Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 33: Ông còn nhớ Mã Tuệ Phương không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi Ngô Thần cùng Lỗ Quảng Niên bước ra khỏi cửa nhà hàng, quan khách bên trong nhà hàng vẫn đang nhìn theo họ, chỉ là ánh mắt đã không còn che giấu như trước mà từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi bóng dáng hai người.

Bên ngoài nhà hàng tập hợp toàn là xe hạng sang.

Ngô Thần cùng Lỗ Quảng Niên đi mãi đến bồn hoa mới dừng lại.

"Ông chủ Lỗ tin lời tôi rồi chứ?" Ngô Thần đút một tay vào túi quần, liếc nhìn Lỗ Quảng Niên một cái, lại nhìn về hướng con đường đông đúc xe cộ qua lại.

Đêm đã khuya, trên đường xe cộ tấp nập huyền ảo mê ly.

"Chí ít cậu cũng nói đúng một chỗ, cô ấy nói dối tôi, cô ấy và Lưu Lợi Cương quả thật có vấn đề, tôi sẽ điều tra." Lỗ Quảng Niên nói rằng không tin hết nhưng trên thực tế thì ít nhất cũng tin rồi.

Chỉ là, chẳng có người đàn ông nào tình nguyện thừa nhận mình bị cắm sừng.

Huống chi chuyện này của ông ta không phải chỉ dùng ba chữ "bị cắm sừng" là có thể dễ dàng hình dung được.

Là mưu tài hại mệnh!

"Sao cậu biết được những chuyện này? Ai đã nói cho cậu?" Lỗ Quảng Niên lại liếc sang hỏi Ngô Thần.

"Ông chủ Lỗ, ông hiểu mà, nếu như không phải do ông có quan hệ tốt với Nhược Băng và còn xưng anh em với A Thái, thì tôi cũng không nói cho ông biết những chuyện này." Ngô Thần cười nhạt trả lời ngay: "Hôm nay tôi có thể gặp được ông cũng là một sự trùng hợp, tôi nói với ông những chuyện này là vì nể mặt chị em Nhược Băng, cho nên ông cũng không cần phải tìm hiểu sâu chuyện tại sao tôi biết được."

Ngô Thần lại nhìn ra ngoài cảnh đêm phồn hoa ngoài đường, lãnh đạm nói: "Không thể để kẻ xấu đạt được ý đồ, ông nói có đúng không?"

Lỗ Quảng Niên trầm ngâm một lúc.

Ông không nhìn thấu được Ngô Thần

Ngô Thần tạo cho ông một cảm giác vô cùng đặc biệt, rất ít người nói chuyện với Lỗ Quảng Niên bằng giọng điệu đó, giúp đỡ Lỗ Quảng Niên cũng không phải vì quyền thế của Lỗ Quảng Niên thế nào mà là vì mặt mũi của người khác.

Bạn trai của Lý Nhược Băng...

Lỗ Quảng Niên từng tin rằng, Ngô Thần thật sự là bạn trai của Lý Nhược Băng.

Ba người bạn trai giả của Lý Nhược Băng, Lỗ Quảng Niên đều đã gặp qua, không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng chỉ là mấy tên tay sai hèn mọn mà thôi.

Biểu hiện của Ngô Thần có thể làm Lỗ Quảng Niên cảm nhận được sự bình đẳng giữa anh và Lý Nhược Băng, bỏ lại một mình Lý Nhược Băng trong nhà hàng rồi kêu mình ra ngoài nói chuyện riêng, đã đủ để chứng minh điều đó.

Và câu nói bênh vực Ngô Thần trước đây của Lý Nhược Băng "Bạn trai của tôi, tên bám váy trong lời của bà Tôn." cũng khiến cho Lỗ Quảng Niên hiểu được vị trí của Ngô Thần ở trong lòng Lý Nhược Băng.

Lỗ Quảng Niên đoán thầm xuất thân của Ngô Thần, nào là đến từ gia tộc lớn, nào là... có thể là một thân phận đặc biệt có sẵn, hoặc là tài năng.

Nhưng mà những thứ này đều không phải trọng điểm.

Lỗ Quảng Niên không hề quan tâm Ngô Thần rốt cuộc là người thế nào, đương nhiên là ông ta quan tâm chuyện của chính mình hơn.

"Cảm ơn nhé người anh em." Lỗ Quảng Niên vỗ vai Ngô Thần một cái.

