Translator: @babahasmoney
Sau khi Bách Lí Khê nói xong, liếc nhìn người hoạn quan nhỏ vẫn luôn cúi đầu ở bên cạnh.
Hoạn quan nhỏ vội vàng chạy ra ngoài, khi trở lại, hắn đẩy một chiếc xe lăn làm bằng vàng khảm các loại bảo thạch, trông rất xa hoa.
Hắn hôm nay mới hồi cung, nhưng chiếc xe lăn này hiển nhiên không phải mới được làm ra hôm nay.
Điều này cho thấy hắn ta không hề bị gãy chân mà đang giả vờ tàn tật.
Thiếu niên mới vừa rồi còn khỏe như vâm bước tới ngồi lên xe lăn, hoạn quan chu đáo đắp lên chân hắn ta một tấm chăn dệt từ chất liệu không rõ, bao chặt lấy đôi chân thon thả thẳng tắp của hắn ta.
“Sao tỷ lại nhìn ta như vậy?” Hắn ngước mắt nhìn cô, bộ dạng thật ngây thơ và mong manh.
Hoa Nguyệt lắc đầu, "Đi thôi."
Bên ngoài đã có rất nhiều cung nữ chờ sẵn, nhìn thấy thiếu niên ngồi xe lăn đi ra, bọn họ vội vàng tiến lên hành lễ.
Một hoạn quan lớn tuổi tiến lên đẩy xe lăn cho hắn, nhưng hắn không kiên nhẫn, xua tay, “Đừng đi theo cô, cô tự đi được.”
"Việc này--"
Thiếu niên nheo mắt nhìn hắn. Gã hoạn quan lớn tuổi đầu gối mềm nhũn, run giọng nói: "Vâng, vâng."
Nói xong, hắn vẫy tay với đám đông đang đứng phía sau, rồi nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Khi đến một nơi xung quanh không có ai, thiếu niên ủ rũ ngồi trên xe lăn lập tức rạng rỡ hẳn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Nguyệt, "Tỷ tỷ, ta rất hung dữ sao? Nàng yên tâm, tỷ tỷ là cứu tinh của ta, ta nhất định sẽ không hung dữ với tỷ như vậy đâu."
Hoa Nguyệt mặt không thay đổi liếc hắn một cái, quay đầu than thở với Kính Linh đang khoanh chân ngồi trên vai nàng: “Con người bây giờ đều như vậy sao?”
Kính Linh nằm trên vai cô, nói: "Có thể là do chủ nhân ít tiếp xúc với con người quá."
Hoa Nguyệt lại không nghĩ như vậy.
Cô mơ hồ nhớ tới, năm đó mỗi lần xuất hiện ở một lát cắt thế giới, đa số đều là chuyên tâm săn bắt yêu quái, những người được cô cứu đều biết ơn và sùng bái cô. Mọi người đều nghĩ cô là một vị thần, và không có ai trêu chọc cô nhiều như vậy cả.
Hắn ta vẫn còn là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, đúng là một tên táo bạo!
May mắn thay, sau đó hắn ta bình thường trở lại. Trên đường đi, dưới sự hướng dẫn của hắn, hoạn quan đã giới thiệu tình hình chung của Vũ Nhân Quốc.
Vũ Nhân Quốc được thành lập hai trăm năm trước, người sáng lập đất nước là một vị tướng dũng cảm, vì vậy người dân trong nước mang tinh thần thượng võ.
Triều đại của vị vua hiện tại đã là triều đại thứ năm. Có lẽ là bởi vì cảm thấy tổ tiên đặt nền tảng quá vững chắc, cuộc sống quá tốt, cho nên trong lòng mới có suy nghĩ khác.
Trường sinh.
Hưởng hết vinh hoa phú quý ở đời này chưa đủ, còn muốn có được tuổi thọ lâu dài. Kể từ khi quốc sư đến Vũ Nhân Quốc mười năm trước, nhà vua đã bắt đầu tin vào Đạo giáo. Ông ta giao hết việc nước cho quốc sư, đã mười năm không vào triều. Nhưng ông ở trong cung và ngày đêm tu hành, cố gắng đắc Đạo và thăng thiên trong vô vọng.
Hoa Nguyệt nghe hắn kể, cẩn thận quan sát cung điện. Chỉ thấy rằng khắp nơi đều bao quanh bởi những thứ đồ sang trọng. Dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra được, đây là một vị hôn quân thích ăn sung mặc sướиɠ chuyên hút máu người dân, đã vậy còn không muốn chết đi.
Loại chuyện này, trước đây đối với cô không phải là chưa từng nghe qua.
