Căn phòng rất lớn, còn lớn hơn cả một tiệm ăn có thể chứa mấy chục người, nhưng trong phòng chỉ có một cái bàn và bốn cái ghế bằng gỗ, trong phòng còn bày biện một cái bình phong có kệ hoa.
Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi cổ cao giản dị cùng quần đùi và đi dép lê, đang ngồi bên bàn uống trà.
Dáng người ông ta rất cao và hơi mập, nhưng mập trong mức độ cho phép, tạo cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ, gương mặt đầy râu ria không biết đã bao nhiêu ngày chưa gội đầu. Trông vô cùng lôi thôi lếch thếch.
Chọn đại một trong hai người bảo vệ trước cửa cũng còn có khí chất hơn ông ta gấp trăm lần.
Trông ông ta có vẻ như là một người trung niên bình thường có thể tùy ý bắt gặp trong chợ, có lẽ lúc trẻ cũng đã từng có thân hình đẹp nhưng sau khi lấy vợ sinh con mới bắt đầu mất dáng, ông ta bắt đầu không còn chú ý đến cách ăn mặc nữa. Những góc cạnh sắc sảo của thời thanh niên cuồng nhiệt đã bị những thứ vụn vặt trong cuộc sống biến thành sự tầm thường đến cùng cực. Thô tục và tầm thường.
Đó chính ấn tượng đầu tiên mà ông ta để lại cho người khác.
Không ai cảm thấy ông ta là người có quyền có thế cả.
Nhưng trên thực tế thì ông ta không chỉ có tiền mà còn có rất nhiều tiền.
Có một chỗ đáng để nhắc đến đó chính là phía bên trái cổ của người đàn ông đó một vết sẹo rất mờ, đó là đặc điểm nổi bật của ông ta và cũng là lý do mà ông ta quen mặc áo cổ cao, để có thể che lấp được phần nào.
Theo như Ngô Thần được biết, vết sẹo được tạo thành do một cuộc tai nạn xe từ nhiều năm trước.
Cùng lúc Ngô Thần bước vào phòng, người đàn ông trung niên lôi thôi cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Khi ông ta nhìn thấy Ngô Thần chợt có vẻ sửng sờ.
Ngô Thần cũng sững sờ.
Nhưng nguyên nhân sững sờ của cả hai thì không giống nhau.
Người đàn ông trung niên lôi thôi sững sờ là bởi vì Ngô Thần quá trẻ, ông ta vốn nghĩ mình sẽ gặp được một người trung niên giàu có và có chung sở thích với mình. Có thể nhỏ tuổi hơn mình một chút nhưng cũng sẽ không quá nhiều.
Trong cuộc điện thoại ngắn ngủi trước đó, ông đã nghe thấy giọng nói của Ngô Thần có chút trẻ tuổi nhưng giọng điệu rất trầm ổn.
Cho nên ông đã từng đoán thử, có thể Ngô Thần ngoài ba mươi, xấp xỉ vậy.
Nhưng ông ta không thể nào ngờ rằng... Ngô Thần vậy mà mới chỉ hơn hai mươi.
"Hóa ra là ông, ông chủ Lôi." Ngô Thần mở lời trước, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Là do anh cố tình làm vậy để khiến cho đối phương nhận thấy. Tự nhiên sẽ nhận ra anh, hai người thật có duyên!
"Thần? Ngô Thần?" Người đàn ông trung niên lôi thôi nói. Ông ta biết trong tên của Ngô Thần có thể có chữ Thần, là bởi vì nhân vật chơi game của Ngô Thần có tên là Bá Phục Vương Giả Thần. Họ thì lúc trước từng hỏi rồi.
"Đúng vậy, là tôi đây." Ngô Thần gật đầu, đi về phía trước.
Bảo vệ ở ngoài đóng cửa lại.
"Cậu quen tôi?" Người đàn ông trung niên lôi thôi hỏi, ánh mắt chuyển động theo sự di chuyển của Ngô Thần.
"Cậu hai nhà họ Lôi của doanh nghiệp Hồng Phát, tôi nghe danh ông đã lâu rồi. Chúng ta cũng thật có duyên." Ngô Thần cười nói, lúc nói chữ "có duyên", vẻ mặt anh có chút khéo léo.
Người đàn ông trung niên lôi thôi chú ý đến sự khéo léo này, chuyện này cũng là do Ngô Thần cố ý để cho ông ta thấy.
Ngô Thần nói xong lại thu tay vào túi quần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người đàn ông trung niên lôi thôi kia.
Doanh nghiệp Hồng Phát... trên thực tế có khá nhiều công ty mang cái tên này... đây là hai từ rất phổ biến, sở dĩ không trùng tên là vì tên chính thức của một công ty sẽ không chỉ để ngắn gọn có vài chữ, ví dụ như phải bao gồm địa danh đăng ký. Nếu như đọc hoàn chỉnh ra thì chắc chắn sẽ không giống nhau, hình thức kinh doanh cũng sẽ khác nhau.
Doanh nghiệp là một thuật ngữ chung. Các xí nghiệp hoạt động chủ yếu vào việc chế tạo sản xuất cũng như một vài xí nghiệp công nghệ cao đều có thể gọi là doanh nghiệp.
Và doanh nghiệp Hồng Phát mà Ngô Thần nhắc đến là tập đoàn Tinh Mật Vỹ Hưng Hồng Phát ở huyện Quan An thành phố Hoài Tây.