Câu nói này đã gỡ bỏ thân phận của hai người, và theo quan hệ giao tiếp thông thường thì đây là lời cảm ơn đơn thuần!

Lỗ Quảng Niên lớn hơn Ngô Thần ba mươi tuổi, nhưng ông ta vẫn xưng là anh em, đó là thói quen của ông ta và cũng có quan hệ đến tâm thái trẻ trung của ông ta.

Người đàn ông năm, sáu mươi tuổi bình thường con cháu đều có đủ, Lỗ Quảng Niên đã lâu không thể sanh con đẻ cái, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm thái của con người.

Cũng giống như là phụ nữ bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn sẽ trang điểm thời thượng trẻ trung như thường, còn phụ nữ hai mươi tuổi đã kết hôn, đến lúc bốn mươi tuổi con cái cũng đã lớn cả rồi. Làm mẹ quá nhiều năm, nhân sinh quan giá trị quan và tâm thái đều sẽ thay đổi.

"Chuyện này cậu có từng nói với ai chưa?" Lỗ Quảng Niên mở miệng hỏi.

"Vẫn chưa." Ngô Thần đáp ngay: "Nhưng tôi đoán là lát nữa Nhược Băng sẽ hỏi tôi nói gì với ông."

Lỗ Quảng Niên giơ tay nắm lấy tóc, quay đầu nhìn đường phố, trong đôi mắt hiện ra vẻ đau đớn chua xót không nên lời.

"Không sao cả, không bức tường nào cản gió mãi được, sớm muộn gì cũng bị người ta biết thôi." Sau đó tiếp tục trầm ngâm.

"Ông định giải quyết Lưu Thái Tú và Lưu Lợi Cương thế nào, cùng với... đứa nhỏ đó?" Ngô Thần hỏi.

Lỗ Quảng Niên ầm ừ một lát, quay đầu nhìn Ngô Thần và hỏi ngược lại: "Đứa bé thật sự không phải của tôi?" Ông ta cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Ngô Thần như vậy, có vẻ là vì lời nói của Ngô Thần đã cởi bỏ được khúc mắc nhiều năm trong lòng của ông ta.

Ngoài những sự kỳ lạ khó thể nghĩ ra, từ khi Ngô thần nói Lưu Thái Tú và Lưu Lợi Cương không phải là anh em thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể thông suốt rồi.

Nhưng Lỗ Quảng Niên vẫn hy vọng đứa nhỏ đó là con ông.

Ông ta là một người rất truyền thống, ông hy vọng có thể có con cái để nó kế tục gia nghiệp của mình sau khi mình trăm tuổi.

"Không phải của ông." Ngô Thần vô cùng chắc nịch: "Lưu Thái Tú tính đúng thời gian xuất hiện bên cạnh ông để cho vừa khớp với mấy ngày rụng trứng, sau khi ngủ cùng với ông xong cô ta đã cùng với Lưu Lợi Cương... Thực ra ông nên hiểu rõ vấn đề của chính mình, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không ông không thể nào có con được nữa."

Sắc mặt Lỗ Quảng Niên rất kém, ông ta nhìn về con đường trước mặt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cũng không biết ông ta đang nhìn gì, ánh mắt không hề có điểm tụ, trong mắt chỉ có một vòng màu đỏ nhàn nhạt.

"Ngày mai tôi sẽ làm lại giám định cha con."

Lỗ Quảng Niên nói một câu, hít một hơi rồi lấy một điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu còn chưa khui hộp.

Theo như Ngô Thần biết thì Lỗ Quảng Niên đã từng nghiện thuốc lá nặng nhưng kể từ sau khi Lưu Thái Tú mang thai, ông ta đã cai thuốc hẳn. Cai được hai năm, dù có bắt đầu hút thuốc lại nhưng vô cùng tiết chế, mỗi ngày không được mấy điếu.

Nhưng ông ta sẽ thường để sẵn một hộp thuốc lá trên người.

Không phải chuẩn bị cho mình mà là để chuẩn bị cho khách hàng trong lúc giao tiếp qua lại

Lỗ Quảng Niên mở gói thuốc ra rút một điếu, thuận tay đưa cho Ngô Thần.

"Không hút." Ngô Thần giơ tay tỏ ý.

Lỗ Quảng Niên đưa điếu thuốc vào miệng, châm thuốc, hút sâu một hơi rồi nhả khói ra, lại dùng lực hít một hơi vào khoang mũi, ánh mắt do dự bất định nhìn đường phố, có thể cảm nhận được bây giờ tâm trạng của ông ta rất rối.

Ông ta cần thuốc lá để giảm áp lực.

Lỗ Quảng Niên bỗng lấy điện thoại ra, có vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó, ông gọi đến một số máy, nói ngay: "Nhị Dân, cậu dẫn người đi tìm Lưu Lợi Cương, với những người qua lại gần gũi bên cạnh hắn ta, bọn người Lý Anh, Đổng Chí Hằng đó, đưa bọn họ đến căn biệt thự ở ngoại ô phía tây, đúng... bắt lại hết, đợi tôi đến."

Từ Nhị Dân, tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Cự Lực là anh em tốt mấy chục năm nay của Lỗ Quảng Niên.

Gác máy, Lỗ Quảng Niên hút thuốc tiếp rồi lại bắt đầu thất thần, giờ phút này đầu óc ông ta rối loạn như nồi cháo, nhưng đến quá nhiều quá nhiều chuyện.

"Tục ngữ có câu, giúp người giúp cho trót, đưa phật đưa đến Tây Thiên." Ngô Thần đột nhiên cười nhạt cảm thán một câu, xoay đầu nhìn Lỗ Quảng Niên nói: "Ông còn nhớ Mã Tuệ Phương không?"

Lỗ Quảng Niên lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Ngô Thần.

Ánh mắt không được ổn lắm.

"Xem tuổi tác của cậu cũng chỉ mới qua hai mươi, đến bà ấy mà cậu cũng biết? Lỗ Quảng Niên hỏi ngược lại.

Mã Tuệ Phương là bạn gái đầu tiên của Lỗ Quảng Niên hơn ba mươi năm trước.

"Tôi không chỉ biết bà ấy mà tôi còn biết, lúc ban đầu là do ông phản bội nên bà ấy mới chia tay với ông, năm đó ông hai mươi ba tuổi, đúng không? Ngô Thần nói.

"Hai người mười bảy tuổi đã quen nhau, bên nhau sáu năm. Kết quả, ông vì một con gái nhảy mà phản bội bà ấy." Ngô Thần nói chuyện có chút chói tay.

Lỗ Quảng Niên không nói gì.

Đã qua quá nhiều năm, thậm chí ông gần như sắp quên đi dáng vẻ của Mã Tuệ Phương rồi, nhưng tên của bà thì ông mãi mãi cũng không thể nào quên được, cả đời đều ghi khắc trong lòng.

Đó là câu chuyện những năm chín mươi của thế kỷ trước, ở thời điểm đất nước đang phát triển, kẻ dám nói dám làm rất dễ kiếm nhiều tiền, một đêm thành triệu phú cũng không phải giấc mơ.

Lỗ Quảng Niên chính là người dám nói dám làm, vốn dĩ ông và Mã Tuệ Phương rất ân ái, thậm chí còn dự định kết hôn, nhưng đến khi ông quen biết thêm vài người, kiếm thêm được chút tiền, ông đã quên sa ngã.

Năm đó ông không nghĩ rằng mình sai, cảm thấy Mã Tuệ Phương không xứng với mình. Nhưng sau khi ông ta thành danh rồi, hồi tưởng lại mới cảm thấy, mình sai rồi.

Sai chính là sai, đã từng sai chính là đã từng sai.

"Cậu điều tra tôi?" Lỗ Quảng Niên xoay đầu nhìn Ngô Thần, ánh mắt có chút nghiêm nghị. Ở độ tuổi của Ngô Thần mà có thể biết được những chuyện xưa cũ như vậy, rất đáng nghi ngờ.

"Không quan trọng tôi làm gì, ông có thể hỏi Nhược Băng, xem cô ấy có trả lời ông không."

Ngô Thần nói tiếp: "Quan trọng là tôi còn biết được, năm đó lúc Mã Tuệ Phương chia tay với ông đã mang thai rồi! Bà ấy không có bỏ đứa nhỏ, hạ sinh được một bé trai, cho nên bây giờ ông không chỉ có con, ngay cả cháu gái cũng có rồi."

What?

Điếu thuốc trong tay Lỗ Quảng Niên rơi xuống, trân trối nhìn Ngô Thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »