......
Mưa dầm kéo dài rất lâu, làm cho tâm tình của người ta trở nên bực bội.
Hơn phân nửa khuôn mặt của tiểu gia hỏa chôn ở trong quần áo của Hoắc Thần Du, cuộn tròn thành một khối, nhắm hai mắt đi vào giấc mộng.
Cả người bé bị tiểu thiếu niên bao bọc kín mít, không bị dính một chút nước mưa nào.
Tài xế ở cửa trường đợi gần nửa giờ, nhìn thấy hai anh em hơi kinh ngạc vài giây, vội vàng đi lên muốn ôm lấy Diệp Tang tiếp.
Kết quả bị tiểu thiếu niên nghiêng người tránh đi.
Tài xế: "......" Quan hệ của tiểu tiểu thư bọn họ với tiểu thiếu gia khi nào tốt như vậy?
Cậu tận mắt nhìn thấy Hoắc Thần Du ôm Diệp Tang trong lòng ngực nhẹ nhàng đặt ở ghế sau, tiếp theo đầu ngón tay của tiểu thiếu niên nhẹ nhàng cọ trên khuôn mặt cô bé, không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt ôn nhu chợt lạnh xuống.
Hoắc Thần Du nhận lấy ô che trong tay tài xế, không nói câu nào, trực tiếp chạy vào màn mưa.
"A?!" Tài xế vẻ mặt mộng bức, đứng tại chỗ không khỏi sửng sốt trong chốc lát, "Tiểu thiếu gia!"
Đây là muốn làm gì?
Cậu theo bản năng muốn đuổi theo, kết quả mới vừa xoay đầu liền nghĩ tới tiểu tiểu thư đang ngủ ngon lành trong xe.
Tài xế hơi dừng bước, trong lúc nhất thời một cái đầu muốn hoá thành hai cái.
Một nam một nữ trong phòng học lúc này cũng không có rời khỏi trường học.
Triệu Tiền ghé vào bên cửa sổ, rất có hứng thú nâng má nở nụ cười hì hì, thậm chí dùng giọng điệu khoe khoang đắc ý dào dạt nói chuyện với bạn bè, "Cậu có biết Hoắc Thần Du có một đứa em gái không?"
"Tên là Diệp Tang, ha ha ha họ Diệp, ai biết có phải con riêng của Hoắc gia chủ hay không a."
Cậu ta vừa nói, một bên đuôi lông mày nhếch lên, câu nói tràn đầy nồng đậm ý khoe khoang: "Còn muốn chìa khóa, xuy. Tớ sao có thể cho nàngnos."
"Trực tiếp đẩy con nhóc kia xuống vũng nước, ha ha ha, cậu không thấy được bộ dáng đáng thương hề hề kia đâu."
Nam sinh bên cạnh hơi cười mỉa một tiếng, không có nói tiếp.
Cậu cũng không cảm thấy khi dễ một đứa bé có cái gì đáng để khoe khoang.
Tiểu thiếu niên đứng ở cửa phòng học thờ ơ lạnh nhạt không có bước vào, mà là đứng ở đó mặt vô biểu tình nghe Triệu Tiền đắc ý dào dạt kể lại.
Đối phương nói một câu, đáy mắt Hoắc Thần Du lại lạnh lẽo thêm một phần.
Cho đến khi nghe cậu ta dùng giọng điệu khinh thường trào phúng Diệp Tang, tức giận tích tụ ở đáy lòng của Hoắc Thần Du lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.
"Buồn cười sao?" Thanh âm bình tĩnh của tiểu thiếu niên hoàn toàn khác với giọng nói ôn nhu ngày xưa, thay thế vào chính là giọng nói tràn đầy tức giận.
Tiếng cười của Triệu Tiền đột nhiên im bặt.
Nghe được giọng nói quen thuộc, cậu ta không thể tin tưởng được mà xoay đầu, hơi to giọng, "Hoắc Thần Du?!"
"Mày, mày tại sao lại ở đây?" Triệu Tiền kinh ngạc thanh âm nhiều thêm vài phần sợ hãi bất an, vừa rồi tên này không phải đã đi rồi sao?
Cậu ta cố bình tĩnh trái tim đang kinh hoàng bất an, hơi ngẩng cao cổ, nghĩ đến bộ dáng của tên đó luôn tỏ ra tốt đẹp trong lớp, liền nhướng mày châm biếm ra tiếng, "Làm gì? Còn muốn trả thù cho em gái của mày à?"
Thiếu niên không nói một lời nhìn cậu ta, đáy mắt hiện lên một mạt lạnh lẽo kinh người.
Triệu Tiền thấy Hoắc Thần Du không có khả năng làm lớn chuyện thì lá gan không khỏi lớn lên, tiếp tục châm chọc nói, "A, người thừa kế Hoắc gia thì sao? Mày hôm nay nếu dám động tới tao, Hoắc Nghiêu sẽ không bỏ qua cho mày!"
Nói xong, sống lưng của cậu ta thẳng lên, nhắc tới Hoắc Nghiêu, cậu ta tức khắc có không ít tự tin.
Hoắc Thần Du lại là mắt điếc tai ngơ, nhấc chân cười như không cười đi qua phía Triệu Tiền.
Triệu Tiền hoàn toàn luống cuống.
Cậu ta hơi lui về phía sau một bước, nuốt nước miếng, ngoài mạnh trong yếu mà quát: "Mày, mày dám động tới tao, không sợ Hoắc gia đuổi mày ra đường à?"