Đây là tập đoàn doanh nghiệp đứng trong top mười cả nước về lĩnh vực gia công, và tham gia vào nhiều lĩnh vực khác như nghiên cứu phát triển điều hòa, sản xuất linh kiện xe hơi,... Tổng số tài sản hiện nay đã vượt qua sáu mươi tỷ.
Và nhà họ Lôi ở Hồng Phát... lại được gọi là gia tộc Lôi Thị, cả gia tộc đều có phần trăm cổ phần ở Hồng Phát, hợp lại coi như là cổ đông lớn nhất của Hồng Phát cũng là người điều khiển Hồng Phát trên thực tế.
Lúc ban đầu, tập đoàn Hồng Phát chỉ là một xí nghiệp quốc gia loại nhỏ ở huyện Quan An thành phố Hoài An, lợi nhuận rất tệ, gần như phá sản.
Vào đầu những năm 1990, làn sóng tư nhân hóa ập đến, Lôi Chính Huy làm giám đốc nhà máy của Hồng Phát đã bỏ ra một số tiền để mua lại công xưởng, và thay đổi đường lối kinh doanh, nhanh chóng phát triển.
Trong lịch sử ba mươi năm phát triển, Tinh Mật Hồng Phát đã từng có nguy cơ phá sản nhiều lần. Tiếp theo đó trải qua vài lần góp vốn, sau khi đạt đến trình độ phát triển nhất định còn thôn tính luôn một tập đoàn doanh nghiệp lớn là "Doanh nghiệp Vỹ Hưng".
Góp vốn cùng thu mua, cổ phần bị pha loãng rất nhiều lần. Đó chính là lý do mà nhà họ Lôi chỉ có phần trăm cổ phần.
Nhưng quyền điều hành doanh nghiệp vẫn luôn nằm gọn trong tay nhà họ Lôi, quyền sở hữu cổ phiếu và quyền biểu quyết là hai chuyện.
Hiện tại Lôi Chính Huy bảy mươi tuổi rồi vẫn còn là chủ tịch của tập đoàn doanh nghiệp Hồng Phát nhưng đã ở dạng bán nghỉ hưu rồi. Người điều hành trên thực tế là Lôi Hữu, con trai lớn của chủ tịch Lôi Chính Huy.
Người ngồi đối diện với Ngô Thần ngay lúc này là con trai thứ hai của Lôi Chính Huy, cũng là con út, tên là Lôi Thành.
Lôi Thành năm nay 54 tuổi, thân phận hiện nay ở công ty là cổ đông cá nhân có số phần trăm cổ phần cấp cao, sở hữu phần trăm cổ phần của tập đoàn Hồng Phát, ngoài ra ông ta còn là phó tổng giám đốc của Vỹ Hưng Hồng Phát, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Phúc Mậu Đông Hải - công ty con của Hồng Phát. Ông ta đến Đông Hải đã nhiều năm nên bản thân cũng có vài mối làm ăn khác, nhưng quy mô chắc chắn là không thể so sánh với doanh nghiệp của gia tộc.
"Danh tiếng của tôi..." Lôi Thành nhếch nhác cười một cái, nụ cười trông có vẻ rất tươi vui nhưng Ngô Thần lại cảm nhận được sự tự giễu trong đó.
Ông ta lại cười nhìn về phía Ngô Thần, hỏi: "Cậu là người của nhà nào?"
"Cái gì mà người của nhà nào?" Ngô Thần hỏi lại.
Anh làm bộ như nghe không hiểu nhưng thực tế thì đã hiểu rồi.
Lôi Thành đang đoán xem Ngô Thần đến từ gia tộc lớn nào, bằng không thì không có cách nào để giải thích được. Nhỏ tuổi mà có nhiều tiền như vậy, đập mấy chục triệu vào trong game server mà không hề chớp mắt.
Hiển nhiên là một cậu ấm siêu cấp!
"Không có gia tộc nào cả" Lôi Thành nghi hoặc nhíu mày lại, nghĩ ngợi một hồi rồi cầm tách trà lên cười hỏi: "Coi như tôi chưa hỏi cậu đi. Nhưng mà... người anh em à, cậu nói xem cậu còn trẻ như vậy, sao lại chơi cái trò cũ rích đó? Cậu thật sự làm tôi bất ngờ, trẻ như vậy, hơn tưởng tượng của tôi đến cả chục tuổi."
Ông ta hỏi xong thì rót thêm cho mình một tách trà đầy, rồi lại rót cho Ngô Thần một tách trà.
Trên bàn có một ấm trà và hai tách trà.
"Chơi đại thôi. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, áp lực nhiều quá nên tìm đại một trò chơi cho sảng khoái. Lần trước khi chơi trò này tôi vẫn còn là một học sinh tiểu học lớp bốn." Ngô Thần cười đáp.
"Ha, giải phóng áp lực sao?" Lôi Thành cười, rồi lại cảm thán: "Bọn trẻ các cậu có chút tiền là tiêu xài phung phí, thật sự còn ghê gớm hơn cả tôi."
"Cũng đâu có sao." Ngô Thần cười, lại ngẩng đầu lướt mắt nhìn về phía cửa.
"Uống trà trước đi." Lôi Thành cầm tách trà lên ra hiệu.
Ngô Thần nâng tách trà lên, lại nói: "Ông chủ Lôi, hai người bảo vệ ngoài cửa của ông trông có vẻ không phải người bình thường, ông còn cẩn thận vậy sao? Sợ anh trai ông gϊếŧ ông à?"
Lôi Thành vừa mới đưa tách trà lên tới miệng đột nhiên sượng lại, nhìn Ngô Thần, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc lẹm.