Chỉ là điều mà cô không thể hiểu được chính là thái độ của Bách Lí Khê. Có vẻ như điều này không quan trọng với hắn.
*
Một nhóm người rất nhanh đã đến nơi tổ chức yến tiệc - Điện Trùng Hoa.
Hoa Nguyệt cảm thấy trong đây có chút linh khí.
"Kính Kính, chẳng lẽ hoàng đế ở thế giới này thật sự tu luyện trường sinh bất lão sao?"
Kính Kính dựa vào vai cô rồi nhìn vào bên trong. Nó nhìn thấy cửa chính điện được đóng chặt, có một hàng thị vệ cầm kích đứng ở hai bên trái phải, trông khá nghiêm trang.
Đi đến cửa đại sảnh, hoạn quan vốn đang đẩy xe lăn đứng sang một bên nhường ra một vị trí.
Bách Lí Khê ngồi trên xe lăn, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, thấp giọng nói: "Làm phiền tỷ tỷ."
Hoa Nguyệt nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn giả bộ quá đáng, liền tiến lên thay hoạn quan đẩy hắn vào đại sảnh.
Vừa vào cung, Hoa Nguyệt mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn bị cảnh hoa lệ trong đại điện làm cho hoa mắt. Cô vốn cho rằng cung điện ở Bách Lí Khê vốn đã rất xa hoa, không ngờ cung điện này còn ghê gớm hơn.
Chỉ nhìn thấy những cây cột trong đại sảnh được khảm bằng linh thạch cao cấp tỏa ra hào quang, mỗi góc đều được trang trí bằng những hạt châu to bằng nắm tay em bé, chiếu sáng cả đại sảnh sáng như ban ngày.
Các thanh xà và các cột sơn bên trong đều được chạm khắc rất tinh xảo.
Kinh thành của Vũ Nhân Quốc nhìn thì suy tàn, không ngờ rằng cung điện hoàng gia của Vũ Nhân Quốc lại xa hoa như vậy.
Một viên linh thạch cao cấp trị giá trăm lượng vàng, linh thạch trong đại sảnh dùng để trang trí yến tiệc trị giá khoảng vạn lượng vàng, chưa kể ở Ngọc Nhân quốc còn có mấy chục viên dạ minh châu trị giá trăm lượng vàng.
Tu sĩ lĩnh ngộ cảnh giới cao chưa chắc có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy mua những thứ này, huống chi là người bình thường, .
Cô chậm rãi đẩy Bách Lí Khê về phía trước, nhìn thấy hai bên sảnh chính đều có những chiếc bàn nhỏ, trên đó bày đầy thức ăn và rượu ngon, đồ dùng đều được làm bằng vàng. Có hàng trăm văn võ bá quan ngồi ở hai bên, khi họ thấy Bách Lí Khê bước vào, liền nhanh chóng đứng dậy chào.
"Miễn lễ."
Bách Lí Khê vẫn có vẻ ốm yếu như vậy, ho khan vài tiếng, đôi má trắng nõn lộ ra một chút ửng hồng.
Hắn gật đầu với người đang ngồi ngay ngắn trong chính điện, giọng nói trầm thấp yếu ớt: “Nhi thần gặp qua phụ vương.”
Ngồi trên đại điện là Bách Lí Chiến, vua của Vũ Nhân Quốc.
Ông ta, một vị hoàng đế, không đội vương miện mà mặc áo choàng Đạo giáo, đầu đội vòng hoa sen trên đầu và cầm cây roi, trông giống như một đạo sĩ trong một ngôi đền Đạo giáo.
Chỉ cần nhìn kỹ hơn, sẽ thấy manh mối. Vòng hoa sen được dùng bằng đá linh thạch đã qua mài dũa thành một khối, đạo bào trên người được làm bằng lụa, ngay cả cây phất trần cũng được làm bằng tơ do linh thú phun ra.
Một ánh sáng trắng yếu ớt bao phủ toàn thân, như thể ông ta đã thực sự đắc đạo thành tiên. Thật không may, buồn cười ở chỗ nơi hắn ngồi trên hoa sen làm bằng vàng để thiền định.
Tuy rằng cách hắn không xa, nhưng Hoa Nguyệt không nhìn rõ được mặt hắn, ánh sáng trắng kia như bị một tầng sương mù màu tím bao phủ.
Vương cung này quả nhiên có vấn đề.
Lúc này, Kính Linh ghé vào tai cô thì thầm: "Xem ra thứ tên vua này tu luyện căn bản không phải là Đạo giáo, mà là yêu thuật."
Hoa Nguyệt nói: "Để quan sát tiếp xem sao đã."
Bách Lý Chiến ở trên đài sen vàng lúc này mở mắt ra, phảng phất như vừa nhìn thấy con trai, chỉ vào vị trí bên tay phải, ôn nhu nói: "Khê nhi, mau tới."
Hoa Nguyệt đẩy Bách Lí Khê đến vị trí đó. Bởi vì hắn đang ngồi trên xe lăn, nên bàn thức ăn trước mặt cao hơn so với những người bình thường.
Hoa Nguyệt lắng nghe cuộc trò chuyện giữa nhà vua và Bách Lí Khê, nhìn vào chiếc ghế trống bên trái nhà vua.
Cô đoán rằng đây là vị trí của quốc sư.
Đất nước này đúng là khác với những nơi khác, người thừa kế của một quốc gia còn không bằng quốc sư.
Cô càng thêm tò mò về vị quốc sư này. Có lẽ những thứ mà Bách Lí Chiến sử dụng là được người này dạy.
Chỉ là không biết vị quốc sư này là người trong nghề hay là người ngoài, bảo vật chỉ có thể dùng để hỗ trợ tu luyện, chứ không thể tạo ra ảo giác về thành quả tu luyện được.
Cô đang suy nghĩ miên man, chợt nghe tiếng hoạn quan bên ngoài hét to: "Quốc sư đại nhân tới rồi."
Hoạn quan vừa dứt lời, cửa đại sảnh mở ra, một đạo sĩ mặc đạo bào, đầu đội hoa sen, trên mặt đeo mặt nạ vàng, lộ ra chiếc cằm trắng nõn, cùng cây phất trần cầm trong tay bước vào đại sảnh.
Hoa Nguyệt nhìn kỹ, phát hiện quốc sư cao ngang cô, dáng người mảnh khảnh, dung mạo như tiên, có phong thái của một cao thủ Đạo giáo.
“Là phụ nữ ư!” Kính Linh kinh ngạc.
Hoa Nguyệt không ngờ rằng quốc sư của Vũ Nhân Quốc lại là một phụ nữ, mà lại còn rất trẻ.
Cô ta vừa bước vào, chính điện vô hồn bỗng trở nên sống động, tất cả quan văn võ trong triều đều muốn đứng dậy hành lễ với cô ta, ngay cả vương phi đang ngồi ở trên cùng cũng chào đón vô cùng nồng nhiệt.
"Nguyệt Chiếu thiên sư, mời ngồi."
Vừa nói, ông lại nhìn về phía Bách Lí Khê, "Khê nhi, còn không mau đi cảm tạ thiên sư, nếu như thiên sư không ngày đêm xem bói cho ngươi, ngươi làm sao có thể bình an trở về?"
Bách Lí Khê cũng có một biểu cảm rất tôn trọng trên khuôn mặt, "Cảm ơn, Nguyệt Chiếu thiên sư."
Vị quốc sư kia cực kì nghiêm trang, khẽ gật đầu, thong thả ung dung ngồi trên chiếc ghế bên trái của nhà vua.
Kính Linh nằm trên vai Hoa Nguyệt, kinh ngạc: "Trên đời làm sao có người không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là chủ nhân đã cứu hắn ta, và quốc sư thực sự không phải là cái thứ tốt lành gì." ."
Hoa Nguyệt đưa tay chạm vào chiếc chuông ăn linh hồn giấu trong túi, liếc nhìn quốc sư đối diện, nói: “Có lẽ ta cũng ở trong phạm vi bói toán của hắn.”
Lúc này, Bách Lí Khê đưa tay kéo ống tay áo của cô.
Hoa Nguyệt ban đầu không muốn phản ứng với hắn ta, nhưng hắn ta lại kéo kéo thêm hai lần nữa.
Hoa Nguyệt liếc nhìn y phục thị nữ trên người, trầm giọng nói: "Điện hạ cần gì?"
"Khát."
Hoa Nguyệt cúi đầu nhìn hắn.
Thiếu niên trước mặt trông còn tệ hơn lúc mới vào nhưng ánh mắt lại sáng đến đáng sợ.
Cô rót một ly nước và đưa cho hắn.
Hắn không nhúc nhích, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Hoa Nguyệt lại nhìn quốc sư đang ngồi trước bàn, đưa chén rượu lên miệng hắn.
Thiếu niên uống cạn cốc nước trên tay cô, rồi liếc nhìn chùm nho trên chiếc bàn thấp.
Hoa Nguyệt nắm chặt tay quỳ bên hắn y như những tỳ nữ khác, vừa bóc nho cho y, vừa yên lặng dỏng tai lắng nghe.
Lúc này, hắn gõ nhẹ lên bàn và mở miệng.
