ta?"
Hoa Nguyệt thành thật gật đầu, "Ta thương hại ngươi, ta đồng cảm với ngươi."
Bách Lí Khê không ngờ cô lại trả lời như vậy. Hắn cố nhìn ý đồ từ trong mắt cô. Thật không may, trong mắt nàng không có cái gì cả, như thể hiện tại dù hắn không mặc xiêm y đứng trước mặt cô thì biểu tình của cô cũng chẳng thay đổi..
Hoa Nguyệt đứng dậy, nhìn thiếu niên xinh đẹp đang suy nghĩ gì đó, nói: "Đúng rồi, cô gái bị dính thuật con rối kia đi đâu rồi? Ngươi định gả cho mười người bọn họ sao?"
Nếu lây nhiễm tà thuật, thì đó là nhiệm vụ của cô, gϊếŧ quỷ thần cứu vớt thương sinh, và giải cứu những cô gái bị bức hại này cũng là cứu vớt thương sinh.
Hắn cười nói: "Ngươi sai rồi, có mười hai cô nương, trong cung đã có hai vị, còn lại mười vị là do tuyển chọn dân chúng, cho nên chỉ cần đồng thời gả cho mười hai cô nương."
Hoa Nguyệt bất giác liếc nhìn cơ thể hắn.
Nước trong hồ chỉ đến eo của hắn, màu nâu sẫm nước sắc hoàn toàn bao phủ hạ thân của hắn.
Đúng là hắn ta cao và dáng người rất ưa nhìn, vai rộng eo hẹp. Nhưng một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, quanh năm ngồi trên xe lăn, lười vận động, thân thể gầy yếu xanh xao.
Hắn không phải nam nhân cường tráng sao có thể một lúc cưới nhiều người như vậy?
Kính Linh thừa thãi đứng một bên bình luận: "Một người què, lấy mười hai cô gái? Ta sợ một người là có thể khiến hắn ta nằm xuống rồi!"
Hoa Nguyệt đưa tay hất nhẹ lên vai cô.
Kính Linh ngã phịch xuống nước.
"Chủ nhân, hu hu hu..."
“Bỏ suy nghĩ bậy bạ ấy đi.” Hoa Nguyệt liếc nó một cái.
Bách Lí Khê trong mắt hiện lên một nụ cười, hắn giả vờ như không nhìn thấy động tác của bọn họ, xoay đầu thiếu nữ ướt sũng sang một bên, thờ ơ đi đến mép bể bơi, cầm lấy quần áo bên cạnh cô định mặc vào.
Ai ngờ vừa mặc xong qυầи ɭóŧ, liền nghe thấy cô thì thào: "Ngươi làm sao có thể phân biệt đối xử với người tàn tật!"
Bách Lí Khê dừng lại một lúc trước khi đi về phía cô. Hắn mặc kệ cô phản đối, ngồi xổm xuống lau tóc cho cô, đưa tay về phía cô, đôi mắt dài hẹp hơi nhướng lên, "Nào, chúng ta đi ăn cơm trước."
Hoa Nguyệt: "..."
Đợi đã, bây giờ họ thân nhau lắm à? !
Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad