Tô Thanh Ảnh hơi điên, cô sẽ không hôn, nhưng rất khùng!
Đây là động tác làm hình tượng cùng tất cả hào quang trên người mà cô đã gìn giữ nhiều năm qua, hoàn toàn sụp đổ. Người càng gần với mức hoàn hảo thì không thể xuất hiện khuyết điểm, nếu xuất hiện thì hết thảy sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Người bình thường, thậm chí là những người có vấn đề lớn cũng sẽ không gặp phải vấn đề này.
Ví dụ như, một người xấu làm nhiều chuyện gian ác, đột nhiên bắt đầu làm việc tốt thì mọi người sẽ nói người đó biết quay đầu. Người xấu muốn thành Phật thì đơn giản thôi, bỏ đao xuống thì có thể thành Phật.
Còn người tốt…
Một người làm rất nhiều chuyện tốt, nhưng đột nhiên làm một chuyện xấu, một chuyện khiến người khác không thể tiếp nhận, đó là rớt từ thiên đường xuống địa ngục! Mọi người sẽ nói người đó giả vờ, nói hóa ra người đó là loại người thế này. Nói sự tốt bụng khi trước của người đó đều là giả.
Tô Thanh Ảnh vẫn luôn gánh vác áp lực của “người tốt”. Gánh nặng trên lưng cô rất lớn, lớn đến nỗi ép cô không thở được.
Cô sắp chịu không nổi nữa rồi.
“Shh.” Đột nhiên Ngô Thần hít sâu một hơi, anh đẩy Tô Thanh Ảnh ra ngay lập tức. Anh lại đưa tay chạm vào khóe miệng mình, lại nhìn đầu ngón tay, đổ máu rồi.
“Hôn thì hôn, sao cô lại cắn người rồi?” Ngô Thần lại ấn vào miệng vết thương, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn đổ máu.
Tô Thanh Ảnh nhìn chằm chằm Ngô Thần, hô hấp dồn dập, đột nhiên cô lại ôm lấy cổ của Ngô Thần rồi nhào đến.
“Cô đợi chút, đừng đừng đừng, cô đợi chút…” Ngô Thần đẩy Tô Thanh Ảnh ra hai lần, lần nào Tô Thanh Ảnh cũng nhào lại ôm tiếp.
“Cô tỉnh táo một chút có được không?”
Bốp.
Một bàn tay rơi vào má của Tô Thanh Ảnh, tạo ra tiếng vang khắp xe. Thật ra Ngô Thần không đánh mạnh, bởi vì Tô Thanh Ảnh còn phải gặp người khác, không thể để mặt bị tổn thương.
Nhưng với không gian khép kín của xe thì tiếng tát này rất lớn.
Má trái của Tô Thanh Ảnh đỏ lên.
Cô bụm mặt ngồi ngay ngắn. Rõ ràng anh đánh má trái của cô, nhưng cả khuôn mặt của cô đỏ rực lên, đỏ bừng, đồng thời cô cũng hô hấp rất nhanh, cô khép hai chân lại một cách ngượng ngùng rồi quay đầu nhìn Ngô Thần bằng ánh mắt… rất lạ.
Một ánh mắt không chứa oán hận, không giận giữ, cũng không khó tin, mà là… mong đợi.
“Có phải cô điên rồi hay không?” Ngô Thần lại nhéo cánh tay của Tô Thanh Ảnh một cái.
Tô Thanh Ảnh bị đau nên lùi ra một chút, sau đó co cánh tay bị nhéo lại.
Đau lắm!
Nhưng Tô Thanh Ảnh vẫn nhìn Ngô Thần, mặt của cô càng đỏ hơn, đỏ đến nỗi sắp chảy ra nước, ánh mắt vẫn kỳ lạ như cũ.
Ngô Thần cố ý đánh cô, nhéo cũng vậy.
Anh không tức giận, chỉ cố ý.
Ngô Thần không phải loại đàn ông khi giận lên thì đánh phụ nữ, đó là đàn ông cái gì. Nhưng nếu phụ nữ hy vọng bị đánh… thì lại là chuyện khác.
Đây là bí mật mà Tô Thanh Ảnh không muốn để ai biết.
Cô là người khổ da^ʍ, viết tắt M.
Là M đi với S trong S và M.
Thật ra hai chữ tiếng Anh này là chữ cái đầu của hai người.
Một người là quý tộc người Pháp ở thế kỷ XVIII, tên đầy đủ là Donatien Alphonse François de Sade, gọi tắt là hầu tước Sade! Ông ta nổi tiếng nhờ một cuốn sách cùng các vụ bê bối xã hội, ông ta là kẻ cuồng hành hạ người khác. Tác phẩm nổi tiếng là “120 ngày của Sodom”, chính là cuốn sách được chuyển thể thành phim cấm, đứng đầu trong mười phim cấm của thế giới!
Một người khác là tác giả người Áo của thế kỷ XIX Leopold Ritter von Sacher-Masoch, ông ta viết bộ “Venus in Furs”, nội dung về chuyện tình ngược luyến của nô ɭệ cùng chủ nô, sức ảnh hưởng vô cùng lớn và được lưu truyền rộng rãi.
S là chữ cái đầu của hầu tước Sade, đại diện cho người có đam mê bạo hành.
M là chữ cái đầu của tác gia Masoch, đại diện cho đam mê chịu ngược đãi.
Tô Thanh Ảnh là M.
Ngô Thần biết.
Tô Thanh Ảnh phát hiện bản thân có thuộc tính này là ba năm trước, vào một lần ngẫu nhiên. Sau khi cô bận việc trở về, vì làm dịu áp lực từ gia đình, xã giao, công việc, cô vào phòng thể dục bên trong nhà mình đánh bao cát.
Lúc ấy nữ vệ sĩ ngẫu nhiên chỉ vài câu, sau khi được nghe giảng về kỹ xảo đánh đấm thì cô lập tức cảm thấy có hứng thú, cô muốn lên võ đài đánh nhau với vệ sĩ nữ.
Cô bị đánh thật. Nữ vệ sĩ đã cẩn thận, nhưng vẫn trượt.
Đó là lần đầu tiên Tô Thanh Ảnh bị đánh. Vậy mà cô lại cảm thấy vui vẻ.
Cô từng nói thoải mái.
Sở dĩ Ngô Thần biết những chuyện này, biết chuyện cô phát hiện ra một cách chi tiết… là vì trước đây Tô Thanh Ảnh nói cho anh biết.
Đó là ở mỗi lần luân hồi, sau khi Ngô Thần bắt được cô.
Thì cô phát hiện “thuộc tính bí mật” của mình như vậy.
Nhưng mà sau này cô không đánh nhau với ai nữa, cũng không tiếp tục đánh bao cát.
Bởi vì sau khi vệ sĩ nữ đánh trúng cô, mẹ của cô biết nên không cho phép cô luyện, cũng không cho cô đánh bao cát nữa. Bởi vì làm một thời gian dài như vậy sẽ làm cánh tay của cô xuất hiện cơ bắp, sẽ phá hư vẻ đẹp của cô.
Sau lần đó, Tô Thanh Ảnh lại dùng những cách khác để nghiệm chứng thuộc tính ẩn giấu của mình.
Cô từng cấu, dùng kim đâm tay, thậm chí từng lén dùng sáp nến đang nóng chảy nhỏ lên cánh tay của mình.
Cô xác nhận mình có loại khuynh hướng kia.
Có lẽ là bởi vì bị quản lý quá chặt chẽ, có lẽ là bởi vì cô kiềm chế quá lâu, một sự việc mà đến giới hạn nhất định thì sẽ đảo ngược lại. Trong cơn đau đớn kia, cô tìm được cảm giác là chính mình. Cảm giác kia có thể làm dịu áp lực của cô, cũng có thể làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Có thể làm cô buông lỏng, thậm chí hưởng thụ.
Sau khi xác nhận, cô từng sợ hãi, vô cùng sợ hãi, cô cảm thấy bản thân là kẻ biếи ŧɦái.
Cô lên mạng tìm kiếm tài liệu liên quan đến chuyện này.
Cô xem rất nhiều.
Bao gồm cả những bộ phim có liên quan.
Lúc này cô mới không còn cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc cô tìm kiếm tài liệu thì vô tình phát hiện một diễn đàn. Một diễn đàn được gọi là căn cứ. Người trong diễn đàn không phải S thì là M. Có một lượng lớn người giống cô.
Các bài đăng trong diễn đàn đều có liên quan đến những chuyện này.
Có tìm bạn, có nói mình hoang mang, có người cảm thấy mình là biếи ŧɦái cần sự chấp nhận, cũng có video “hoàn thành nhiệm vụ” hoặc mấy câu văn liên quan.
Tô Thanh Ảnh từng âm thầm nhìn những bài đăng trong diễn đàn, chỉ có nhìn chứ không nói gì, đôi khi cô chỉ bình luận vào mấy bài đăng tìm kiếm sự chấp nhận, cổ vũ những người cũng sợ hãi và hoang mang giống cô.
Một năm sau khi cô biết đến diễn đàn thì đều như thế này.
Cho đến hai năm trước.
Tô Thanh Ảnh đăng bài viết đầu tiên, cũng là bài viết duy nhất.
Vẻn vẹn ba nghìn chữ.
Trong bài viết, Tô Thanh Ảnh nói lên hoang mang của mình, nhắc tới gia đình mình. Cô không nói bối cảnh gia đình, mà chỉ nói người nhà đối xử với cô như thế nào, cô tố cáo gia đình và nhiều người khác.
Thậm chí cô còn tỏ ra tuyệt vọng, nói mình là con rối được ăn mặc đẹp đẽ.
Cô tố cáo mẹ của cô cổ hủ, bảo thủ, bá đạo, ý muốn kiểm soát rất mạnh.
Đương nhiên, cô cũng nhắc đến thuộc tính bí mật của mình. Mục đích đăng bài viết của cô là trút hết những uất ức trong lúc, cho nên cô nói hết những gì không nên nói. Ở trên mạng toàn người xa lạ, không phải đối mặt, không ai biết ai, cũng không thể biết đối phương là ai cho nên cô dám nói.
Cô nói mình muốn nói yêu đương, muốn bị đánh, cô hy vọng người bên cạnh không đối xử cẩn thận từng li từng tí, đừng thổi phòng cô như vậy. Cô còn nói mình muốn chống lại mẹ mình, muốn làm hết tất cả những chuyện mà mẹ không cho phép, càng khác người càng tốt.
Mục đích của bài đăng này là trút giận, mặc dù Tô Thanh Ảnh nói hết ra nhưng cô không tìm bạn.
Trọng điểm là trút giận.
Nhưng người của diễn đàn không quan tâm vì sao cô trở thành M.
Sau khi đăng bài, Tô Thanh Ảnh bị hù dọa.
Bài đăng của cô không những trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn, bình luận hơn một nghìn, mà trong vòng một đêm, cô còn nhận được mấy trăm tin nhắn, tất cả đều muốn hẹn cô.
Cô bị dọa sợ.
Cô vô cùng hối hận.
Cô cảm thấy cô với những người trong diễn đàn không chung đường, bọn họ là một đám điên.
Cô hối hận vì đã đăng bài viết này lên, những cô không thể xóa. Cô tìm quản lý diễn đàn nhưng quản lý không cho xóa, sever diễn đàn ở nước ngoài, cô cũng khó mà dùng quan hệ để đóng diễn đàn, hoặc cô không dám sử dụng quan hệ.
Bởi vì cô không dám để bất cứ ai biết cô có quan hệ gì với diễn đàn này.
Nhiều ngày sau, cô liên tục xem diễn đàn, xem khi nào bài đăng của mình bị chìm xuống.
Sau khi bài đăng bị chìm xuống, cô cũng ít khi xem diễn đàn, dần dần không xem nữa.
Tô Thanh Ảnh quyết định quên hết thảy, để thuộc tính đặc biệt này mãi mãi trở thành bí mật trong lòng cô.
Hai năm trôi qua, cô đã không còn chủ động nhớ đến chuyện này, cho đến khi cô gặp Ngô Thần.