Chương 3

Nguyên thân mắc chứng rối loạn nhận thức cảm xúc, cô ta thích mọi thứ khiếm khuyết, những thứ từng cao cao tại thượng, chẳng hạn như quả cầu pha lê vỡ trong tủ kính, mèo chó bị người ta bỏ rơi từ khu dân cư cao cấp, những người có ngoại hình xinh đẹp nhưng cơ thể khuyết tật...

Tất cả những điều này đều khiến cô ta cảm thấy vui mừng và cảm động vô cùng, cô ta sẽ mang tâm trạng biết ơn, dùng quả cầu pha lê cắt đứt cổ họng của những chú mèo chó bị thương, cảm thán vẻ đẹp của chúng khi ra đi, hoặc vặn đầu những con búp bê vỡ làm thành bánh kem, trang trí cho căn nhà tồi tàn của cô ta.

Đối với một kẻ biếи ŧɦái như vậy, Lục Quyển Bách từng là quý tộc, được ca ngợi là ánh sáng công nghệ của Đế Quốc, phát minh ra bình xịt ức chế, máy móc sinh học, lại là thiếu tướng nhưng giờ đây tuyến thể bị khuyết tật, tứ chi rách nát, trí tuệ thấp kém, còn có mái tóc xoăn màu bạc trắng, đôi mắt màu tím và khuôn mặt đẹp trai, không nghi ngờ gì nữa là đang giẫm đạp lên xp của cô ta, là đỉnh cao của sự khiếm khuyết và xinh đẹp.

Ngay khi chuyển đến hành tinh này, phát hiện ra gần trang trại có một alpha xinh đẹp như vậy, nguyên thân đã không chút do dự lựa chọn ứng tuyển công việc giám sát.

Nhưng hình tượng của cô ta quá kém, lại không có tiền để giải quyết quan hệ, chỉ có thể bò lê bò càng trong góc tối, trở thành một kẻ biếи ŧɦái đầy bụi bặm.

Theo cốt truyện, nguyên thân sẽ phát điên sau ba tháng cầu mà không được, phá hủy thuốc phục hồi mà nam phụ đã phải nhẫn nhục chịu đựng trong ba năm mới chế tạo được, đẩy anh hoàn toàn vào vực thẳm bi thảm.

Đúng thật không phải là người!

Thở dài, Lục Dao Dao giẫm chân lên một mảnh lông thú không rõ nguồn gốc, chất lỏng bắn tung tóe, cảm giác nhớp nháp suýt chút nữa khiến cô chết tại chỗ.

"Ký chủ cố gắng thêm một chút, còn hai giờ nữa là hết giờ làm việc rồi." Thấy tốc độ vung xẻng của Lục Dao Dao ngày càng chậm, hệ thống 799 động viên: "Tiền lương của thực tập sinh được trả theo ngày, đến lúc đó bạn có thể uống chất dinh dưỡng ba bữa một ngày rồi!"

Lục Dao Dao: "..." Hoàn toàn không được động viên.

Là một người Địa Cầu, lại là người Hoa Hạ, cô rất giỏi nấu ăn, đã từng ăn nhiều món ngon, đương nhiên sẽ không thèm chất dinh dưỡng có vị cỏ xanh cay nồng.

Đáng tiếc hành tinh Raphael rất cằn cỗi, vùng đất này hoàn toàn không có dấu vết được thiên sứ che chở, đất đai gần như không thể mọc ra thứ gì, khu vực gần viện nghiên cứu càng hoang vu hẻo lánh, xuyên không được ba ngày, nếu không phải lần đầu làm nhiệm vụ hệ thống tặng một phần quà tặng tân thủ thì Lục Dao Dao cho rằng mình có lẽ đã chết đói rồi.

Vất vả dọn sạch mảnh lông thú không rõ nguồn gốc cuối cùng, Lục Dao Dao đau lưng mỏi gối, hai cánh tay không ngừng run rẩy, cô kiễng chân ấn nút màu đỏ trên tường.

Đinh linh linh——!

Tiếng chuông vang lên, khu D-5 chỉ thắp đèn mờ tối sáng lên ánh sáng trắng chói mắt.

Lục Dao Dao vô thức giơ tay che mắt, khóe mắt rơm rớm nước mắt, khi tầm nhìn một lần nữa rõ ràng trở lại, bức tường kim loại khép kín đã mở ra một cánh cửa.

Một người mặc đồ bảo hộ toàn thân màu trắng bước vào.

Anh ta cao lớn, trên tay cầm một thứ giống như súng phun nước được bọc bằng màng bảo vệ, phun khắp nơi rồi ném cho Lục Dao Dao một chiếc túi được bọc bằng màng mỏng: "Công nhân tạm thời D7451, công việc của cô đã hoàn thành."

Lục Dao Dao nhận lấy, phát hiện bên trong là một túi tinh tệ, một tờ mệnh giá 20, hai tờ mệnh giá mười và 10 đồng xu.

"Hình như ít hơn 50 tinh tệ so với giá đã nói trước." Lục Dao Dao đếm kỹ, phát hiện tiền lương của mình không khớp với những gì chị Vương đã nói trước đó.

Nhà nghiên cứu nói ngắn gọn: "Phí giới thiệu của chị Vương."

Lục Dao Dao: "..." Cô suýt quên mất chuyện này.

Bực bội nhét năm mươi tinh tệ tiền lương vào túi rồi rời đi từ cửa sau, Lục Dao Dao từ chối lời mời đi tắm chung của chị Lý, mua vài chai chất dinh dưỡng cấp D, hai cục xà phòng, một chiếc khăn và một chiếc kéo ở siêu thị duy nhất trong thị trấn, tinh tệ trong túi chỉ còn lại mười tám tinh tệ.