Cô sững người một lúc, trừng mắt nhìn hắn, bóp một quả nho đưa vào miệng hắn.
Hắn rũ mi xuống, che giấu ý cười trong đáy mắt.
Lúc này, hoàng đế nói: "Nếu con trai ta đã trở về, những nữ nhân ban đầu được định tuẫn táng giờ đổi thành xung hỉ, thiên sư cảm thấy thế nào?"
Quốc sư đặt chiếc cốc trong tay xuống, gật đầu nói: "Ta đã xem qua sinh thần bát tự của những nữ nhân này, cùng vương tử chính là trời sinh một đôi."
"Tốt, rất tốt."
Quốc sư lại nói: "Nếu là xung hỉ, thì nên càng sớm càng tốt, ta đã tính toán, ngày mười lăm tháng sau là ngày lành."
Hoàng đế gật đầu, "Tốt lắm, đã khiến quốc sư nhọc lòng rồi."
"Đây là điều mà vi thần nên làm."
Khi hai người nói chuyện, thậm chí còn vội vàng quyết định hôn sự của vương tử của một quốc gia một cách qua loa, thậm chí còn không hỏi ý kiến
của người có liên quan, Bách Lí Khê.
Mà Bách Lí Khê không nói lời nào, các đại thần khác đều nghĩ rằng người phụ nữ được quốc sư chọn nhất định là duyên trời tác hợp.
Hoa Nguyệt càng ngày càng cảm thấy đất nước này kỳ quái, lúc này, một nam tử khôi ngô tuấn tú ngồi ở phía trước bên phải đột nhiên đứng dậy.
"Vi thần cảm thấy không được!"
"Đại tướng quân cảm thấy có gì không được?"
Người nói chuyện là Triệu Khoát, đại tướng quân của Vũ Nhân Quốc, cữu cữu của Bách Lí Khê.
Ông nói: "Hôn sự vương tử sao có thể vội vàng sắp xếp như vậy?"
Nói xong, ông lại nhìn về phía Bách Lí Khê: "Điện hạ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Mọi người có mặt đều nhìn vị vương tử thường ngày không có cảm giác tồn tại kia.
Hoa Nguyệt không khỏi liếc nhìn Bách Lí Khê.
Thiếu niên đang ăn nho lúc này ngẩng đầu lên, nhìn quanh sảnh và mấp máy môi.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng hắn ta sẽ phát biểu, thiếu niên gầy gò ngồi trên xe lăn đã lấy khăn tay từ trong tay ra để che miệng và ho dữ dội, gần như ho muốn bay ra cả phổi.
Một số người tinh mắt thậm chí còn nhìn thấy vết máu đỏ trên tấm khăn trắng như tuyết.
Hoa Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy, kinh ngạc nhìn thanh niên có khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Các đại thần có mặt thì thầm với nhau, với sự thất vọng hiện lên trong mắt họ.
Vương tử của một nước cũng chỉ là một kẻ bệnh, bọn họ sao có thể tin phục.
Ánh mắt của Triệu Khoát thậm chí còn lo lắng hơn.
Bách Lí Khê cuối cùng cũng ngừng ho, khàn giọng nói: "Mọi chuyện đều do cha và quốc sư quyết định."
Vừa dứt lời, trong mắt Triệu Khoát lộ ra vẻ khó tin, sau đó bất chấp tôn nghiêm của quân vương liền bỏ đi.
Bách Lý Chiến chỉ vào ông, cả giận nói: "Vô lý!"
Hoa Nguyệt nhìn Bách Lí Khê đang hấp hối trên xe lăn như một người ốm yếu, thở một hơi ba lần, lại một lần nữa cảm thán cho sự phức tạp của con người.
*
Sau bữa tiệc, Hoa Nguyệt đẩy Bách Lí Khê ra khỏi sảnh.
Bên ngoài được chiếu sáng bởi những chiếc đèn l*иg cung điện sáng như ban ngày.
Hoa Nguyệt lại bị nhẹ nhàng kéo ống tay áo.
Hoa Nguyệt nhìn xuống những ngón tay trắng nõn trong suốt với những đốt ngón tay thon dài rõ ràng, kìm nén xúc động muốn bẻ gãy hắn, cúi người xuống.
Cô còn tưởng rằng hắn ta lại định đưa ra yêu cầu quái đản gì đó, hắn cố thấp giọng, "Tỷ có nhìn ra quốc sư là cái gì không?"
Hoa Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm quốc sư đang đi ở trước mặt tất cả quan viên, trầm giọng nói: Cô ta không phải yêu.”
Hắn nhướng mày, “Tỷ chắc chứ?"
Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad