Translator: @babahasmoney
Hoa Nguyệt đang định hỏi Bách Lí Khê, ai ngờ quốc sư sắc mặt thay đổi, hướng bọn họ hét: "Là kẻ nào!
Hoa Nguyệt cho rằng cô ta đang cố ý giở trò lừa bịp, không ngờ đồ vật đặt trong góc đột nhiên bốc cháy, quả cầu lửa bay thẳng về phía bọn họ.
Trên khuôn mặt của quốc sư còn vương những giọt nước mắt ướt đẫm, tế ra pháp khí của mình đánh về phía họ.
Hoa Nguyệt không ngờ quốc sư lại thận trọng như vậy, thậm chí còn cho thêm kết giới vào phòng. Bây giờ cô ta mất tỉnh táo, hơn nữa còn có Bách Lí Khê bên mình, đánh nhau với cô ta không tiện, vì vậy kéo Bách Lí Khê quay người rời đi, ai ngờ quốc sư lại gần nói đánh liền đánh, và mọi chiêu thức đánh ra đều muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
“Chạy!” Hoa Nguyệt vươn tay vung lên, Bách Lí Khê chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cả người hướng ra ngoài kết giới đi ra ngoài.
Hắn đứng ở bên ngoài kết giới, lạnh lùng nhìn trong rừng cây hai đạo một trắng một đỏ quấn lấy nhau, một lát sau, đốm trắng bị đốm đỏ áp chế, không có lực phản kháng.
Mắt thấy đốm trắng càng ngày càng nhỏ, đốm đỏ sắp thoát thân, đột nhiên thấy ngọn lửa phóng lên trời, một đạo ngọn lửa đỏ hướng về phía đốm đỏ, phảng phất muốn nuốt chửng đốm đỏ .
Bách Lí Khê cau mày, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, hơi giơ tay lên, vừa định ra đòn thì đột nhiên, đốm đỏ chiếm ưu thế, đốm trắng bị bắn ra ngoài hơn một thước.
Ngay sau đó, Hoa Nguyệt xuất hiện trước mặt hắn, kéo hắn chạy đi.
"Đi mau!"
Trong nháy mắt, linh hồn của Bách Lí Khê đã quay trở lại cơ thể. Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy cô gái ngồi bên cạnh phun ra một ngụm máu.
“Nàng bị thương!” Hắn ngạc nhiên.
Hoa Nguyệt lắc đầu.
Pháp khí của quốc sư đó rất mạnh, vừa vặn lại là khắc tinh của cô. Đây không phải là cơ thể thực sự của cô, thần thức bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa có chút khí huyết dâng lên. Cô nhanh chóng đả toạ điều tức, điều chỉnh hơi thở để kìm nén huyết áp đang dâng trào trong cơ thể.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tiến vào bẩm báo: "Quốc sư đại nhân tới!"
Hoa Nguyệt đang định rời đi, thiếu niên bên cạnh đã túm lấy cô, đẩy cô xuống giường, kéo chăn trùm kín hai người.
Ánh mắt Hoa Nguyệt tối sầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, "Ngươi muốn làm gì?"
"Suỵt!" Bách Lí Khê đặt ngón trỏ lên môi cô, ôm chặt cô vào trong lòng, thò đầu ra ngoài.
Hoa Nguyệt vươn tay muốn đẩy, đã có tiếng bước chân đi tới bên giường.
Nàng nhất thời không nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Quốc sư sao lại ở đây?” Bách Lí Khê liếc mắt nhìn quốc sư còn chưa kịp thay quần áo, hình như bị trọng thương, chỉ thấy trên váy trắng như tuyết của cô ta có vết máu loang lổ.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy, ngáp một cái, vẫy vẫy tay với cô ta: "Cô mệt mỏi, có chuyện mau nói!"
Nguyệt Chiếu lạnh lùng nhìn hắn, đang định nói, đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
“Quốc sư bị thương sao?” Bách Lí Khê giả vờ kinh ngạc.
Trong mắt Nguyệt Chiếu hiện lên một tia tàn khốc, đè nén lửa giận, lạnh giọng nói: "Vừa rồi trong phủ tướng quân có yêu vật, thần lo lắng cho điện hạ, cho nên tới xem."
"Thật sao?" Bách Lí Khê biểu lộ càng ngày càng không kiên nhẫn, "Quốc sư hiện tại có thể nhìn ra được cái gì? Cô hiện tại rất buồn ngủ, cần đi ngủ!"
Nguyệt Chiếu nắm chặt tay, cẩn thận nhìn hắn một hồi, nghiến răng nói: "Vậy thần cáo lui trước."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, đi được hai bước, đột nhiên quay người, tiến lên vén chăn gấm đang đắp trên người Bách Lí Khê ra.
Chỉ thấy nằm trong vòng tay hắn ta là một người phụ nữ không nhìn rõ mặt, ăn mặc như cung nữ, dáng người rất mảnh khảnh. Có một bàn tay trắng muốt với những đốt ngón tay thanh mảnh vắt qua eo cô, trên ngón tay cái còn đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc bích.
Nguyệt Chiếu nhìn chằm chằm bàn tay kia, hơi híp mắt, cười lạnh nói: "Điện hạ đây là?"
Bách Lí Khê liếc cô ta một cái, "Chẳng lẽ cô muốn sủng hạnh một nữ tử, còn phải báo cáo quốc sư?"
Nguyệt Chiếu cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi bị hắn nhìn như thế, vô thức lùi lại một bước.
Cô ta thực sự cảm thấy sợ hãi khi nhìn mắt hắn. Đó là một sự khuất phục theo bản năng từ một thế lực mạnh mẽ.
Rõ ràng, hắn ta chỉ là một thiếu niên đi đứng không được.
Có vẻ như hắn đã trở nên hơi khác sau lần biến mất này ...
Cô ta bước nhanh về phía trước, dùng lực vào trên chân hắn.
Chỉ nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trên giường với khuôn mặt thờ ơ, nhợt nhạt và mỏng manh như một con kiến
có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Nguyệt Chiếu thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là bởi vì trận pháp sắp hoàn thành, nàng quá khẩn trương.
Nàng rút tay về, liếc mắt nhìn nữ tử đang trốn trong lòng hắn, được hắn gắt gao bảo vệ, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt, “Ta chỉ lo bây giờ điện hạ vô lực, ta sẽ không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi đi, đi trước cáo từ."
Sau khi cô ta rời đi, Bách Lí Khê nhìn xuống cơ thể mềm mại trong vòng tay, nở một nụ cười tinh nghịch.
Hoa Nguyệt cảm giác được khí tức của quốc sư biến mất ở nội điện, lập tức đứng dậy, "Nàng đi rồi?"
Bách Lí Khê nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô, và đột nhiên nghiêng người trước mặt cô, "Tỷ tỷ không biết thẹn thùng sao?"
Hoa Nguyệt khó hiểu, "Ta tại sao phải thẹn thùng?"
Bách Lí Khê nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc, phát hiện ra rằng trong mắt cô thực sự không có gì cả.
"Vậy, nếu như thế này, thì tỷ tỷ có thẹn thùng không?"
"Cái gì?"
Trước khi cô có thể phản ứng, hắn nhanh chóng hôn lên má trắng nõn của cô.
Quả nhiên, cô gái trước mặt trừng mắt nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt ươn ướt.
Còn chưa chờ hắn kịp đắc ý, cô đã bật dậy, liều mạng xoa chỗ hắn vừa hôn, tức giận nói: "Sao ngươi lại liếʍ người như sâu róm vậy, gớm chết!"
Nụ cười trên mặt Bách Lí Khê cứng lại: "..."
Hoa Nguyệt nói xong, liền thấy thiếu niên trước mặt nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen trong veo hơi ửng hồng, mím chặt môi không nói.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn với vẻ mặt như vậy, cô nhận ra rằng lời nói của mình dường như có chút nặng nề.
Nhưng mà giống sâu thiệt mà! Nghĩ đến những con sâu lông mềm mại ngày xưa rất thích bò lổm ngổm trên người cô, liền khiến cô ngứa ngáy khắp người.
Nhưng hiện tại không phải lúc lo lắng chuyện này, nàng nghĩ tới nam tử trong quan tài băng đen nhìn qua có chút giống thiếu niên, nói: "Ngươi biết người kia là ai sao?"
thiếu niên ngước mắt liếc nàng một cái, hiển nhiên vẫn còn có oán hận, nhẹ giọng ậm ừ nói: "Muốn biết sao? Xin ta đi."
Hoa Nguyệt nặng nề gật đầu, "Ta muốn biết! Xin ngươi đó!"
Bách Lí Khê: "..."